CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
. - -..
-.... --- -.
--.
-....- --- -.
--.... -.
--..---- ----.
---..
Có lẽ hai người họ không cần nói thêm điều chi với nhau nữa.
Lận Thành Duật hiểu rõ mình muốn gì.
Y kiên trì đã lâu, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Dẫu chỉ một cơ hội nhỏ nhoi cũng được, y muốn ở bên Khương Tiêu như vậy.
Cháo cá lát đã chín, mùi thơm tỏa khắp khoang thuyền.
Lận Thành Duật đã không ăn đồ Khương Tiêu nấu một thời gian.
Cá tôm ở thị trấn nhỏ rất tươi, món cháo này khác với cháo nhà làm, thậm chí còn ngon hơn.
Khương Tiêu ăn mấy hôm rồi vẫn chưa ngán, đừng nói đến người chưa từng hưởng qua là Lận Thành Duật đây.
Đây là hương vị món ăn Khương Tiêu nấu, y rất quý trọng.
Mặc dù Khương Tiêu không nói gì với y nhưng y cũng đã quen với vẻ bất đắc dĩ phảng phất này.
Lần này Lận Thành Duật tới gặp anh, dù chưa làm bất cứ điều gì nhưng chỉ cần thấy Khương Tiêu là y đã thư thái hơn, nỗi lòng rối ren lộn xộn tựa hồ được chải mượt ngay lập tức.
Anh không nói gì, y cũng không thốt lên lời.
Ăn cháo xong, thuyền đã sắp cập bờ.
Khương Tiêu không muốn nói thêm.
Anh gọi hai người tới đây chỉ để trò chuyện ở không gian ngoài trời mà thôi.
Anh có thể bình tĩnh lại tại nơi này, mong rằng hai người họ cũng như anh.
Lúc Lận Thành Duật lên bờ, mặt nước nổi gợn sóng, thuyền khẽ lung lay.
Y nhìn Khương Tiêu, bỗng hơi hoảng hồn, suýt nữa bước hụt.
Khương Tiêu nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy y.
Đây là hành động giúp đỡ theo phản xạ, không có ý gì khác.
Trong giây lát, anh đụng vào tay Lận Thành Duật, hai bàn tay nắm chặt vì lực kéo một thoáng rồi lại tách ra.
Khương Tiêu từng nắm đôi tay này rất nhiều lần.
Anh chỉ tiện tay kéo y lên thôi, không đáng xấu hổ gì.
Tuy nhiên, anh cũng thoáng sửng sốt trong khoảnh khắc đó, thậm chí khẽ cảm thán.
Lận Thành Duật đời trước chưa từng chịu chút khổ sở nào, tay y rất sạch sẽ.
Lần này thì khác, tay y đầy vết chai, kéo đến độ cọ rát tay anh, khiến anh không quen lắm.
Nghĩ cũng đúng, y làm việc tại công trường khá nhiều, lắm lúc còn theo các công nhân tự trải nghiệm, hiện giờ tay có vết chai là điều hiển nhiên.
"Tiêu Tiêu ơi..." Lần này Lận Thành Duật không cố ý thật.
Y được Khương Tiêu kéo lấy còn hơi lo lắng: "Em..."
Mắt y có quầng thâm mờ, chắc là ngủ không ngon.
Khương Tiêu quá hiểu y.
Lận Thành Duật hơi dễ lạ giường.
Thực tế, y không hợp ra ngoài thường xuyên.
Lận Thành Duật nghe thấy Khương Tiêu thở dài.
"Không nhất thiết phải theo tới đây đâu, hà cớ tự làm khổ mình như vậy." Anh nhẹ giọng nói, âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy: "Cậu đấy...!buông tha cho bản thân mình trước đi."
Trước đây, bất luận Khương Tiêu từ chối ra sao, y cũng thấy bình thường.
Nghe nhiều quen rồi, lòng y rõ mình muốn gì, chưa từng dao động.
Thế nhưng hôm nay được anh nắm tay kéo, nghe thêm câu này với giọng khe khẽ chứa đựng sự dịu dàng đặc trưng của Khương Tiêu, Lận Thành Duật lại suýt rơi nước mắt.
