Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

chương 30: cây đinh trên đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần nữa lên đường, vào trong xe, nhìn vùng giữa chân mày Cố Diễm còn chưa giãn ra, Dương Sóc cười kéo tay đối phương.

Cố Diễm hơi mím môi, quay đầu nhìn Dương Sóc. Hiện tại trên xe chỉ có bốn người, Trương Quân cùng Phi Dương ở phía trước, đằng sau đương nhiên cũng chỉ có hai người Cố Diễm cùng Dương Sóc.

Dương Sóc kéo tay Cố Diễm, lúc đầu chỉ là kéo, sau đó dứt khoát đặt tay người ta vào trong lòng bàn tay mình, một ngón lại một ngón khều nhẹ ngón tay Cố Diễm, nhéo nhéo đầu ngón tay đối phương, còn nhè nhẹ thổi một hơi.

Cố Diễm chỉ cảm thấy ngón tay tê tê có chút khó chịu, đầu ngón tay còn nhịn không được run rẩy, y rùng mình, rụt lại ngón tay, nhưng bị níu lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Dương Sóc.

Trong mắt kia là tia sáng bất đắc dĩ nhưng lại bao dung nói không nên lời khiến Dương Sóc cảm thấy vui vẻ, vì vậy, khóe môi vốn khẽ cong cũng càng cong thêm hai phần, ý cười trong mắt cũng càng nhiều thêm, “Diễm, chuẩn bị chiến đấu rồi.”

Dù sao nếu khiến xe chạy trước mở đường cái gì cũng đều phải phụ trách có chút không tốt đi?

Cố Diễm nhếch miệng, mở cửa sổ xe ra, có lẽ bởi vì vừa rồi mới hấp thu năng lượng một cái tinh hạch, y cảm giác được tinh thần lực hiện tại rõ ràng cao hơn hôm qua một chút. Dị năng hỏa hệ cùng dị năng lôi hệ từ trong tay phát ra càng thêm như ý.

Chỉ là qua một buổi trưa, một người Cố Diễm bên này giải quyết thây ma so với cả chiếc xe phía trước cộng lại còn nhiều hơn! Chớ nói chi, còn có Dương Sóc…

Trên xe phía trước, nhìn tình huống đằng sau, Phương Quốc nhịn không được “Đệt” một tiếng.

“Năng lực chiến đấu phía sau cũng quá điên cuồng đi? Chúng ta bên này cũng có hỏa hệ, sao lại không thể giống như bọn họ một cái hỏa cầu giải quyết ít nhất ba thây ma chứ?”

Đổng Dương Thanh cười cười, “Chúng ta có thể thổi bay thây ma.” Ba người bọn họ đều là phong hệ, hợp lực có thể cuốn bay thây ma, phối hợp với nhau mới có thể khiến tốc độ tiến về phía trước nhanh như vậy.

Lái xe chính là Trình Viễn, lúc này chân mày gã hơi nhíu lại, “Sao tôi lại cảm thấy thây ma hôm nay giống như nhiều hơn trước.” Bọn họ đã giải quyết không ít, nhưng lại đến liên miên không dứt!

Phương Quốc trái lại không chú ý, hắn cảm thấy đều nhiều như nhau, bởi sẽ không có thời điểm giải quyết triệt để!

“Bên kia thiệt nhiều người.” Đổng Dương Hiền chợt nói.

Người trong xe nhìn về hướng Đổng Dương Hiền nói, Trình Viễn là người đầu tiên nhíu mày, “Bên kia có siêu thị.”

Mà những người kia, hình như là ở cửa siêu thị… tranh đoạt?

“Những người này chẳng lẽ điên rồi sao?” Đổng Dương Hiền không thể tưởng tượng nỗi, “Lúc này sao có thể nhiều người tụ lại một chỗ như vậy, bầy thây ma tới đây liền xong đời.”

Đổng Dương Vũ cũng nhíu mày, “Hình như chúng ta phải đi qua từ nơi đó.”

