CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- ......!-.....!.
-.. .
-...--..-......... .
--- --
Sao mình cứ khóc mãi thế nhỉ? Khóc như thằng vô tích sự vậy, vô tích sự thì không níu Khương Tiêu lại được đâu.
- Lận Thành Duật nghĩ.
Y nhấc tay lau nước mắt nhưng thất bại, càng lau nước mắt càng nhiều, tuyến lệ phản ánh cảm xúc chân thực không phải thứ y kiểm soát được.
Y không biết làm vậy có giúp mình bớt khó chịu không, tuy nhiên y sẽ mãi mãi không quên vết đỏ trên lưng Khương Tiêu, ký ức đó sẽ theo y suốt đời.
Đó là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng y.
Đã làm sai thì đâu phải cứ hối hận và bù đắp là sẽ giúp mọi thứ quay về như ban đầu.
Bất luận kết quả ra sao, quá trình này luôn để lại những dấu vết nhắc nhở y đã từng bỏ lỡ điều gì.
Nửa miếng bánh hoa quế ông nội chia cho y chỉ có chút ít, y ăn rất quý trọng.
Đúng là hương vị của Khương Tiêu, siro hoa quế anh ấy tự tay làm vào mùa Thu, bảo quản rất cẩn thận, nhưng có làm nhiều đến mấy thì vẫn hết trước Tết Âm lịch.
Hương vị ấy vô cùng đặc biệt, khác hoàn toàn đồ ăn bán bên ngoài, chỉ cần ăn một lần là sẽ nhớ kỹ.
Có lẽ siro hoa quế trong bánh là mẻ cuối cùng, bởi siro dưới đáy sẽ ngọt hơn.
Vị ngọt này không gây ngấy mà thoang thoảng mùi quế, dường như tiếp tục kéo Lận Thành Duật về một số cảnh tượng của quá khứ.
Y từng ăn món bánh này rất nhiều lần, thậm chí còn ăn theo đợt, nhưng đại đa số thời gian, y không cảm nhận được sự quý giá của nó.
Đã khó chịu đến mức này, y vẫn nhớ điểm tốt của Khương Tiêu.
Toàn thân đắng nghét, siro hoa quế trong miệng lại là thứ liên quan đến Khương Tiêu, vì vậy y vẫn nếm ra vị ngọt.
Chút ngọt ngào kia trói chặt lấy y, khiến y chẳng tài nào thoát ra, cam tâm tình nguyện ở lại chốn ấy.
"Muốn từ bỏ không?"
Ông nội hỏi y.
"Thực ra từ bỏ cũng không sao." Ông cụ Lận nói: "Lùi về sau một bước sẽ giúp cháu thoải mái hơn nhiều, bây giờ Khương Tiêu cũng sống rất tốt mà."
Khương Tiêu cũng từng nói với y những lời này, rất nhiều lần.
"Không được đâu ạ." Lận Thành Duật lắc đầu, phản ứng đầu tiên của y vẫn vậy: "Cháu không thể."
Mãi cho đến hôm nay và lúc này, y vẫn không làm được.
Cứ như thể từ bỏ Khương Tiêu là y sẽ mất đi mục tiêu đời này, sống không còn ý nghĩa gì nữa.
"Vậy canh chừng đi." Ông cụ Lận không ngạc nhiên trước đáp án này.
Ông khẽ thở dài một hơi: "Về nhà trước đã.
Có cơ hội thì xin lỗi Khương Tiêu, cháu dọa thằng bé rồi."
Lúc này, Khương Tiêu đang lái xe về nhà.
Cõi lòng anh đã phẳng lặng hơn nhiều trên đoạn đường về, song nơi đó hãy còn chút vướng mắc sót lại.
Sao Lận Thành Duật...!Lận Thành Duật lại có thể như vậy?
Trên đường về, anh thấy đối phương gọi cho mình, tuy nhiên anh không nghe.
