Chuyển ngữ: Trầm Yên
. - -..
-.... --- -.
--.
-....- --- -.
--.... -.
--..---- ----.
---..
Một tuần trôi qua, thời gian nhàn rỗi của Lận Thành Duật lại kết thúc.
Công ty bắt đầu lần lượt có việc tìm y.
Sau khi khai thác nghiệp vụ nước ngoài ở chuyến công tác lần trước, số tiền kiếm được nhiều thêm, điều đó tỷ lệ thuận với độ bận rộn.
Lận Thành Duật trước đây là người cuồng công việc tiêu chuẩn, tuy nhiên hiện giờ vì Khương Tiêu, y phát hiện mình chẳng tài nào bình tĩnh làm việc được.
Lật vài tờ tài liệu, càng xem càng bực dọc, muốn gạt phăng mọi chuyện, tìm Khương Tiêu về đã rồi tính.
Dù gì đây cũng là công ty của mình, đối tác có ý kiến nhiều mấy cũng chẳng quản được y.
Lận Thành Duật rất có tiếng nói trong công ty, không ai dám ý kiến gì, trái lại thư ký Lâm bên cạnh nghe yêu cầu của y thì bỗng tỏ ra kinh ngạc, hơi ngập ngừng.
"Thưa chủ tịch Lận." Cô ta cất lời: "Những tiến trình này đều rất quan trọng, tôi cảm thấy ngài vẫn nên..."
Lận Thành Duật liếc cô ta, ánh mắt ấy khiến cô ta bất giác im bặt.
"Ngồi yên vị trí của cô, làm theo lời tôi." Lận Thành Duật nói: "Cô chỉ là một thư ký."
Năng lực làm việc của thư ký Lâm này khá ổn, cô ta cũng ở công ty lâu rồi, chuyên xử lý công việc của y và một phần chuyện đời sống khi y đi công tác.
Thỉnh thoảng cô ta cũng hơi tự cao, song Lận Thành Duật lười để ý đến mấy vấn đề này của cô ta.
Y không ngờ rằng sau thoáng dừng lời, thư ký Lâm này lại dám nói tiếp vậy:
"Vì làm việc với sếp đã lâu nên tôi xin phép nói thẳng, sếp đừng xử lý theo cảm tính như vậy." Cô ta nói với giọng uyển chuyển nhưng thể hiện rất rõ ý mình: "Người này cũng không đi đâu mất được, chẳng phải một thời gian sau lại về sao? Cơ hội của công ty mà bị bỏ lỡ là về sau chưa chắc đã có tiếp đâu ạ."
Mấy năm nay, Lận Thành Duật luôn bận rộn.
Cạnh y có vài thư ký xử lý các đầu việc khác nhau.
Cô ta đã đi theo y khoảng năm, tuy vậy, cũng phải mất - năm cô ta mới đạt được vị trí này.
Bình thường Lận Thành Duật sẽ mặc kệ cô ta.
Y đối xử với người ngoài cực kỳ lạnh nhạt.
Chẳng qua liên quan đến công việc nên y mới nói chuyện với cô ta nhiều hơn chút.
Qua phép so sánh, thư ký Lâm tự cho rằng mình được lòng sếp hơn hẳn.
Cô ta là thư ký chủ tịch, cấp dưới đều khách sáo với cô ta, khiến cô ta ngày một lộng hành hơn.
Cô ta không rõ quá khứ của Lận Thành Duật và Khương Tiêu.
Thứ cô ta thấy chính là y bỏ qua đối phương vì chuyện công việc hết lần này đến lần khác.
Khương Tiêu có vẻ cũng không tỏ ý kiến gì.
Nhiều lần cô gọi lại theo ý của Lận Thành Duật, ngữ điệu của đối phương luôn hiền hòa, chưa bao giờ giận dỗi hay tỏ ý kiến gì.
Sự bất bình đẳng ấy đem đến cho cô ta một ảo giác rằng đó chỉ là một người tình được bao dưỡng cố định.
Diện mạo Khương Tiêu khá ổn, cũng tốt tính, khả năng nấu nướng không tệ, quả thực phù hợp với hình tượng mà cô ta tưởng tượng ra.
Xưa nay Lận Thành Duật chưa từng có ý định cho cô ta xem nội dung cuộc sống đời tư của mình.
Y không biết cô ta đang nghĩ gì, hiển nhiên sẽ không giải thích với cô ta những điều ấy.
Do đó, đứng ở góc độ của cô ta, hà cớ phải bỏ mặc công ty vì một người tình giận lẫy?
Thư ký Lâm cho rằng mình đang hiến kế hợp lý.
Cô ta vô cùng đặc biệt, khác với nhân viên bình thường, vì thế cô ta phải chỉ rõ phương hướng cho cấp trên đang bị cảm xúc chi phối nhất thời.
Đến khi Lận Thành Duật định hình lại sẽ biết những điều cô ta nói là đúng.
Với lại, chẳng phải chủ tịch Lận cũng quan tâm mấy đến Khương Tiêu sao?
Thậm chí, cô ta cho rằng người tình được nuôi trong nhà phải nhẫn nhịn chịu đựng này kiểu gì chẳng kém hơn bản thân mình được trọng dụng ở công ty.
Nào phải ai cũng làm được chức vị thư ký chủ tịch này.
Sau đó, cô ta phát hiện Lận Thành Duật nhìn mình với một ánh mắt có thể cho là kỳ dị.
Y nhìn cô ta như nhìn con ngốc, tiếp theo quay đầu lại, gõ vài chữ trên bàn phím.
"Từ hôm nay trở đi, cô không phải làm việc bên cạnh tôi nữa." Lận Thành Duật nói với giọng điệu lạnh nhạt chẳng mảy may xao động: "Tôi vừa gửi email cho bộ phận nhân sự, điều cô đến cương vị mới.
Nghe đây, cô không có tư cách chỉ tay năm ngón với tôi, càng không được phép nhắc một chữ nào đến Khương Tiêu, cô không xứng đáng nói về anh ấy như vậy."
Điều cô ta đi thì vẫn có nhiều người khác trong công ty đảm nhiệm được cương vị này.
Trên thực tế, đến tên đầy đủ của cô ta là gì Lận Thành Duật cũng không nhớ, gọi thư ký Lâm quen rồi, cũng không nhất thiết phải biết những mặt khác.
Khả năng tự ý thức quá dồi dào.
Sở dĩ không sa thải ngay lập tức là bởi Lận Thành Duật nhớ tới một chuyện.
Y nhớ rằng trước khi đi công tác, Khương Tiêu từng gọi rất nhiều cuộc cho mình, khả năng là có chuyện gì đó.
Y lại đang ở phòng ký hợp đồng nên không tiện đáp lời, bèn bảo thư ký Lâm gọi lại cho Khương Tiêu báo một tiếng rằng mình đang bận.
Với thái độ này, không biết lúc đấy cô ta đã nói linh tinh gì với Khương Tiêu khiến cho anh ấy giận.
Chắc tình hình thực tế là đây.
Chờ tìm Khương Tiêu về rồi, y sẽ làm rõ ngọn ngành chuyện ấy.
Vậy nên cứ giữ người lại đã, lúc tra xét cũng tiện hơn.
Lỡ khiến Khương Tiêu không vui thì chuyện không đơn giản là sa thải.
Y sẽ để bộ phận nhân sự làm thông báo mặt trái trong ngành, có rất nhiều phương pháp xử lý cô ta.
Về sau sẽ giải thích lại với Khương Tiêu, xin anh tha thứ.
Y ở bên Khương Tiêu lâu vậy mà mới thấy anh giận đến mức này lần đầu.
Lận Thành Duật nói mấy câu đuổi thư ký ra rồi rời khỏi công ty, trong lòng vẫn bồn chồn.
Đã đến tình trạng này, dẫu có chậm chạp ngu ngốc trong chuyện tình cảm thì y cũng biết vấn đề không dừng ở thư ký Lâm.
Cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi chẳng đáng kể, song cũng làm lộ ra mâu thuẫn tồn tại trong thực tế.
Lận Thành Duật không muốn tiết lộ cho những người không liên quan về cuộc sống đời tư của mình.
Tuy nhiên, nếu cả một cá nhân như vậy cũng dám đối xử thế với Khương Tiêu thì nó đã nói nên sơ suất của y.
Bấy giờ, y mới thấy mình ít quan tâm đến Khương Tiêu.
Đặc biệt, vào mấy năm gần đây, y luôn lấy cớ công việc bận trì hoãn sự quan tâm dành cho anh.
Khương Tiêu cũng không oán trách gì.
Cứ vậy, y nghiễm nhiên cho rằng không thành vấn đề.
Dĩ nhiên Lận Thành Duật biết mình thích Khương Tiêu, nếu không cũng không ở bên nhau lâu đến vậy.
Bề ngoài, hai người họ không danh không phận, thực tế lại đúng là cặp vợ chồng đã chung sống rất nhiều năm.
Một nửa y thầm nhận định cũng chỉ có thể là Khương Tiêu.
Thế nhưng các loại cảm xúc: cảm kích, yên thích, ỷ lại...!đan xen đã khiến chính y cũng mơ hồ.
Việc có được một nửa còn lại quá dễ dàng khiến y chẳng hề học được cách quý trọng.
Huống hồ, do sự ảnh hưởng của quá khứ, Lận Thành Duật luôn thấy tình cảm không phải thứ quan trọng trong cuộc sống của mình, ít nhất thì không phải quan trọng nhất.
Thứ hư vô mịt mờ này không đáng tin, biết chừng nào sẽ biến mất?
Ấy vậy mà Khương Tiêu đã thay đổi y tự bao giờ.
Lúc người ấy hiện diện, y không có cảm nhận gì.
Thế nhưng, lúc anh đi bặt vô âm tín, y lại nôn nóng đến nỗi chẳng thể làm chi.
Y không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn mau mau tìm Khương Tiêu về.
Manh mối duy nhất vẫn nằm ở chỗ những người bạn có thái độ vô cùng kỳ lạ gần đây của Khương Tiêu.
Lận Thành Duật biết người bạn thân nhất của Khương Tiêu tên Tống Hợp.
Anh ấy cũng chung vốn thành lập nhà máy, vào lúc nhà máy kiếm được nhiều nhất, người này đã lấy lại tiền và tách ra.
Sau đó, anh ấy chuyển sang lĩnh vực tài chính, hiện đang làm giám đốc cấp cao ở một tổ chức đầu tư, tạm coi như cùng ngành với Lận Thành Duật.
Trước đây y gọi rất nhiều cuộc nhưng đối phương toàn đáp qua loa cho có, về sau thì không nhận điện thoại luôn.
Tống Hợp đã được coi là người dễ tìm nhất trong nhóm bạn của Khương Tiêu.
Rất nhiều bạn bè của Khương Tiêu đều đang ở độ tuổi -, thân phận của số đông cũng không phải nhân viên đi làm từ giờ sáng đến giờ chiều.
Nhiều người còn chuyển khỏi Liễu Giang, vừa dập máy là người mất hút luôn.
Công ty của Tống Hợp ở gần đây.
Lận Thành Duật đích thân tới tìm mấy lần, song đều bị người ta tránh mặt.
Lần này y đặc biệt cậy nhờ quan hệ bạn bè và lấy cớ làm ăn kinh doanh mới gặp được đối phương ở văn phòng.
Tống Hợp năm nay tuổi, vóc dáng mập mạp, luôn cười tủm tỉm rất thân thiện tựa phật Di Lặc, đối xử với Khương Tiêu như một người anh lớn.
Khi có mặt Khương Tiêu, mối quan hệ của anh ấy với Lận Thành Duật rất ổn.
Mấy năm trước, thậm chí đôi bên còn từng hợp tác kinh doanh, vậy mà hôm nay gặp lại như gặp kẻ thù.
Lận Thành Duật không nói lời nào, vặn then cài đóng cửa văn phòng lại.
Hôm nay, nhất định y phải nói chuyện cho rõ ràng.
"Chào anh Tống, phiền anh vẫn nên tiết lộ hành tung của Khương Tiêu cho em đi ạ.
Em tìm anh ấy lâu lắm rồi." Lận Thành Duật nói với giọng thành khẩn: "Có phải anh ấy đi đâu giải sầu không anh? Em và anh ấy có chút hiểu lầm, em muốn gặp tận mặt giải thích với anh ấy.
Em sẽ xin lỗi cẩn thận về những hành động thiếu chu toàn của mình trước đây."
Sau khi khóa cửa, trong văn phòng có tổng cộng bốn người, bao gồm Lận Thành Duật, Tống Hợp, người bạn dẫn Lận Thành Duật tới và vợ Tống Hợp đúng lúc mang thuốc tới cho chồng.
Đôi bên giằng co, bầu không khí rất tệ.
Những người ở đây đều biết về quan hệ của Lận Thành Duật và Khương Tiêu.
Tuy hai người là cặp đôi đồng tính nhưng họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, trải qua vô số chuyện phong phú hơn cả những cặp vợ chồng tương tự.