“Trước dừng xe bên cạnh đã, hỏi Cố tổng xem là muốn tiến lên hay làm sao.” Trình Viễn vừa nói, vừa dùng đèn đuôi xe ra tín hiệu với xe phía sau, sau đó dừng xe ở ven đường.

“Bên ngoài siêu thị quá nhiều người, những người kia đang làm gì vậy , lúc này chẳng lẽ còn muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?” Chân mày Trương Quân gắt gao nhíu lại, đến lúc nào rồi mà những người kia không sợ dẫn thây ma tới diệt sạch sao!

“Có đường vòng không?” Cố Diễm cũng thấy tình huống bên kia, hỏi.

“Dẫn đường không thể dùng, từ trường không ổn định, phải tìm mới biết được.” Trả lời là lái xe Trương Quân.

Liễu Phi Dương thoáng dò xét một chút, “Hình như bên kia có một con đường nhỏ, có thể thử xem.”

Dương Sóc nhìn sang, “Đi bên kia đi.” Trước của siêu thị quá nhiều người, lái xe qua rất phiền toái.

Vì vậy, xe Cố Diễm bên này tiên phong lái đi, từ một bên lộ lách qua lộ nhỏ hướng bên kia, Trình Viễn lập tức hiểu được ý của đối phương, tranh thủ thời gian lái xe đuổi theo.

“Bên kia có lộ nhỏ, Cố tổng là muốn đi qua từ lộ nhỏ rồi.” Đổng Dương Hiền cũng nhìn thấy lộ nhỏ bên cạnh, nói.

“Ừ, liền đi hướng bên kia…” Trình Viễn đáp lời, Đổng Dương Hiền kinh hô lên, “A, những người kia chạy sang bên này rồi!” Hắn chỉ chính là những người đang vây bên ngoài siêu thị kia!

Khóe môi Trính Viễn nhếch lên một cái, dưới chân nhấn ga, tốc độ xe liền tăng lên.

Nhưng dù như vậy vẫn có thể trông thấy những người kia đang điên cuồng đuổi theo phía sau… cũng không rõ xe bọn họ có sức hút gì mà khiến nhiều người đuổi theo như vậy. Khoảng cách lại quá xa khiến bọn họ không biết bên kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

“Những người kia đuổi tới rồi.” Liễu Phi Dương cũng nhìn thấy tính huống bên ngoài, cau mày nói.

Dương Sóc liếc mắt sang bên kia, ánh mắt có chút lóe lóe, “Những người kia vốn tụ tập ở cửa siêu thị, hiện tại đều chạy qua bên này… Không đúng, biểu tình của những người kia không đúng!”

Khoảng cách mặc dù rất xa, nhưng mơ hồ có thể thấy được chuẩn xác, những người kia đều mang vẻ mặt hoảng sợ!

Cố Diễm nheo mắt lại, “Xác thực khôg đúng, tăng nhanh tốc độ… phía sau những người kia có thứ lợi hại đuổi theo!”

“Được!” Trương Quân đáp lời, đạp xuống chân ga, xe chạy nhanh như bay. Bên Trình Viễn một chút cũng không chậm, nhanh chóng theo tới. Hai chiếc xe một trước một sau chạy về hướng lộ nhỏ bên kia, rất nhanh liền đến, xe Cố Diễm bên này đầu tàu gương mẫu xông vào lộ nhỏ, dọc theo lộ nhỏ, chuyển qua ba khúc ngoặt, thành công mở đường ra ngoài.

Trình Viễn bên kia cũng theo sát, khoảng cách hai xe bảo trì khoảng chừng hai mét, cũng đi theo ra khỏi lộ nhỏ.

Vì vậy, hai chiếc xe theo sát nhau leo lên đường lớn.

Trương Quân thở phào một hơi, “Bỏ lại những người kia rồi đi?”

“Tốc độ của con người làm sao so được với xe? Đã sớm bỏ lại rồi.” Liễu Phi Dương nói.

Dương Sóc nhíu mày, “Không thích hợp.” Hắn liên lạc với Chu Châu bên trong không gian, “Chu Châu, ngươi có phát hiện cái gì khác thường không?” Hắn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trong lòng cũng có chút bất an.

