Đến chỗ nhiều người, Diệp Lăng lặng lẽ buông tay Trang Húc Nhiên, hai người kề sát vai đi vào.
Trang Húc Nhiên nói: “Nơi này tuy rằng không phải gay bar, nhưng mà không có việc gì.” Cậu cho rằng đây là lần đầu Diệp Lăng tới, có chút khẩn trương.
“Ừ, được.” Diệp Lăng nhìn khung cảnh đầy màu sắc xung quanh, được Trang Húc Nhiên dẫn đến một chỗ có màu xanh lam, tấm rèm nước óng ánh xinh đẹp ngăn cách bọn họ với tầm mắt của những người bên ngoài.
Nơi này có vị trí rất tốt, ngồi ở phía trên có thể nhìn thấy động tĩnh bên dưới, bên ngoài nhưng lại không nhìn thấy được rõ ràng tới đây.
Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng đi vào, nhìn thấy Diêm Chấn Quân và Tiếu Chí Hiên đã ở bên trong.
“Tào Chính đâu?” Cậu ta vậy mà lại đến muộn, khó mà tin được.
“Húc Nhiên, Diệp Lăng.” Tiếu Chí Hiên chào xong mới nói: “Cậu ta đi tán gái.”
Diệp Lăng chào hỏi cùng mấy người, rồi ngồi xuống với Trang Húc Nhiên, hai người bọn họ độc chiếm nguyên một cái sopha hai chỗ ngồi.
“Tán gái?” Trang Húc Nhiên kinh ngạc nhíu mày, Tào Chính tán gái? “Tiểu tử kia thông suốt rồi hả?” Rốt cuộc đã cam lòng phá thân rồi?
“Ha ha, ai mà biết được?” Một người đẹp tiến đến ghi món, Diêm Chấn Quân hỏi Diệp Lăng: “Anh có muốn uống chút gì không? Húc Nhiên cậu thì sao?”
“Hai ly Mimosa.”
(Thành phần của cocktail Mimosa gồm có rượu vang sủi bọt Spumante hoặc một loại vang sủi bọt khác, và cam vắt. Đây là cocktail dành cho mấy cặp đôi.)
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn có chút kỳ quái, Trang Húc Nhiên mới phát hiện mình lại độc tài nữa rồi, vì vậy nhanh chóng hỏi Diệp Lăng: “Khụ khụ, vậy anh muốn uống gì?”
Diệp Lăng không cảm thấy gì khác lạ, không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, hắn gật đầu nói: “Giống em là được rồi.” Thậm chí còn cười cười.
“A, vậy thì giống nhau..” Cái nụ cười này làm cho Trang Húc Nhiên cảm thấy ấm áp, cầm lấy menu mấy món ăn trong quán bar đưa qua cho Diệp Lăng nhìn: “Anh còn muốn ăn cái gì không, nhìn một chút.”
Diệp Lăng trả lại cho cậu: “Em làm chủ đi, dù sao anh thích ăn cái gì em cũng biết.”
“Khụ khụ…”
Mặt Trang Húc Nhiên cũng nóng bừng, bởi vì hai đứa bạn thân đang dùng ánh mắt quét ngang quét dọc người mình, nhưng mà cậu vẫn rất vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, gọi cho Diệp Lăng mấy món ăn vặt mà hắn thích.
“Ừ, như vậy được rồi, các cậu thì sao?” Cậu ngẩng đầu hỏi những người khác.
“Cho Tào Chính một phần bánh sầu riêng giòn () là được rồi, bọn tớ thì gì cũng được.” Tiếu Chí Hiên cười nói, thoáng trao đổi mắt với Diệp Lăng, có chút mùi vị ngầm hiểu lẫn nhau.
Trang Húc Nhiên thu vào trong mắt, có chút hoài nghi, cậu phất tay bảo người đẹp kia có thể đi, sau đó nói: “Các cậu có gì gạt tớ hả?” Nhìn Tiếu Chí Hiên, lại nhìn Diệp Lăng, ánh mắt sắc bén.