Tống Hợp luôn dễ bắt chuyện vừa thấy y thì sắc mặt lập tức xanh lét.
Anh ấy chẳng hề nghe thấy y nói gì, cũng hoàn toàn không muốn gặp y.
"Mày cút cho tao, cút ngay đi!" Anh ấy chỉ vào cửa: "Mày không xứng nhắc đến Tiểu Khương với tao."
Trước khi đến, Lận Thành Duật đã đoán được rằng thái độ của Tống Hợp sẽ không tốt.
Trong khoảng thời gian này, Tống Hợp cũng không được vui vẻ gì.
Tuy nhiên, không thể tiếp tục ầm ĩ như vậy thêm nữa.
"Em thật lòng muốn xin lỗi Khương Tiêu." Y cúi gập người trước Tống Hợp: "Xin anh hãy nói cho em biết, em không yên tâm để anh ấy ở bên ngoài một mình lâu như vậy."
Y đã nỗ lực hết sức giữ bình tĩnh cho mình.
Trên thực tế, y đang không biết phải miêu tả ra sao với Tống Hợp rằng mình hoảng loạn biết bao.
Trước đây, khi tạm biệt Khương Tiêu đi công tác, trong lòng y biết người ấy luôn chờ mình ở nhà, về nhà là sẽ gặp được anh.
Lần này thì khác rồi, y không xác định được liệu Khương Tiêu có quay lại hay không.
Anh ấy mãi chẳng trả lời, tựa hồ không thèm quan tâm đến mình, tựa hồ...!muốn chia tay với mình.
Lận Thành Duật không muốn chia tay với Khương Tiêu.
Y không biết các cặp đôi khác ầm ĩ chia tay kiểu gì.
Khương Tiêu chưa từng làm ầm ĩ, chỉ thế này thôi đã đủ khiến y sợ run.
Có điều, dù thái độ của y tốt đẹp đến mấy, Tống Hợp cũng không mảy may dịu xuống.
Nói một thôi một hồi, anh ấy lại bỗng bị câu nói kia của y kch thích, quơ lấy chiếc gạt tàn trên bàn ném thẳng về phía y.
Tống Hợp ném rất mạnh, gạt tàn chất liệu thủy tinh thình lình đập thẳng vào trán Lận Thành Duật.
Ngay sau đó, một mảng thâm đen hiện lên, góc sắc nhọn của gạt tàn cứa qua đầu y, Lận Thành Duật vươn tay sờ, nhìn thấy vết máu trên ngón tay.
"Tao bảo mày cút đi đấy thằng chó! Mày có nghe không hả?!" Tống Hợp gầm thét: "Mày không được phép nhắc đến Khương Tiêu! Cả đời này mày đừng mong gặp lại em ấy! Thằng khốn nạn! Con sói mắt trắng nuôi phí công! Mày mãi mãi không xứng với em ấy! Mẹ kiếp, mày chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của Khương Tiêu!"
Đoạn sau nghe không rõ anh ấy hét lên gì nữa, hình như là lời th ô tục do kích động quá.
Vợ anh ấy vươn tay vuốt xuôi giúp chồng, run run tìm thuốc trợ tim liều mạnh cho anh ấy.
Lận Thành Duật cũng quen chị.
Tính tình hai vợ chồng cực kỳ thoải mái, vậy mà lần này chị cũng không nói năng gì.
Lận Thành Duật nhấc tay che lại vết thương trên trán.
Y nhìn đối phương, thầm thấy hơi là lạ.
Ngoài phản ứng kháng cự với y, giờ phút này, vợ chồng Tống Hợp còn rơi nước mắt.
Một cặp vợ chồng đã trải qua bao thăng trầm lẽ ra sẽ rất khó rơi nước mắt.
Vậy mà hôm nay họ lại như không ngăn được dòng lệ, vừa mắng y vừa khóc.
Người bạn dẫn y tới cũng không rõ tại sao lại ầm ĩ thành nông nỗi này, rất đỗi khiếp sợ.
Vợ chồng cãi nhau thì nên khuyên hòa giải chứ không khuyên chia tay.
Anh đành ra hòa giải, nói: "Dù sao cũng phải để hai người gặp nhau chứ nhỉ, mọi việc đều có thể trao đổi, chúng ta..."
Lận Thành Duật nghe thấy Tống Hợp cười gằn một tiếng rồi lau nước mắt, nói: "Cậu cho nó trao đổi với quỷ đi.".