Về đến nhà, anh nhận được tin nhắn xin lỗi của y.
Khương Tiêu thấy phiền chết đi được.
Vì sao phải làm những việc này? Vì sao phải nói với mình những chuyện đó?
Rõ ràng bây giờ anh đã chẳng còn quan hệ gì với Lận Thành Duật nữa rồi.
Mỗi người yên thân một chỗ không tốt ư?
Anh nén cơn giận trong lòng.
Hôm nay là ba mươi Tết, anh vẫn ở chung với Phó Nhược Ngôn, có điều mấy ngày này bọn họ không ở căn hộ gần công ty mà ở nhà mới với Hạ Uyển Uyển, cùng chuẩn bị bữa cơm Tất niên.
Bước vào nhà, Khương Tiêu thấy Phó Nhược Ngôn đang đứng tại huyền quan.
Hắn nghe tiếng động bên ngoài nên ra chờ ở đó.
Hắn lấy dép lê cho Khương Tiêu, thế nhưng đối phương vừa vào nhà đã cởi giày đi chân trần, dang tay nhào vào lòng hắn.
"Sao thế em?" Phó Nhược Ngôn vuốt v e mái tóc anh và hôn lên má anh, hỏi: "Tiêu Tiêu nhớ anh à?"
"Vâng." Khương Tiêu gật đầu, rúc vào lòng hắn: "Nhớ anh.
Mẹ có nhà không ạ?"
Anh không thấy Hạ Uyển Uyển.
"Cô có hẹn, chắc là ra ngoài dạo phố."
Trong nhà chỉ có hai người nên không cần phải kiêng nể gì nữa, Khương Tiêu lập tức ngẩng đầu hôn hắn.
Căn nhà song lập này quả là không tệ.
Về sau, qua thiết kế, Hạ Uyển Uyển không muốn leo lên tầng hằng ngày nên ở tầng một, để phòng tầng hai cho Khương Tiêu.
Dù sống chung nhà nhưng bình thường bọn họ luôn có thể tránh quấy rầy nhau.
Sáng nay, Phó Nhược Ngôn ở nhà xử lý ít văn kiện, vì bận rộn công việc, hắn không thể ra ngoài cùng Khương Tiêu.
Hắn không ngờ sau một buổi ra ngoài, Khương Tiêu lại nhiệt tình đến vậy.
Có điều, nếu đối phương đã tự động thể hiện sự thân mật thì hắn chắc chắn không thể lơ đi.
Hắn ôm hôn người ta đủ rồi thì bế Khương Tiêu lên tầng.
Mặc dù đang là buổi trưa nhưng chỉ cần kéo rèm giường trong phòng là sẽ chẳng khác gì buổi tối.
Khương Tiêu ôm Phó Nhược Ngôn, nhanh chóng quên đi chuyện lúc trưa.
Trong trạng thái này, anh khó mà nhớ nổi những thứ khác, bị đối phương khống chế hoàn toàn.
Đây không phải lần đầu tiên, do đó Phó Nhược Ngôn khá nghe lời, không vần vò lâu quá.
Khương Tiêu ngủ một lát, khi tỉnh giấc đã là năm giờ chiều.
Phó Nhược Ngôn ngồi ở rìa giường, tấm rèm được kéo ra đôi chút.
Hắn đang gọi điện thoại, tạm chưa phát hiện Khương Tiêu đã tỉnh.
Tuy đã nói nhỏ đi nhưng vì căn phòng yên tĩnh nên Khương Tiêu vẫn nghe được hắn đang nói gì.
"...!Mua được kịch bản? Được, để bọn họ mua đi.
Nhà phê bình điện ảnh? Cũng được luôn."
"Tôi biết, anh đừng quan tâm mấy vấn đề này, cứ để họ tung hoành.
Anh xem phim đó chưa? Xem thử là biết ngay.