Diêm Chấn Quân cười cười nói: “Húc Nhiên, cậu như vậy là không được.”
“Đúng vậy a, cho dù chúng tớ thật sự có cái gì chẳng lẽ cậu không biết, không phải mọi chuyện cậu đều chất vấn hỏi cho ra lẽ a, Diệp Lăng cần có chút không gian cho riêng mình là chuyện rất bình thường.” Tiếu Chí Hiên nghiêm túc nói, bắt đầu nói ra lỗi của Trang Húc Nhiên.
Hôm nay tới đây, cậu đã nói vài chuyện với Diêm Chấn Quân, hai người đều tỏ vẻ không đồng ý với cách làm của Trang Húc Nhiên, quá cường thế.
Trách không được với tính cách mềm mỏng đó của Diệp Lăng, cũng thường xuyên bị bức phát sầu.
“Xảy ra chuyện gì… từng người từng người đều…” Trang Húc Nhiên nhíu mày, biết chắc là có việc, nhưng mà bọn họ không chịu nói, còn nhất trí phản đối mình.
“Không có chuyện gì, cũng không phải là bí mật.” Diệp Lăng nhìn thấy không xong, tự mình mở lời: “Lúc trước em giận dỗi anh, anh có nói với bọn họ.”
Trang Húc Nhiên lộ vẻ phức tạp: “Cho nên?” Thì ra chỉ là chuyện bọn họ hờn giận nhau một chút nhưng mà cả thế giới đều biết?
“Anh sợ em tức giận, lại không biết làm hòa với em như thế nào, mới nói ra.” Diệp Lăng có chút sợ, nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút, tại sao lại phải sợ, Trang Húc Nhiên không có đáng sợ như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng liền thả lỏng, mỉm cười, buông bỏ nỗi sợ hãi từ trước đến nay ở trong lòng, chủ động nắm bàn tay đối phương: “Đừng nóng giận, khi đó anh không nghĩ nhiều, chỉ mong làm gì để em vui vẻ trở lại.” Tiếp theo còn nói: “Nếu như em không thích như vậy, lần sau anh sẽ không nói ra ngoài nữa.”
Kỳ thật sở dĩ chính mình nói ra với đám người Tiếu Chí Hiên, còn không phải bởi vì đó là bạn của Trang Húc Nhiên sao, bọn họ tương đối hiểu rõ Trang Húc Nhiên.
“…” Nhìn bàn tay Diệp Lăng đặt trên tay mình, Trang Húc Nhiên nói: “Không phải là không thích, em không nói là không cho anh nói ra.”
Xảy ra chuyện, Diệp Lăng đi tìm bạn của mình để xin giúp đỡ đầu tiên, Trang Húc Nhiên làm sao có thể mất hứng, không thích được.
Cậu mừng còn không kịp nữa là.
Sợ nhất không phải cái này, mà là sợ Diệp Lăng đối xử xa cách với mình, không muốn cậu dung nhập vào thế giới của hắn.
“Ừ.” Diệp Lăng nhìn cậu, cần xác nhận một chút: “Vậy bây giờ em có vui không?”
“A…” Trang Húc Nhiên không nhìn hắn, đối với vấn đề này thì im lặng, cậu nói qua cái khác: “Tào Chính như thế nào vẫn chưa trở lại? Bị nữ nhân câu hồn rồi à?”
“Ha ha ha…” Diêm Chấn Quân cùng Tiếu Chí Hiên bật cười, không phải trào phúng, là thật sự muốn cười, được vậy thì quá mừng rồi.
“Khụ khụ, để tớ gọi điện cho cậu ấy, kêu cậu ấy lập tức trở về.” Nhìn thấy khuôn mặt Trang Húc Nhiên kéo căng ra, Tiếu Chí Hiên vội vàng nói.
Có một số người có thể thỏa thích đùa giỡn, lại một số người không thể đùa giỡn quá mức.
Vừa gọi điện thoại cho Tào Chính, Tào Chính liền nhảy nhót tới đây, mặt mày hồng hào, vô cùng có tinh thần.