Giọng Chu Châu vang lên trong không gian, “Khác thường? Cái gì khác thường?”

“Ngươi không phát hiện gì sao?” Chân mày Dương Sóc chẳng những không giãn ra ngược lại nhăn càng chặt, năng lực cảm giác của Chu Châu rất mạnh, hơn nữa đối với những thứ biến dị cao cấp kia có cảm ứng đặc thù, bởi cậu ta xem những tên kia trở thành năng lượng có thể thăng cấp không gian. Cho nên cảm giác tự nhiên nhạy cảm, nhưng bản thân phát giác khác thường, Chu Châu lại không phát hiện cái gì? Là bản thân quá mẫn cảm sao?

“Làm sao vậy?” Nhìn ra sắc mặt Dương Sóc không bình thường, Cố Diễm quay đầu liền vội vàng hỏi.

Dương Sóc khẽ lắc đầu một cái, “Cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại không nói cặn kẽ được.” Hắn lại hỏi Cố Diễm, “Em có phát hiện cái gì không?”

Cố Diễm cảm giác bên ngoài một chút, lắc đầu, “Không có gì đặc biệt cả.”

Cũng không cảm giác được gì sao? Đó là ảo giác của mình đi… Dương Sóc nghĩ như vậy, tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa. Mà vừa lúc này phía sau vang lên tiếng xe thắng gấp, còn có tiếng nổ mơ hồ, đó là tiếng bánh xe bị nổ.

Dương Sóc cùng Cố Diễm đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, nhất thời, chân mày hai người đều nhíu lại.

Thật là tiếng bánh xe bị nổ, là bánh xe trên chiếc xe của Trình Viễn nổ! Trình Viễn không phải người sơ ý chủ quan, hơn nữa con đường này bọn họ vừa mới mở ra, khoảng cách trước sau chỉ có vài giây mà thôi!

Cái loại dự cảm không ổn trong lòng Dương Sóc lập tức càng phát ra mãnh liệt hơn.

Cùng lúc đó, Trình Viễn khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Vừa rồi còn không thấy trên mặt đất có thứ gì, sao đột nhiên lại nổ bánh xe, ở đâu ra nhiều đinh như vậy chứ!” Nhưng lại không phải cây đinh bình thường, bằng không làm sao có thể lốp xe vừa cán qua liền nổ, xe này của bọn họ cũng không phải xe hơi bình thường!

Đổng Dương Hiền cũng khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Đây là chuyện gì xảy ra, sao tôi lại cảm thấy cây đinh kia là đột nhiên xuất hiện! Rõ ràng xe Cố tổng bọn họ phía trước đi qua không có chuyện gì, chúng ta không phải đi theo bọn họ sao?”

Đổng Dương Thanh gõ xuống cửa sổ thủy tinh, “Lúc này dừng lại đổi lốp xe sợ là không chỉ làm trễ nãi thời gian đơn giản như vậy… đáng chết!”

Bất kể thế nào, xe vẫn buộc phải dừng lại.

Mà xe Cố Diễm bên kia cũng ngừng lại, “Liễu Phi Dương ở trong xe cảnh giới, tất cả chúng ta xuống xe.”

Sau đó ba người Dương Sóc, Cố Diễm, Trương Quân đều đi xuống.

“Trương Quân, cậu ở bên này quan sát, chúng tôi qua bên kia nhìn xem.” Dương Sóc nói.

Trương Quân gật đầu, “Không thành vấn đề, các cậu đi đi.”

Dương Sóc không nói thêm gì nữa, cùng Cố Diễm một trước một sau đi về phía Trình Viễn.

“Chuyện gì xảy ra?” Dương Sóc một bên hỏi, một bên nhìn ba anh em Đổng Dương Thanh bên cạnh đang hợp lực nhanh chóng làm việc. Mặc khác Phương Quốc cùng Trình Viễn đang giải quyết bầy thây ma tiếp cận.

Cố Diễm gia nhập chiến đấu, không tăng thêm câu hỏi.