Bọn họ làm càng nhiều loại phim chất lượng tầm này thì càng nhanh bị phản lại.
Cứ để khán giả nói ra tiếng lòng thật của mình là được rồi."
"Về những vấn đề khác...!tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hết, yên tâm."
Khương Tiêu nghe một lát thì biết hắn đang nhắc đến chuyện phim ảnh, cụ thể là bộ phim chiếu vào Tết Âm lịch mà Phó Tông Lâm đầu tư.
Rất nhiều người ở Phó Thị đang tăng ca trắng đêm, chỉ có hắn là lão luyện, buông bỏ mặc kệ hết thảy.
"Phó Tông Lâm chết chắc rồi." Phó Nhược Ngôn quay nửa tấm lưng về phía anh: "Mấy ngày nữa, ông ta sẽ phải về cầu xin tôi, cầu xin như một con chó vậy."
Khương Tiêu chưa từng nghe thấy ngữ điệu đến độ tàn độc này của hắn.
Trái tim anh khẽ run lên.
Anh biết Phó Nhược Ngôn vẫn hận cha hắn, nhưng điều Khương Tiêu không ngờ tới là ngay cả bây giờ anh cũng chỉ thấy được một góc nhỏ của sự thù hận ấy, và nó sâu nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Khương Tiêu không mong Phó Nhược Ngôn như vậy cho lắm.
Khương Tiêu thấu hiểu việc hắn hận cha và mẹ kế.
Phó Nhược Ngôn thực sự đã từng chịu tổn thương sâu sắc, trở về trả thù là lựa chọn hết sức hợp lý.
Tuy nhiên, để cảm xúc tiêu cực ăn mòn bản thân cũng không phải cách hay.
Con người luôn phải nhìn về phía trước.
Cứ nghĩ mãi những điều ấy thì lòng sẽ rất khó chịu.
- Đây là cảm nhận của Khương Tiêu.
"Nhược Ngôn ơi." Khương Tiêu khịt mũi, gọi tên hắn.
Anh vừa dậy nên giọng nói khàn khàn dìu dịu: "Em đói."
Vừa nghe tiếng anh, Phó Nhược Ngôn lập tức biến về dáng vẻ trong ký ức của anh.
Hắn nhanh chóng tiến tới, dịu dàng bế Khương Tiêu lên.
"Cô vừa gọi điện nói là ăn ngoài với chị em, tối nay sẽ về muộn chút." Phó Nhược Ngôn hôn lên trán anh: "Anh nấu ít cháo, em còn muốn ăn gì khác không? Anh làm cho em."
Khương Tiêu tựa lên người hắn, cọ cọ cổ hắn.
Anh hỏi Phó Nhược Ngôn: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Phó Nhược Ngôn ngẩn ra.
Sáng giờ hắn chưa ăn gì, Khương Tiêu vừa nhắc, hắn lập tức cảm thấy đói bụng.
"Tùy đi." Hắn đáp: "Anh ăn gì cũng được."
"Để em nấu cho anh." Khương Tiêu xuống giường: "Em cất nhiều đồ trong tủ lắm."
Dự trữ lượng lớn đồ ăn vào dịp Tết là thói quen của Khương Tiêu.
Trong số đó, có cả đồ mua bên ngoài và đồ anh tự nấu, cất đầy hai chiếc tủ lạnh.
Chỉ có hai người nên anh nấu nướng đơn giản, tuy nhiên vẫn đầy đủ về mặt hình thức.
Khương Tiêu nướng hai miếng bò bít tết, trang trí cả chiếc đ ĩa đựng, sau đó làm thêm một đ ĩa mỳ Ý phô mai, đồ uống là hai cốc sữa dâu tây, bởi vì Khương Tiêu không uống rượu được.
Phó Nhược Ngôn không hảo ngọt nên cốc sữa của hắn không ngọt lắm.