“Hắc, chim cút, chào buổi sáng a.”
“Tào Chính.” Diệp Lăng gật đầu chào hỏi cậu, cười cười.
“Ài, thật không dễ dàng, anh rốt cuộc cũng chịu cho tôi một nụ cười?” Tào Chính thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo) tiến tới, bị Trang Húc Nhiên đẩy ra: “Mau biến qua bên kia đi.”
“Lòng dạ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi!” Tào Chính bất mãn hừ hừ.
“Khụ khụ, nghe nói cậu đi tán gái…” Diệp Lăng một bên trấn an Trang Húc Nhiên, một bên nói sang chuyện khác.
“Cái đó, đừng nói nữa.” Tào Chính vỗ đùi nói: “Nhìn bóng lưng tưởng rằng thần tiên, kết quả lại là Như Hoa. Tớ nói nhận lầm người, cô ta còn không buông, sống chết muốn cùng tớ uống một ly, tớ liền ói…”
(如花 Theo như trên wiki thì từ này để chỉ mấy người xấu xí có mấy hành động phỉ báng ở nơi công cộng, chẳng hạn như học tay ngoáy mũi để làm tăng thêm hình ảnh xấu xí. Mà cái này xuất phát từ một bộ phim của Châu Tinh Trì tên là Quan Xẩm Lốc Cốc, nhân vật phụ phụ phụ là một người giả gái và thường xuyên ngoáy mũi. Bạn nào muốn xem thì search trên google sẽ nhìn thấy mấy tấm ảnh bỉ bựa của anh ấy.)
“Cậu tích đức cho cái mồm của mình đi!” Diêm Chấn Quân đá chân Tào Chính, nói như vậy với một người con gái là hơi quá đáng.
“Đúng là vậy mà.” Tào Chính đặc biệt ủy khuất, nhưng cũng không dám làm loạn trước mặt Diêm Chấn Quân.
Không lâu sau rượu cùng mấy món ăn vặt Trang Húc Nhiên gọi được mang lên, Tào Chính lại bắt đầu lảm nhảm: “Ai nha ai nha, các cậu vậy mà lại đi uống Mimosa, là thật e lệ hay là giả e lệ, tớ không tin!”
Một đôi không bao giờ e ngại mấy con chó FA này, lại biết rõ từ e lệ viết như thế nào sao?
“Thế thì sao? Cậu không vừa mắt?” Trang Húc Nhiên nâng ly rượu lên quơ quơ nói: “Cậu cũng có thể tìm Như Hoa của cậu rồi cùng uống Mimosa nha.”
Nói xong cười cười, gọi Diệp Lăng: “Nào, để cho cậu ta nhìn xem chúng ta là thật e lệ hay là giả e lệ.”
Diệp Lăng lúng túng nhưng không nói lời nào, hết sức phối hợp cùng động tác của Trang Húc Nhiên, em ấy muốn làm gì thì đều làm theo em ấy… Đừng nói chỉ đơn giản như phô bày ân ái trước bàn dân thiên hạ như vậy, mấy chuyện e lệ hơn đều đã làm.
Uống rượu xong, mọi người vừa cười vừa thở dài, nhưng mà Tào Chính cũng không dám qua chỉnh người, cũng không dám nói mấy lời hồ đồ như phô bày ân ái thì nhanh chết gì gì đó.
Chỉ có Diêm Chấn Quân dùng giọng điệu thâm trường nói ra: “Cậu nha, đạt được nguyện vọng, phải biết quý trọng.”
(语重心长 Quân ngữ trọng trường: lời nói thấm thía, tình ý sâu xa.)
“Bọn tớ biết rồi.” Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng tay nắm chặt tay, càng gắt gao siết chặt, lòng bàn tay dán lòng bàn tay, nóng rực.
Nhất thời bầu không khí bỗng nhiên ngưng đọng, tràn ngập bong bóng màu hồng, làm cho người ta cảm thấy ao ước hâm mộ.
“Đúng rồi.” Tiếu Chí Hiên đột nhiên nói: “Tớ không còn đi học nữa, thứ hai bắt đầu đi làm ở tòa soạn rồi.”
“Chúc mừng cậu.” Mọi người nhao nhao nâng ly, chúc mừng Tiếu Chí Hiên, thoát khỏi vườn trường.
“Cảm ơn.” Tiếu Chí Hiên cười cười, trầm mặc một chút rồi nó: “Vẫn có một chuyện muốn nói cho các cậu biết, mười sáu tháng sau, tớ đính hôn.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, bầu không khí cấp tốc chuyển sang lạnh lẽo, vô cùng trầm mặc.
Ra khỏi trường, chính thức bước chân vào xã hội, làm một người trưởng thành không phụ thuộc, điều đó tuy đáng giá để chúc mừng. Nhưng mà sau khi bước chân ra khỏi đó cũng có nghĩa là, phải gánh vác thêm nhiều trách nhiệm, trong đó bao gồm cả quan hệ thông gia.
Cuộc hôn nhân của Tiếu Chí Hiên đã sớm được quyết định, cho dù cậu tự nguyện cũng được không từ nguyện cũng được, dù sao cũng không thể nào thay đổi được con đường đã đặt ra.
“Đính hôn?” Diệp Lăng nhưng lại không biết rõ sự thật trong đó, hắn còn tưởng rằng Tiếu Chí Hiên là đính hôn cùng Vương Thiến Nghi: “Các cậu đính hôn sớm như vậy?” Còn chưa chính thức tốt nghiệp a.
Mọi người đều biết Diệp Lăng hiểu lầm, nhưng mà dựa theo tính cách cứng nhắc kia của Diệp Lăng, như thế nào mà nói với hắn cũng là một chuyện cần cân nhắc.
“Diệp Lăng a, đính hôn với Tiếu Chí Hiên, không phải là Vương Thiến Nghi.” Tào Chính nói thẳng với hắn: “Anh không nên hiểu lầm.”
Không nghĩ tới Tào Chính miệng rộng, đã cứ như vậy mà nói ra.
Đám người không hẹn mà cùng nhìn Diệp Lăng, động tác quay đầu đồng nhất một cách kỳ lạ.
“Không phải Vương Thiến Nghi?” Diệp Lăng rất kinh ngạc, cũng rất hoang mang, ấp úng mà nhìn Tiếu Chí Hiên nói: “Chẳng lẽ cậu còn bạn gái khác?”
Nếu như đã nói ra, Tiếu Chí Hiên dứt khoát nói thật: “Không, chính xác là hôn thê, tôi vẫn luôn có một vị hôn thê.”
Bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng há hốc miệng, giống như đồ ngốc.
“Này, đừng có như vậy.” Trang Húc Nhiên nắm chặt tay Diệp Lăng, nhéo nhéo vào trong: “Bọn họ đều rõ ràng, bạn gái lúc trước của Chí Hiên cũng biết…”
“Cho nên có thể làm như vậy…” Diệp Lăng khép lại miệng, biểu lộ có chút khó chịu.
Bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới, sao lại như vậy, hắn vẫn cho rằng Tiếu Chí Hiên bọn họ sẽ giống như Diêm Chấn Quân cùng Dương Phỉ, cũng chuẩn bị kết hôn.
Chỉ là không nghĩ tới, thật đáng tiếc…
“Anh…”
“Tôi không sao, tôi… chỉ là chuyện bé xé ra to thôi, các cậu bỏ qua cho.” Diệp Lăng nói xin lỗi với bọn họ, cười cười, nói mình đã hiểu.
Nhưng mọi người nhìn ra được, hắn thật khó chấp nhận.
“Chẳng qua là anh tiếc nuối, Chí Hiên cùng Vương Thiến Nghi không có kết quả, đúng hay không?” Trang Húc Nhiên tương đối hiểu rõ Diệp Lăng, cậu biết được Diệp Lăng là nghĩ như thế nào.