Lạ quá.
Y chịu đựng được sự thờ ơ của Khương Tiêu với mình, dần dà cũng thành quen, nghĩ mình chỉ cần ở bên anh là đủ rồi.
Song, hễ cảm nhận được chút ý tốt Khương Tiêu dành cho mình, dẫu đó chỉ là sự phản hồi nhỏ nhoi và Khương Tiêu không có ý gì khác, dẫu anh cũng đối xử với Phó Nhược Ngôn như thế, y vẫn thấy bối rối.
"Thực ra em..." Lận Thành Duật đứng vững rồi lại sải bước đuổi theo Khương Tiêu, thấp thỏm giải thích: "Thực ra em chỉ muốn đến thăm anh.
Hôm sinh nhật anh, em muốn làm bánh kem hạt dẻ cho anh, nhưng không biết bây giờ anh có còn thích hay không."
Năm nay Khương Tiêu đón sinh nhật trong chuyến du lịch.
Đi đến nơi đây, Lận Thành Duật cũng không khó để tìm một gian bếp.
Y vẫn nhớ khoảng thời gian này Khương Tiêu thích ăn hạt dẻ.
Trước kia, y làm bánh kem hạt dẻ cho anh, anh luôn ăn.
Lận Thành Duật còn bỏ công học làm hoa trang trí.
Thậm chí, vì sợ Khương Tiêu ăn ngán, y đã thử làm bánh hạt dẻ hồng trà, hạt dẻ caramel, hạt dẻ hạnh nhân, hạt dẻ bơ và rất nhiều loại khác, tay nghề tiến bộ hẳn.
Chẳng qua mấy năm gần đây, Khương Tiêu không ăn lại.
Khương Tiêu thoáng ngạc nhiên, sau đó liếc y, đáp lời: "Tùy cậu."
Sinh nhật năm nay của anh đã qua.
Khi chạy tới đây, lòng Lận Thành Duật cũng chứa đựng bao điều rối ren.
Y tránh gặp anh, cuối cùng đã không mang bánh kem mình làm xong sang đưa cho anh.
Xuống thuyền, trời hãy còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều.
Khác với Phó Nhược Ngôn nặng nề tâm sự, Lận Thành Duật lại thư thái hơn nhiều.
Có lẽ y đã quen với việc không mong cầu gì.
Hôm nay được gặp Khương Tiêu một cách đường hoàng và ở bên anh hai tiếng đồng hồ đã tốt lắm rồi.
Khương Tiêu không định ở chung chỗ với họ tiếp, một mình về phòng.
Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn cũng không đi theo làm phiền anh, ai về chỗ người nấy.
Đang ngoài mùa cao điểm du lịch, vì vậy trong thị trấn có rất nhiều homestay trống.
Nếu đã bị phát hiện rồi thì hai người họ không cần thiết phải giấu mình tiếp, đều chọn ở ngay cạnh chỗ Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn chờ Khương Tiêu lên phòng rồi chặn Lận Thành Duật lại.
"Trước đó tôi đã liên lạc với cô Hạ.
Cô ấy nói dạo này đúng là Tiêu Tiêu rất mệt mỏi." Nói tới đây, Phó Nhược Ngôn cũng biết mình là một trong số các nguyên nhân, giờ hối hận đã quá muộn: "Có lẽ em ấy thực sự cần bình tĩnh lại.
Lận Thành Duật, ai trong chúng ta cũng không được gò ép em ấy quá, phải cho em ấy thời gian."
Hôm nay thấy Khương Tiêu như vậy, Phó Nhược Ngôn cứ hoảng sợ vô cớ.
Hắn không sợ Khương Tiêu giận, chỉ sợ Khương Tiêu giống như bây giờ, chẳng cần một điều chi.
Phó Nhược Ngôn không muốn dối gạt mấy lời cạnh tranh công bằng gì đó với Lận Thành Duật.
Hắn vẫn cho rằng mình chiếm vị trí khác biệt trong lòng Khương Tiêu.
Tuy nhiên hai người với hai mục đích giống nhau không thể cùng đi sai đường, đẩy Khương Tiêu ra ngày càng xa hơn.
Do mới chia tay nên hắn làm gì, nói gì Khương Tiêu cũng không nghe lọt.
Xem ra phải bình tĩnh lại trước đã, tiếp đó từ từ tiến tới thì hiệu quả sẽ cao hơn.
"Cậu cũng không muốn thấy Khương Tiêu không chịu yêu nữa thật như vậy đúng không?"
Lận Thành Duật đi vòng qua hắn.
"Tùy anh đi, nhưng anh và tôi khác nhau." Y nói: "Tôi chỉ cần được ở bên Khương Tiêu thôi là đủ."
Đến hôm nay, Lận Thành Duật đã không còn ôm hy vọng rằng Khương Tiêu sẽ yêu mình lần nữa.
Sau khi Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn chia tay, thay vì nói những hành động của y là theo đuổi thì đây giống một phép thử hơn.
Dù chỉ quay lại làm bạn bè thôi cũng tốt lắm rồi.
Khương Tiêu thế nào cũng được.
Anh ấy không muốn yêu ai cũng không sao, tìm người khác cũng không sao, đó là quyền lựa chọn của anh ấy.
Đối với Lận Thành Duật, nếu nhất quyết phải hình dung cảm giác trong lòng thì...!y chỉ muốn được trao quyền làm bánh kem hạt dẻ cho Khương Tiêu mà thôi.
Phó Nhược Ngôn không rõ ý của y.
Hắn nhìn Lận Thành Duật đi vòng qua mình, cho rằng y lại muốn bám riết Khương Tiêu, thầm mắng một câu "thằng chó hãm".
Có quỷ mới biết nó lại đang tính toán cái gì.
Trên thực tế, đúng là không có gì cả.
Mấy ngày nay, Lận Thành Duật chưa được giấc ngủ ngon nào.
Bây giờ y thực sự mệt mỏi, tuy không phải giờ ngủ nhưng vì lòng đã được thảnh thơi đôi chút nên cũng chừa ra khoảng lặng.
Về phòng, y không nghĩ thêm gì, cứ vậy ngả đầu lên gối ngủ.
Khi y ngủ dậy, trời đã tối.
Lận Thành Duật nhìn đồng hồ, hơn giờ rồi.
Từ phòng y có thể thấy cửa sổ phòng Khương Tiêu, ánh đèn vàng ấm đang sáng lên.
Số lượng homestay ở thị trấn nhỏ khá nhiều, mặc dù kém các khách sạn cao cấp xa hoa nhưng lại mang đậm phong cách địa phương độc đáo.
Thị trấn này còn có những căn nhà trúc.
Phần lớn homestay ở đây đều được xây từ trúc, sàn nhà gỗ hơi cũ, bước lên sẽ làm phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Một số chỗ được trải thảm, hoa văn trên thảm cũng rất đặc biệt.
Căn phòng được xông hương bằng một loại trầm hương địa phương, mùi thoang thoảng.
Khương Tiêu thích mùi này nên hỏi mua một túi từ chủ quán, cất vào va li.
Anh đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi đây vào sáng mai.
Đây là đêm cuối anh ngủ lại đây.
Khi đang ăn tối, Khương Tiêu nghe thấy tiếng rao hạt dẻ rang đường từ đầu phố.
Mùa Đông quả thực là mùa ăn hạt dẻ.
Lâu rồi Khương Tiêu chưa ăn hạt dẻ.
Hôm nay Lận Thành Duật nhắc mới khiến anh sực nhớ rằng mấy năm trước mình rất thích thứ này, bèn tiện tay mua một túi.
Có điều hạt dẻ ở đây không ngọt lắm, còn hơi cứng.
Khương Tiêu vốn cũng không đói nên chỉ ăn vài hạt, sau đó nhíu mày, đặt sang một bên.
Hơi thèm ăn bánh kem hạt dẻ.
Chỉ chút thôi.
Khương Tiêu xua tan suy nghĩ này, giục mình mau ngủ.
Ngủ rồi sẽ không muốn ăn gì nữa.
Tối hôm ấy, Khương Tiêu lăn qua lăn lại trên giường một lúc.
Hôm nay, chứng kiến Lận Thành Duật như vậy, anh vẫn không hiểu nổi y.
...!Tại sao lại cố chấp đến vậy chứ?
Đời trước, mình chẳng hề nhìn ra tính lặn này của cậu ta, chẳng hiểu sao lại thay đổi thành một thái cực đối lập khác thế này.
Khương Tiêu nghĩ mãi không ra, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, không biết là bị nóng đến tỉnh hay bị đánh thức mà anh chỉ cảm giác toàn thân khó chịu.
Mở mắt ra, anh tỉnh táo ngay lập tức.
Sao lại thế này?
Căn phòng cuồn cuộc khói đặc, bên ngoài có tiếng hét ầm ĩ và tiếng kêu cứu văng vẳng.
Khương Tiêu nhanh chóng đứng dậy, bị khói làm cho sặc ho vài tiếng.
Sau đấy, anh nghe rõ một tiếng la to bên ngoài.
"...!Mau qua chữa cháy đi!"
Khỏi cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.
Xung quanh anh toàn là khói.
Có vẻ công tác phòng cháy chữa cháy ở thị trấn này hơi kém.
Căn phòng này có quá nhiều đồ đạc làm từ gỗ, lại hơi cũ nên bắt lửa sẽ rất khó dập.
Khương Tiêu đứng dậy, phản ứng cũng mau lẹ, lập tức lao vào nhà vệ sinh xả nước thấm ướt khăn lông bịt mũi lại rồi tiếp tục nhúng ướt chăn, muốn che lên người rồi xông ra ngoài.
Phòng anh ở tầng .
Ban đầu Khương Tiêu muốn nhảy thẳng từ cửa sổ xuống cho nhanh vì tầng này không cao lắm và phía dưới là thảm cỏ, sẽ không bị thương quá nặng.
Tuy nhiên, cửa sổ lại lắp rào sắt chống trộm, anh không bẻ ra được.
Chỉ trong phút chốc quay người lại, khói đen trong phòng đã dày thêm, sắp không nhìn rõ đường nữa rồi.
Anh nhanh chóng trùm chăn ướt xông ra chỗ cửa chính, cửa phòng lại nóng đến nỗi không mở ra được.
Không rõ có phải khóa cửa bị nóng đến biến dạng hay không.
Khương Tiêu quyết đoán đá văng cánh cửa.
Khói chỗ hành lang còn mù mịt hơn, có thể thấy ánh lửa dưới tầng.
Do dồn sức đá cửa và khói dày ảnh hưởng khiến nhịp thở của Khương Tiêu trở nên dồn dập.
Ra được khỏi phòng, anh bò lết trên sàn về phía trước, thấy tình hình phía trước còn tệ hơn.
Rất rõ ràng, lửa bén từ bên dưới.
Homestay này có tổng cộng tầng, thế lửa mạnh, thoáng chốc đã lan tới tầng .
Không thể chờ tại chỗ, buộc phải chạy xuống thật nhanh.
Cầu thang cực hẹp.
Khi Khương Tiêu nỗ lực xuống được tầng hai, khói đặc đã hun cho anh không mở nổi mắt.
Nước mắt chảy không ngừng, cơ thể lảo đà lảo đảo.
Không may thay, ở tầng có một khu vực nghỉ ngơi công cộng bày ngổn ngang đồ đạc.
Khương Tiêu bị bình phong thình lình đổ xuống đập cho quỳ rạp trên sàn thở hồng hộc, khó mà giữ nổi tỉnh táo nữa rồi.
...!Mình có buff "chia tay là phải chết" à?
Khương Tiêu nghĩ vui trong khổ nạn.
- Đừng xui vậy chứ.
Giờ phút này, anh chợt nghe loáng thoáng ai đó hoảng loạn gọi tên mình.
"Tiêu Tiêu ơi!"
Không rõ là giọng ai, chỉ biết là giữa trận lửa dữ dội, trước khi ngất xỉu, có người đã bế anh lên.
Hình như anh cảm giác được đó là ai.
Vào đây làm gì? - Khương Tiêu nghĩ.
- Lửa lớn như vậy, không chạy nhanh đi còn lao vào trong.
"Đừng sợ, đừng sợ anh nhé, em ở đây rồi." Anh nghe được giọng đối phương: "Em dẫn anh ra ngoài."
Khương Tiêu ngất trước khi kịp trả lời.
Trên người anh có vài vết bỏng đau đớn, cảnh tượng trước mắt đã tối sầm.
Một thời gian sau, không rõ ý thức của Khương Tiêu quay về từ bao giờ.
Anh chỉ thấy cơ thể mình rất nặng nề, cổ họng thì đau rát.
Anh ho khan vài tiếng nhưng không thể thốt ra thành lời.
Mở mắt ra, trước mắt không phải phòng bệnh, mà là...
Khương Tiêu sững người.
Đây là căn biệt thự nhỏ ở Liễu Giang của anh hồi trước.
Sao lại thế này? Không phải có cháy à?
Sở dĩ nói là biệt thự nhỏ của anh bởi vì đây không phải căn biệt thự lớn Lận Thành Duật mua về xây dựng thêm.
Sự khác biệt trong đó quá rõ ràng.
Khương Tiêu nhìn phát đã nhận ra.
Chỗ anh nằm là phòng ngủ chính, tấm rèm đang được vén lên, do bị biệt thự khác che nên chỉ thấy được nửa cảnh hồ.
Đến khi Khương Tiêu tỉnh táo hẳn, anh phát hiện ra càng nhiều thứ kỳ lạ hơn.
Anh không có thân xác, hay nói là gần như trong suốt, phải nhìn kỹ mới nhìn ra hình dạng.
Khương Tiêu:...
Chắc mình không xui đến nỗi mới gặp một đám cháy đã đăng xuất đâu nhỉ?
Anh quay người ngắm nghía, thấy mình không giống hồn phách.
Nếu cần hình dung chuẩn xác thì anh như đang lơ lửng tại thế giới đời trước.
Ký ức trước khi hôn mê vì đám cháy vẫn rất rõ ràng.
Đã có người tới cứu anh, vết thương trên người anh không nặng lắm, cũng không ở lại hiện trường vụ cháy quá lâu.
Anh đã thực hiện các phương án phòng hộ, tình trạng cơ thể rất ổn, chỉ tạm thời bị khói hun ngất thôi, lẽ ra không dễ chết đến vậy chứ.
Nhưng dẫu là giấc mơ thì Khương Tiêu cũng không hiểu tại sao mình lại trở về nơi đây.
Anh không rõ đang là thời gian nào của đời trước.
Ở trạng thái này, anh không thể động vào bất cứ thứ gì.
Trong biệt thự nhỏ không có ai, Khương Tiêu đành phải bay tới bay lui ở đây.
Khương Tiêu bắt đầu nghĩ xem làm cách nào mới trở về, hay nói là làm thế nào mới tỉnh lại được.
Anh sống lại một lần rồi nên chấp nhận chuyện hơi ảo diệu này rất thuận lợi.
Tuy nhiên, anh không thể bị bó buộc tại đây mãi.
May mà chưa chờ bao lâu, cửa biệt thự đã được ai đó mở ra.
Người đi vào là Lận Thành Duật.
Khương Tiêu đứng đó quan sát y một lát, bỗng biết mình quay về khoảng thời gian nào.
Hiển nhiên Lận Thành Duật mới đi công tác về.
Chiếc va li y kéo theo là va li mới, Khương Tiêu đã mua nó cho y, thế nên anh nhớ rõ.
Lần ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn đó là lần đầu sử dụng chiếc vali này.
Vậy thì thời gian đã rất rõ ràng.
Khoảng nửa tháng sau khi anh bệnh mất, cuối cùng Lận Thành Duật cũng trở về từ nước ngoài.
. - -..
-.... --- -.
--.
-....- --- -.
--.... -.
--..---- ----.
---..
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mấy chương sau là ngoại truyện đời trước sau khi Tiêu Tiêu mất.
Hồi đầu có người đã bình luận nói muốn xem, tôi trả lời là chắc chắn có, đã xếp tại đây, cũng không ngắn.
Niên Niên của chúng ta sẽ sớm tận mắt chứng kiến rốt cuộc Lận thay đổi thành một thái cực đối lập khác kiểu gì..