Ngoài ra, anh còn đốt thêm hai cây nến tạo không khí bữa tối dưới ánh nến.
Hai người cụng ly, sữa dâu tây được đựng trong ly rượu vang.
Ăn xong bữa tối này với Khương Tiêu, tâm trạng hắn đã tốt lên rất nhiều, dường như mọi thứ khác đều trở nên không quan trọng nữa.
Buổi tối, hai người làm ổ tại sô pha trên phòng ngắm cảnh đêm.
Hạ Uyển Uyển mua nhà ven sông, từ đây có thể thấy những tòa nhà tiêu biểu của Lệ Thị.
Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu tán gẫu chút chuyện vặt.
Lát sau, hắn thấy anh nhắm mắt say giấc trong lòng mình.
Hôm nay Hạ Uyển Uyển về muộn thật.
Khi bà về đến nhà, Khương Tiêu đã ngủ được một lúc.
Phó Nhược Ngôn vẫn chưa ngủ.
Hắn mở một ngọn đèn đêm, xem văn kiện bên cạnh.
Hắn xuống rót nước cũng đúng lúc Hạ Uyển Uyển trở về.
Tay bà xách phải mười mấy chiếc túi, quản lý chung cư bên dưới còn mang lên giúp bà một ít.
Tết Âm lịch, trung tâm thương mại giảm giá sâu, kiểu gì cũng phải mua vài món.
Phó Nhược Ngôn đi tới xách giúp bà.
Khi đã đặt hết túi lên sô pha, hắn lại thấy Hạ Uyển Uyển quay cuồng giữa đống túi.
"Cô mua đồ cho cả con và Niên Niên." Bà vừa vào nhà đã biết Khương Tiêu đi ngủ rồi, vì vậy dịu giọng nói chuyện với hắn: "Con cầm đi, của Niên Niên thì mai cô đưa cho nó sau."
Trong túi có rất nhiều thứ, quần áo, trang sức, Phó Nhược Ngôn nhìn thoáng qua, thấy trên cùng là gói thuốc.
Dùng làm gì vậy?
"Bên trên là thuốc Niên Niên chuẩn bị cho con.
Thằng bé nói mấy ngày nay con bận rộn, trước đây cũng thường xuyên thức đêm nên chất lượng giấc ngủ kém.
Thằng bé đổi gối đầu rồi nhưng thấy vẫn chưa đủ." Hạ Uyển Uyển nói: "Thế nên thằng bé tìm bác sĩ quen biết xin mấy gói thuốc, có loại để ngâm chân vào buổi tối, có loại treo trong phòng xông, có cả túi trà lọc hỗ trợ giấc ngủ.
Con thử dùng đi, cũng không biết có hiệu quả hay không."
Phó Nhược Ngôn xách túi, chẳng nói chẳng rằng.
"Thực ra những thứ thuốc này chỉ có tác dụng hỗ trợ thôi, chủ yếu phải điều chỉnh lại tâm thái của mình.
Thanh niên cứ làm việc buông thả chút, đừng khiến mình mệt đến vậy." Hạ Uyển Uyển bổ sung: "Thôi con mau đi ngủ đi, bây giờ khuya rồi."
Phó Nhược Ngôn: "...!Vâng ạ."
Lần nào hắn cũng đợi Khương Tiêu ngủ mới đi làm chút chuyện.
Đặc biệt là sau chuyến du lịch nước ngoài, bộ phim của Phó Tông Lâm sắp chiếu, hắn biết chất lượng không khả quan, nhưng để ông ta mất hết cơ hội phản kháng thì bản thân hắn cũng phải góp tay thúc đẩy.
Phó Tông Lâm chuẩn bị truyền thông, hắn cũng vậy, biết bao hoạch định đang chờ đợi trong bóng tối.
Hắn cho rằng Khương Tiêu ngủ rồi, mình lặng lẽ làm những việc này.
Trên thực tế, người bên gối đã biết tất cả..