Có Cố Diễm trợ giúp, Trình Viễn ngừng lại trả lời Dương Sóc: “Không biết, đúng là có chỗ khác thường, rõ ràng không phát hiện cây đinh phía dưới nhưng nó lại đột nhiên nhô lên.”

Quả nhiên là đột nhiên xuất hiện sao? Chân mày Dương Sóc nhất thời hung hăng nhíu một cái, “Anh xác định không hề nhìn thấy cây đinh?” Nếu là như vậy…

Trình Viễn nghĩ nghĩ, sau đó mạnh mẽ gật đầu một cái, “Tôi xác định!” Gã không phải đang trốn tránh trách nhiệm sau khi phạm sai lầm, cây đinh kia thật sự là không hiểu sao lại xuất hiện.

Dương Sóc không hỏi thêm gì nữa mà ngồi xổm thân thể xuống nhặt một cây đinh bỏ đi lên quan sát, kinh ngạc nhận ra, đây chỉ là cây đinh bình thường, xe nhanh chóng chạy qua, cho dù là bánh xe điện hoặc xe gắn máy cũng không thể đơn giản chọc thủng, dù sao độ dài cây đinh rất dài, hơn nữa cây đinh không có khả năng dựng thẳng trên đường đi. Cho nên xe cán lên… cũng không nhất định sẽ theo chóp đỉnh đâm vào.

Vốn cho rằng không phải loại đinh bình thường, hiện tại xem ra so với cây đinh bình thường còn không bằng, cây đinh như vậy, xe việt dã đi qua… vậy mà có thể làm nổ bánh xe ngay tức khắc?

Cố Diễm giải quyết một ít thây ma muốn đến gần Dương Sóc, ánh mắt y cũng rơi vào cây đinh trong tay Dương Sóc, chân mày lập tức nhíu một cái, “Chẳng qua là cây đinh bình thường, làm sao bánh xe bị thủng đơn giản như vậy?”

Trình Viễn trái lại sững sờ, gã thật không nghĩ đên vấn đề này… Chẳng qua gã cảm thấy cây đinh này xuất hiện quỷ dị, nhưng khả năng của cây đinh này, gã trái lại thật không chú ý tới, hiện tại Cố Diễm nói gã mới phát giác sự tình càng thêm bất thường.

Dương Sóc gắt gao mím môi, “E rằng là dị năng giả giở trò quỷ.”

Lời hắn vừa dứt, Cố Diễm cũng chưa kịp nói chuyện, một giọng nam ngã ngớn nhưng tuyệt đối không tính là thân mật vang lên, “Haha, thật sự là kiến thức rộng rãi, vậy mà biết là dị năng giả giở trò quỷ, lợi hại!”

Sau đó, mọi người nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, cửa sổ lầu ba một tòa nhà văn phòng ven đường mở rộng ra, tiếp đó một thanh niên đeo kính khoảng chừng ba mươi từ trên đó nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Thật không khoa học, thì ra dị năng phong hệ có thể dùng làm khinh công.” Trương Quân cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy tự lẩm bẩm một mình, mà Liễu Phi Dương xuống xe trực tiếp cho cậu ta một cái khinh thường, “Đừng nói nhảm!”

Trương Quân ai oán, “Sao lại nhảm, xác thực nhìn giống như khinh công mà!”

Liễu Phi Dương nhíu mày, “Lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt), cẩn thận, tôi lên ghế lái, có vấn đề gì cậu liền nhanh chóng lên xe, chúng ta làm tốt công tác tiếp ứng.”

Trương Quân vuốt mặt, mạnh mẽ gật đầu, “Ừ, bên ngoài còn có thây ma, cậu vào trước đi.”

Liễu Phi Dương không nói gì thêm, lên ghế lái.

Mà bên kia, sau khi thanh niên nhảy xuống ba tầng lầu liền trực tiếp đi vài bước đến trước mặt bọn người Cố Diễm, “Các người từ bên này qua… xem ra là không có đi siêu thị rồi.”

