Dương Sóc nghe xong ánh mắt thoáng nhu hòa một chút, hắn liếc mắt nhìn sang, thản nhiên nói: “Còn chưa tỉnh, tuy nhiên không có chuyện gì… Cậu kêu Liễu Phi Dương tạm thời đừng ở bên ngoài quá lâu, bị thương sẽ không tốt.”
“Ừ, được.” Mặc dù Trương Quân chạy tới đây nhưng trong lòng vẫn lo lắng Liễu Phi Dương bên dưới, lúc này nghe Dương Sóc nói hắn cùng Cố Diễm không có chuyện gì liền lập tức vui mừng chạy xuống…
Dương Sóc nhìn thấy, khẽ lắc đầu, cái tên ngốc này thật đúng là…
“Ư…” Ngay lúc Dương Sóc muốn xuống dưới lầu làm chút đồ ăn, Cố Diễm phía sau lưng hắn lại phát ra một tiếng ngâm mơ hồ!
Dương Sóc hơi sững sờ, sau đó mừng rỡ, vội vàng chạy đến…
“Cố Diễm, em tỉnh rồi! Không sao chứ?” Dương Sóc nửa ôm lấy người kia, cho y nằm trong lòng mình.
Cố Diễm chớp mắt một cái, trong phút chốc khi vừa mở ra đôi con ngươi thế nhưng lại hiện lên ánh sáng màu tím kỳ dị!
Dương Sóc suýt nữa tưởng rằng mình nhìn lầm… nhưng khi lấy lại bình tĩnh xem qua lần nữa dĩ nhiên vẫn là như vậy!
Tuy nhiên ánh sáng tím kia chỉ duy trì khoảng s, về sau màu sắc con ngươi đối phương liền khôi phục thành màu đen bình thường.
Sắc mặt Dương Sóc ngây ngẩn khiến Cố Diễm chú ý, y sờ lên gương mặt chính mình, âm thanh khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt em có cái gì kỳ quái sao?”
“Không phải mặt em, là đôi mắt.” Dương Sóc nhẹ nhàng nói.
“Mắt em?” Cố Diễm có chút ngẩn người, đưa tay xoa mắt mình, khó hiểu nhìn Dương Sóc, “Mắt em có gì kỳ quái sao?”
“Vừa rồi bên trong nó có màu tím… giống như là ánh sáng.”
“Màu tím?” Cố Diễm bỗng dưng trầm mặc một lúc, sau đó y thở sâu hít vào một hơi, giống như đang quyết định gì đó, đầu ngón tay thế nhưng lại toát ra một luồng lôi điện!
Dương Sóc đối với chuyện đối phương có được dị năng hệ lôi cũng không kinh hãi, bởi hắn biết rõ Cố Diễm nhất định sẽ có được dị năng!
Nhưng sau đó Dương Sóc giật mình, bởi tay kia của Cố Diễm vậy mà thoát ra ngọn lửa! Thứ kia thật sự là ngọn lửa hàng thật giá thật!
Cố Diễm, vậy mà có được song hệ dị năng! Lại sau đó, Dương Sóc nhịn không được so sánh với bản thân… Khóe miệng hắn có chút co rút, vì sao hai đời mặc kệ là trước tận thế hay sau tận thế Cố Diễm đều lợi hại như vậy, còn bản thân đều luôn là phế vật?
Cố Diễm có song hệ dị năng, bản thân lại không có cái gì… Hoặc cũng không thể nói không có, dù sao hắn còn sở hữu không gian không phải sao? Mặc dù là cái không gian “Cấp bậc rất cao” ngay cả thức ăn cơ bản nhất cũng không thể chứa được…
“Dương Sóc… anh… anh sợ sao?” Cố Diễm tỉ mỉ nhìn chăm chú nét mặt Dương Sóc, cẩn thận từng ly từng tí hỏi, rất sợ từ trong miệng đối phương nghe được hai chữ “Quái vật”.
Y không biết vì sao bản thân có năng lực như vậy, nhưng nếu như đạt được loại năng lực này lại khiến Dương Sóc sợ hãi, như vậy y tình nguyện thứ gì cũng không có!
“A?” Dương Sóc giật mình, lại nhìn sắc mặt Cố Diễm liền hiểu rõ.
Hắn luôn biết người này để ý mình, nhưng mà… có lẽ hắn không biết, phần để ý này so với suy nghĩ của bản thân kỳ thực nhiều hơn nhiều lắm.
Cố Diễm là người không am hiểu đem tình cảm của mình bày tỏ thẳng thắn ra bên ngoài, nhưng dù là như vậy, bản thân từ trên người đối phương cũng có thể mỗi một giây đều cảm giác được loại quan tâm này…
Nghĩ đến đây… trong lòng Dương Sóc có cảm giác may mắn. May mắn người này thuộc về mình…
“Cố Diễm, em còn chưa biết bên ngoài đã thành cái dạng gì đi? Em nên biết, thứ em vốn có đó có thể giúp chúng ta bảo vệ tính mạng!”
“Bên ngoài?” Cố Diễm hơi sững sờ, y chẳng qua cảm giác bản thân ngủ cực kỳ lâu, còn không biết bên ngoài đến cùng xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra… bên ngoài quả nhiên gặp chuyện không may rồi sao?
Y lại nghĩ tới đủ mọi hành động của Dương Sóc trước khi ngủ, y thở sâu hít vào một hơi, “Dương Sóc… bên ngoài, thời tiết thật sự thay đổi rồi sao?”
Dương Sóc mạnh mẽ gật đầu, “Không sai, thời tiết thay đổi, cái thế giới này đã biến thành thế giới người ăn thịt người rồi!”
“Người ăn thịt người?” Cố Diễm kinh ngạc, mặc dù trong lòng đã có chút chuẩn bị, nhưng so với chuyện “Người ăn thịt người” vẫn là chênh lệch khá xa, tuy nhiên đối với lời Dương Sóc nói y luôn sẽ không hoài nghi, cho nên chẳng qua là kinh ngạc, không có không tín nhiệm.
“Đúng, là người ăn thịt người.” Sắc mặt Dương Sóc ngưng trọng, “Cố Diễm, em có từng xem Resident Evil chưa? Bên ngoài có rất nhiều người đều biến thành quái vật như vậy, chúng ta nên chú ý cẩn thận.”
Cố Diễm nghe vậy sắc mặt cũng chăm chú hơn, sau đó chợt nói: “Dương Sóc… vậy anh… có thứ đó không…”
Dương Sóc biết rõ đối phương hỏi cái gì, hắn cười khổ lắc đầu, “Không có, anh không có dị năng lợi hại như em, dị năng của em lực sát thương rất lớn, anh… anh là hệ thực vật.”
“Thực vật?” Cố Diễm tò mò nhìn Dương Sóc, “Bộ dáng thế nào?”
Dương Sóc nhắm mắt lại, cùng gốc cây nào đó trong không gian câu thông một chút, trên tay Dương Sóc liền có thêm một đoạn dây leo…