Giải thích rõ ràng cũng tốt, miễn cho mọi người hiểu lầm.
“A, ừ, đúng vậy, rất tiếc nuối.” Một người con gái tốt như vậy.
“Cô ấy chuẩn bị ra nước ngoài học, tôi sẽ đến để tiễn cô ấy.” Tiếu Chí Hiên nói, trước khi đính hôn, sẽ chính thức chia tay với Vương Thiến Nghi.
“Ừ.” Diệp Lăng gật gật đầu, cuối cùng không có nói gì.
“A Chấn còn cậu, cậu cùng Dương Phỉ khi nào kết hôn?” Tào Chính nhìn thấy bầu không khí không đúng, vội vàng chuyển sang chuyện khác,
Nói một chút về cặp đôi chân ái Dương Phỉ cùng Diêm Chấn Quân là tuyệt đối chuẩn không chỉnh rồi đi?
Diêm Chấn Quân nói: “Tớ với cô ấy còn sớm, cái gì cũng phải đợi đến tốt nghiệp rồi nói.” Dương Phỉ trước mắt, vẫn chưa đủ để ra mắt Diêm gia, về sau còn phải giày vò nhiều.
“Aizz, cũng không dễ dàng a.” Tào Chính vỗ vỗ vai hai người bạn thân, cảm thấy độc thân như mình cũng rất tốt, ít nhất không có nhiều phiền não như vậy.
Từ sau khi nói ra chuyện đính hôn của Tiếu Chí Hiên, Diệp Lăng rất trầm mặc, tuy rằng về sau có cười cười nói nói, nhưng mà trong lòng vẫn thủy chung có chút phiền muộn.
Sau buổi tụ tập, tuy rằng Diệp Lăng không tập trung, nhưng lại thủy chung nhớ rõ một việc.
“Diêm Chấn Quân.” Hắn gọi Diêm Chấn Quân lại nói: “Hôm mùng một tháng năm bọn tôi có về nhà có mang theo một ít đồ, không có gì đáng giá, chỉ có mấy món mới lạ cho cậu mang về ăn thử.”
Phần của Diêm Chấn Quân, Diệp Lăng có để ở trong cốp xe.
“Cảm ơn anh.” Diêm Chấn Quân nhận đồ từ tay hắn, đem đến xe của mình.
Nhìn thấy Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên đứng chung một chỗ vô cùng thân mật, ánh mắt Diêm Chấn Quân mang theo nét cười, vỗ vỗ tay Diệp Lăng: “Đi thôi, chở Trang Húc Nhiên đi đường cẩn thận, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được, tạm biệt.” Diệp Lăng cười mím môi, lần nữa làm ra động tác của mèo chiêu tài, phất phất tay với Diêm Chấn Quân.
Tào Chính nhìn thấy một màn này, liền chọc chọc vào người Tiếu Chí Hiên nói: “Cậu đã bị chim cút cho thất sủng rồi, cảm giác như thế nào?”
“Aiz…” Tiếu Chí Hiên bất đắc dĩ cười khổ, còn nhớ rõ Tào Chính sớm đã nói, một ngày nào đó Diệp Lăng sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của cậu, quả thật như thế.
“Đừng giận nữa, về sau cố gắng biểu hiện cho tốt vào, đau vợ thương con, tớ sẽ coi trọng cậu.” Tào Chính cười hì hì vỗ vỗ bả vai Tiếu Chí Hiên, bỏ chìa khóa vào lái xe đi.
Trên xe, Trang Húc Nhiên thừa dịp Diệp Lăng cài dây an toàn cho mình liền hỏi hắn: “Có phải anh giận Chí Hiên không?”
Diệp Lăng dừng một chút, sau đó mờ mịt nói: “Không có a, sao em lại hỏi như vậy?”
“Không có?” Trang Húc Nhiên mờ mịt: “Vậy biểu hiện suốt tối nay… nếu như không phải giận Chí Hiên, chẳng lẽ là…” Trong lòng để ý Vương Thiến Nghi?
“Anh cảm thấy tiếc nuối mà thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.” Diệp Lăng nhìn sắc mặt cậu thay đổi, đã biết rõ trong đầu cậu nghĩ đến chuyện không tốt.
“Diệp Lăng, đừng gạt em, em biết rõ anh thích nữ, có phải anh… đặc biệt thích con gái loại này không?” Rốt cuộc Trang Húc Nhiên vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Cậu cũng không biết, nếu Diệp Lăng thừa nhận thì nên làm gì bây giờ.
“Ừ, anh nói em đừng giận.” Diệp Lăng không muốn lừa dối Trang Húc Nhiên, hắn đắn đo cân nhắc dùng từ rồi cẩn thận trả lời: “Đối tượng lý tưởng trước kia của anh, đúng là như vậy.” Com gái điềm đạm nho nhã thông minh, giống như hoa ngày hè tinh khôi.
Đối diện ánh mắt Trang Húc Nhiên dần chìm vào bóng tối, môi mím chặt thành một đường, hắn buồn buồn rồi mỉm cười nói: “Nhưng mà anh thích em rồi a, anh cũng không thích được người nào nữa.”
Nếu cùng Trang Húc Nhiên tách ra, về sau phải cưới vợ… nghĩ tới đây trong lòng lại đau đớn, một cái là không muốn, một cái là không đành lòng, một cái là khiển trách chính mình, không nên.
Nếu như đã không thể thích người khác, thì tại sao lại đi cưới vợ?
Trừ phi đối phương cũng là một dạng với hắn, đã không còn trái tim cùng ái tình.
Diệp Lăng biết rõ, từ khi mình bắt đầu yêu Trang Húc Nhiên, liền đã định trước là có lỗi với nhiều người, kể cả chính mình.
“Tuy rằng trong lòng em không thoải mái, nhưng mà em không giận anh.” Trang Húc Nhiên không hiểu, vì cái gì nhìn ánh mắt Diệp Lăng tràn đầy bi thương, cậu chỉ biết mình không cách nào có thể khiển trách đối phương.
Ngược lại muốn đi an ủi Diệp Lăng, để cho hắn vui vẻ lại.
“Được.” Diệp Lăng trở lại chỗ ngồi lúc trước của mình, đôi môi lướt qua gò má, nụ cười treo trên môi cùng sự ôn nhu, là bộ dạng mà Trang Húc Nhiên yêu thích.
“Em rất nhớ anh.” Trên đường đi, tâm tình của Trang Húc Nhiên vẫn luôn không tệ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua người bên cạnh, lảm nhảm với hắn vài câu.
Nghe xong lời tỏ tình của cậu, Diệp Lăng nói một câu không hề liên quan: “Buổi sáng chưa tỉnh dậy, lại tiếp tục ngủ.”
“?” Trang Húc Nhiên nghi hoặc, cái này cùng với chủ đề lúc trước quan hệ cái lông a? Không phải là đang lảng sang chuyện khác đi?
Diệp Lăng nói tiếp: “Sau đó anh liền mơ thấy em.” Ngủ quá muộn, buổi sáng ngủ đến mơ mơ màng màng, trong đầu đều là hình ảnh của người kia.
“A…” Được rồi, cũng có chút vui vẻ, hơi kích động.
“Ừm, cuối cùng đứng lên đổi quần.” Diệp Lăng cho một đòn trí mạng.
“Phốc…” Trang Húc Nhiên che miệng, bật cười ha ha, hai mắt híp lại.
“…” Người bên cạnh vui vẻ như vậy, Diệp Lăng cũng cười, hơi lúng túng.
Nhưng mà tại sao lại lựa chọn nói ra, có lẽ là thông suốt rồi, dần đần đã biết, làm thế nào để yêu.
Hai tâm tình tốt, về đến dưới lầu, bước chân nhảy nhót, đến nhà rồi.
Thang máy không người, Trang Húc Nhiên mất tự nhiên mà đứng một bên.
Bỗng nhiên cánh tay Diệp Lăng chắn ngang, giam cầm cậu lại một góc, thân ảnh cao lớn bao phủ tới đây… cảm giác vô cùng áp bách, còn có chút ái muội.
“Anh…” Lần đầu Trang Húc Nhiên trải qua loại tình huống như thế này, cậu cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng nhanh, hơn nữa tay chân còn luống ca luống cuống, nhưng mà cậu vẫn rõ ràng mình rất chờ mong.
Bị Diệp Lăng đối xử như vậy, lại là chờ mong.
“Anh cũng rất muốn em.” Không đợi lâu, Diệp Lăng cúi đầu, nắm chặt lấy cằm người kia, hung hăn hôn, không buông cậu ra.
Mái tóc cắt ngang trán, che khuất đôi mắt mê đắm, bả vai dán lấy bả vai Diệp Lăng, cánh tay bị người ta giữ lấy, giơ cao dán lên tường.
Không thể động đậy.
“…” Cảm giác này, trực tiếp khiến cho hai chân Trang Húc Nhiên mềm nhũn, trái tim như bị lên dây cót, kích động nhảy không ngừng, chờ mong sự tiến triển đằng sau.
Nếu như Diệp Lăng ở chỗ này giữ cậu lại…
A…
Nếu như ở chỗ này, bị đặt lên tường…
Nếu….
Hô hấp không ngừng… không nghỉ…
“Đến nơi.”
Có chút không chống đỡ nổi cơ thể, bị thả xuống, chỉ có cái eo mềm nhũn là được ôm lấy.
Diệp Lăng sợ cậu nhất thời không đứng vững, không dám trực tiếp buông tay.
Đã đến sao?
Trang Húc Nhiên mở ra đôi mắt mù sương, con ngươi ngập nước, bị hôn.
Diệp Lăng cho là cậu lại tái phát bệnh lười, cười một tiếng đầy cưng chiều, đỡ cậu đến trước cửa, lại để cho người không có xương tiếp tục tựa vào người mình.
“Cẩn thận một chút, để anh mở cửa.” Hắn lấy ra chìa khóa mở cửa.
Mấy hộ gia đình cùng tầng đi ngang qua, nhìn thấy hai người trẻ tuổi như vậy, chỉ có thể lắc đầu.
Uống nhiều quá đi, người trẻ tuổi bây giờ vốn là như vậy.
Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên vào trong nhà, hai người đứng ở trước cửa, hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười, bởi vì bọn họ nghe được lời nói thầm của ông cụ kia.
Nụ cười phát từ đáy lòng, cười cười, không tự chủ mà ôm lấy nhau, tiếp tục nụ hôn vẫn còn chưa thỏa mãn.
Biến đổi phương hướng cùng góc độ, càng không ngừng hôn môi hắn.
Tay Trang Húc Nhiên, đặt lên vai Diệp Lăng.
Cách nhiều ngày chưa được tiếp xúc thân mật, đêm nay cả hai đều có chút không khống chế nổi mình, không có chừng mực.
Ngày bình thường chỉ là ôn nhu chậm rãi, hiện tại mà như vậy lại cảm thấy quá phiền.
Thân mật nên kịch liệt một chút, điên cuồng một chút, lại dùng sức một chút!
Không cần cố kỵ cái gì liêm sỉ, không cần cân nhắc cái gì rụt rè, chỉ cần tận hứng là được rồi, chỉ muốn tùy ý xuất ra toàn bộ nhiệt tình, liền không còn gì tiếc nuối nữa.
Dù sao, chỉ có hắn, bộ dạng ngượng ngùng này, chỉ cho một mình hắn thấy. Nhiệt tình nóng bỏng, chỉ đặt ở trên người hắn.
Mồ hôi kích động từ trên trán nhỏ giọt xuống, cũng chỉ cho phép hắn lau đi…
Toàn bộ thế giới, trời đất bao la, mặt trăng cùng những vì sao bí ẩn, tất cả đều không quan tâm, chỉ cần một người là hắn mà thôi…
…
“…” Hình như là… quá mức rồi, có chút vô lực.
Mở mắt ra nhìn trần nhà, còn chưa hoàn hồn, không dậy nổi… rất, tận hứng.
Giao thân xác cho đối phương, mỗi một lần… đều tận hứng, cảm giác được yêu.
Sau lưng được ôn nhu xoa nắn, cảm giác được yêu.
Được ôm vào g ngực một cách thân mật, thầm thì hỏi thăm có khỏe không.
Cậu gầy nhom, lười biếng nằm trên người Diệp Lăng mỉm cười một cái rồi nói tốt, lại được hôn lần nữa.
Ngoại trừ đôi môi vẫn luôn được hôn, thì còn có trán, mắt, và những chỗ khác… Diệp Lăng hôn qua cả người cậu, mỗi một chỗ, mỗi một vị trí.
Được yêu như vậy đấy, giống như ngậm trong miệng, giống như nâng trong tay, cuối cùng dừng lại ở trong tim, như vậy mới cảm thấy an toàn.
Bởi vì ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ bay mất…
“Ha…” Những thứ như có như không này, khiến Trang Húc Nhiên bật cười, nhanh đến nỗi mình không nhận ra.
Người được bao bọc trong bong bóng màu hồng, là mình? Người mà cả trái tim được ngâm trong mật đường ngọt ngào, là mình?
A, hình như là vậy, nếu như cảm giác của cơ thể không nói sai, thì đúng rồi.
Như vậy, Diệp Lăng đối với mình có được không?
Không thể nghi ngờ là rất tốt, không phải chỉ chọn những cái tốt.
“Ngủ ngon.” Diệp Lăng lần nữa nhẹ hôn người trong ngực, để cho cậu nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ cái eo được xoa nắn vô cùng thoải mái, dưới sự che chở của Diệp Lăng mà chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Trang Húc Nhiên mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình của Diệp Lăng, dựa vào cửa sổ nhìn Diệp Lăng đang bận rộn, bận rộn vì gia đình nhỏ bé của bọn họ.
Mỗi một thứ ở đây, đều là do Diệp Lăng chăm lo, đặt xuống rất nhiều tình cảm.
Nơi này là nhà sao?
Nụ cười dần dần hiện lên, Trang Húc Nhiên dám khẳng định mà trả lời rằng, là nhà.
“…” A…, trên lưng bỗng nhiều hơn một đống, Diệp Lăng đang hút bụi bị đè đến phiền.
“Em rất yêu nhà của chúng ta.” Đống ở trên lưng nói.
“…” Em chỉ lo hưởng thụ thôi, đương nhiên là thích rồi. Diệp Lăng lén lút mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ.
“Em cũng rất thích anh.” Đống trên lưng bắt đầu kích động.
“Em có yêu cầu gì, nói ra đi?” Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lăng cảm thấy rằng mình đã tìm được một chỗ đột phá, có thể là như vậy.
“Ừm…” Trang Húc Nhiên dùng ngón tay chọt chọt má Diệp Lăng: “Đi thực tập a, theo em cùng đi làm cùng tan tầm.”
Chuyện này Diệp Lăng đã sớm đồng ý rồi, những mà hắn vẫn suy nghĩ rất nghiêm túc, trịnh trọng trả lời: “Được.”
Bởi vì đi thực tập, có nghĩa là kế hoạch đã bắt đầu, có nghĩa là đã đến lúc đếm ngược thời gian.
Năm nay Diệp Lăng hai ba, tuổi thật thì đã là hai tư, nghĩ rằng dốc sức làm việc vài năm, đến lúc ba mươi tuổi,.. có thể giúp không ít việc đi.
Mang theo suy nghĩ đó, Diệp Lăng vừa vui lại vừa buồn, nụ cười trên mặt như trời chiều, như ánh tà dương, vì người mà gắng sức liều mạng để mang đến ánh hào quang cuối cùng, sau đó chờ đợi hắn chính là…
Hắc ám vô tận.