Ánh mắt gã vốn cố định trên người Cố Diễm, sau đó đảo qua người Dương Sóc, Trình Viễn, sau khi đánh giá xong ánh mắt một lần nữa dừng trên người Cố Diễm, hiển nhiên cho rằng Cố Diễm là người đứng đầu.

Mà Cố Diễm chẳng qua nhàn nhạt nhìn đối phương, “Chúng tôi gấp rút lên đường, tại sao phải vào siêu thị?”

“Gấp rút lên đường…” Thanh niên nhẹ gật đầu, như cười mà không phải cười, “Trách không được, nếu ngu ngốc như những kẻ xung quanh, chỉ sợ đều qua bên kia rồi.”

Ngu ngốc như những kẻ xung quanh? Ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, cũng cười cười, “Thời điểm chúng tôi tới đây hình như nhìn thấy nhóm người bên kia bị thứ gì đó lợi hại đuổi theo, theo tốc độ chạy trốn của bọn họ, tối đa không đến mấy phút nữa có thể đến đây rồi.”

Hắn nói lời này cũng là thật, tốc độ xe của bọn họ mặc dù nhanh, nhưng dù sao ra khỏi lộ nhỏ kia không bao lâu liền đụng tới chuyện này, những người kia nếu thật sự một lòng một dạ chạy qua đây xác thực không bao lâu nữa có thể đến nơi.

“Ha ha.” Thanh niên nghe lời Dương Sóc nói giống như vừa nghe được một chuyện cười, cười ha ha lên tiếng, “Chuyện đó không có khả năng, lũ ngu ngốc kia bị đuổi theo không phải giả, nhưng sẽ không hướng bên này.”

Gã nói rất khẳng định, khẳng định không hề có căn cứ! Dương Sóc nheo mắt lại, “Hử? Vì sao?”

Tròng mắt thanh niên xoay tròn đảo quanh, từ trên người Cố Diễm chuyển qua người Dương Sóc, dường như là ngoài ý muốn khi người gã cho là đứng đầu kia không nói gì, người thoạt nhìn tuyệt đối không giống như người đứng đầu kia lại nói khá nhiều, hơn nữa nhìn một chút… người bản thân cho là đứng đầu kia hình như tập mãi thành thói quen, hoặc là, chuyện đương nhiên? Có chút kỳ quái! Gã không cho rằng mình nhìn lầm, dù sao, khí tức trên thân người kia cùng “hắn” rất giống, giống như ở bất cứ thời điểm nào đều là người lãnh đạo trời sinh…

Hơn nữa, gã cảm thấy, “hắn” đối với người đứng đầu bản thân phát hiện này hẳn là có hứng thú… bằng không cũng sẽ không bảo mình đi xuống tiếp xúc không phải sao?

“Tại sao à, rất đơn giản, bọn chúng không rời siêu thị quá xa được.” Thanh niên cười ha ha nói, tiếp đó đột nhiên nói: “Các người đây là muốn đi nơi nào?”

Đi nơi nào, cũng chẳng có gì phải che giấu, cho nên Dương Sóc thản nhiên nói: “Thành phố J.”

“Ồ?” Thanh niên tuổi còn rất trẻ ồ một tiếng, bộ dáng như có điều suy nghĩ, sau đó cười nói: “Ừm, chỗ đó địa linh nhân kiệt, là nơi không tệ, chẳng qua là… người nhìn thấy siêu thị, lại chưa từng đến siêu thị e rằng không thể đơn giản rời khỏi nơi này!”

Dương Sóc nghe vậy nhíu mày, “Có ý gì?” Sao hắn lại cảm giác lời thanh niên này có chút… kỳ quái?

“Ha ha… kỳ thực tôi khiến các người dừng lại là có ý tốt, dù sao các người cũng không ra được. Không bằng sớm dừng lại chút chúng ta giao lưu cũng tốt.”

Dương Sóc hơi mím môi, không nói tiếng nào mà nhìn về phía Cố Diễm.

Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, sau đó đạm mạc cho thanh niên một ánh mắt, “Cậu muốn nói gì thì trực tiếp nói đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio