Siêu thị xảy ra chuyện gì, Thôi Nguyên cùng mấy người Hồ Lâm cũng không định giấu diếm, bởi vì nơi này rất nhiều người biết chuyện, mà bằng năng lực những người này muốn thu thập một ít tin tức cũng không vấn đề gì.
Cho nên, Hồ Lâm rất sảng khoái nhẹ gật đầu, “Được, vậy tôi liền nói tường tận. Kỳ thực…”
Lời chưa nói xong, bỗng nhiên lại có tiếng động truyền đến, lúc này đây, lại khá huyên náo.
Mấy người song song híp híp mắt, người ngồi xổm dưới đất kia đứng lên, lần đầu tiên mở miệng, “Tôi đi xem.” Nói xong, nhanh chóng quay người rời đi.
Mà đối phương trở về cũng rất nhanh, “Mười mấy người đi về phía này, phân nửa trên tay có súng.”
Cố Diễm và Dương Sóc đồng thời hơi mím môi, “Súng?” Vật này nhanh như vậy đã lấy được? Dù cho hiện tại rối loạn, nhưng thời gian cũng quá ngắn đi! Đây mới là tận thế ngày thứ mấy chứ!
Hồ Lâm cũng nhướng nhướng mày, “Tạm thời tránh một chút đi, các vị đi theo tôi.”
Hồ Lâm nói xong hình như chắc chắn bọn Cố Diễm sẽ đi theo, trực tiếp quay người đi về phía bên kia, dáng vẻ quen cửa quen nẻo hiển nhiên đối với hoàn cảnh siêu thị này rất quen thuộc.
Mà sau khi Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, quả nhiên cũng đuổi theo, Hồ Lâm đi vô cùng nhanh, xuyên qua vài kệ hàng sau đó từ một bên thang lầu đi lên lầu hai.
Cố Diễm cùng Dương Sóc lần nữa liếc nhau một cái, lựa chọn theo sau.
Trình Viễn cùng Phương Quốc đi theo cuối cùng bọc hậu, theo bọn họ đi lên, âm thanh huyên náo vừa rồi không nghe thấy nữa.
Mấy người lên lầu, Hồ Lâm cùng Thôi Nguyên đi đằng trước dễ dàng giải quyết vài cái thây ma.
Cố Diễm cùng Dương Sóc cũng trông thấy dị năng của Hồ Lâm, là hỏa hệ, có điều… ngọn lửa kia dường như có chút khác thường, ánh mắt Cố Diễm hơi lóe lóe, chính y là song hệ dị năng, thời diểm sử dụng dị năng lôi hệ trong lôi điện có chứa hỏa diễm, đồng dạng, thời điểm sử dụng dị năng hỏa hệ cũng sẽ hàm chứa khí tức lôi hệ.
Hồ Lâm kia sử dụng dị năng hỏa hệ cũng cho y cảm giác như thế…
Nghĩ như vậy, Cố Diễm nhè nhẹ vỗ cánh tay Dương Sóc. Dương Sóc quay đầu, dùng ánh mắt hỏi đối phương làm sao vậy.
Cố Diễm hé miệng, không tiếng động phun ra hai chữ, “Song hệ.”
Dương Sóc có chút sững sờ, song hệ dị năng? Giống như Cố Diễm? Xem ra Hồ Lâm này rất lợi hại! Thảo nào Thôi Nguyên kia trực tiếp tìm tới bọn họ!
Mà lúc này đây Hồ Lâm đã mang theo mấy người đến một chỗ trên lầu hai, nơi này hình như là một kho hàng.
Nhưng diện tích kho hàng cũng không lớn, bên trong chất vài cái thùng giấy, nhìn ra được những thùng giấy kia ban đầu là chứa thức ăn, nhưng hiện tại bên trong không có gì, là bị người lấy đi rồi.
Mấy người đều tiến vào trong kho hàng, Trình Viễn tiến vào cuối cùng đóng cửa kho hàng lại, sau khi đóng cửa, trong phòng thoáng cái yên tĩnh.
Mở miệng trước vẫn là Hồ Lâm, “Hiện tại tôi sẽ kể rõ siêu thị xảy ra chuyện gì.”
Mấy người lẳng lặng lắng nghe đối phương nói, Hồ Lâm kể cũng đơn giản, từ lúc bắt đầu khi vách ngăn vô hình kia xuất hiện đến khi mọi người biết được sự tồn tại của siêu thị này, nghe nói ngày đó, theo sau sự xuất hiện của vách ngăn, phía trên siêu thị phát ra ánh sáng hồng sắc rực rỡ, hơn nữa, có giọng nói vô hình vang lên trong chu vi gần ngàn mét nói bên tai mọi người rằng phải tìm được thứ gì bên trong siêu thị mới có thể ra ngoài, còn nói trong siêu thị có bảo tàng.
Từ đó về sau, mọi người đến siêu thị này, trừ vật tư của chính siêu thị, mọi người xác thực phát hiện một ít “bảo tàng”, đó là một loại đá màu đen, khi nắm tảng đá trong lòng bàn tay, bất luận là dị năng giả hay là người bình thường, đều có thể khiến người ta cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, hơn nữa, thời điểm đụng phải thây ma nếu gặp nguy cơ trước mặt có thể ném tảng đá màu đen ra, như vậy tảng đá sẽ nổ tung cùng thây ma, có thể nói là vũ khí vô cùng thực dụng. Cho nên, mỗi ngày đều có nhiều người như vậy vào siêu thị tìm kiếm “bảo tàng”!
Mà qua mấy ngày nay, “bảo tàng” trong siêu thị gần như đều bị tìm hết, nhưng vẫn như cũ có người không ngừng chạy tới nơi này, rất sợ để sót thứ gì.
Hồng quang rực rỡ? Bảo tàng? Tảng đã màu đen kỳ dị có thể cho con người lực lượng?
Nếu tảng đá đen kia thật sự thần kỳ đến thế, vậy xác thực là thứ tốt.
“Tảng đá kia… trên người các vị có không?” Là hiếu kỳ, cũng là nghiên cứu, vì vậy Dương Sóc trực tiếp hỏi.
Hỏi rất thẳng thắn, ngược lại khiến người khác không biết nên nói cái gì, thậm chí ngay cả tâm tư cự tuyệt đều không sinh ra được.
Vì vậy, Hồ Lâm giống như cười mà không phải cười cho đối phương một ánh mắt, sau đó móc từ trong túi ra một khối đá màu đen, bên ngoài tảng đá đen thùi, hơn nữa còn là đen bóng, thậm chí có chút phát sáng.
Dương Sóc nhận lấy tảng đá, thời điểm tảng đá đến trong tay bản thân quả nhiên hơi phát sáng, hơn nữa nóng lên, phát nhiệt, đồng thời, còn có nhiệt khí ấm áp toát ra, xuyên thấu qua lòng bàn tay chính mình truyền khắp toàn thân, nhiệt khí kia, đúng là năng lượng!
Dương Sóc híp híp mắt, đưa tảng đá cho Cố Diễm, “Diễm, em cũng nhìn một chút.”
Cố Diễm nhận lấy tảng đá, cũng cảm thụ giống vậy, một lát sau, y nhăn mày lại, “Năng lượng này… có chỗ quái đản.”
Hai mắt Hồ Lâm sáng ngời, “Cậu cũng phát hiện ra?”
Cố Diễm nhàn nhạt cho đối phương một ánh mắt. “Cậu đã phát hiện còn mang nó trên người?”
Hồ Lâm không quá để ý cười cười, “Tại sao không? Mang theo nó, xác thực có thể bảo vệ tính mạng.”
Cố Diễm nhíu nhíu mi, “Tuy nói như vậy, nhưng mà, cũng không khác gì mang theo một quả bom.”
“Ha ha…” Hồ Lâm cười nói, “Quả bom à, thật là một từ hình dung không sai, nực cười những kẻ kia còn nghĩ nó là bảo bối gì, chậc chậc, sao lại không suy nghĩ một chút có phải thật sẽ có chuyện tốt như vậy hay không, trên đời này nào có chuyện ăn mà không trả tiền dễ dàng đến thế.”
Chân mày Dương Sóc cũng nảy lên, hắn nhìn về phía Cố Diễm, “Dị năng giả hấp thu năng lượng trong tảng đá sẽ mang đến tổn hại cho thân thể?”
“Không chỉ là tổn hại.” Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Thời điểm vừa bắt đầu tiếp xúc năng lượng rất dịu ngoan, nhưng khi chạm vào cảm giác sẽ khác với lúc hấp thu bình thường, cứ thế mãi hiển nhiên không phải chuyện tốt.”
“Hấp thu bình thường…” Vẻ mặt Hồ Lâm vẫn là như cười mà không phải cười, nhưng ánh mắt híp lại, hắn bình tĩnh liếc nhìn Cố Diễm, “Xem ra các vị cũng biết biện pháp hấp thu tinh hạch!”
Tinh hạch… Dương Sóc nhìn về phía Hồ Lâm, cũng cười nói, “Chỉ cần để bụng, chung quy sẽ biết thôi.”
“Để bụng, nói không sai.” Hồ Lâm đồng ý nhẹ gật đầu, liếc mắt với Trương Tường, Trương Tường khẽ gật, “Tôi ra ngoài xem một chút.” Sau đó, mở cửa, đi ra ngoài.
Cố Diễm cùng Dương Sóc nhướn mày, Hồ Lâm nhàn nhạt giải thích, “Ra ngoài nhìn một chút tốt hơn, hơn nữa cũng không thể khiến đám người mang súng kia tới nơi này quấy rối.”
“Bọn chúng nếu muốn tới đây chỉ sợ không phải mỗi người đều có thể ngăn cản?” Dương Sóc nhướn mày nói.
Nhưng Hồ Lâm lại lắc đầu, “Trương Tường có biện pháp, hơn nữa kho hàng này cũng không bí mật, bên trong trống rỗng là chuyện rất nhiều người biết.”
Cố Diễm nhìn quét bốn phía trong kho hàng, “Nơi này thật sự cái gì cũng không có?”
Không có gì cả, người này mang bọn họ đến chẳng qua là vì tìm một nơi “an toàn” để nói chuyện với bọn họ? Nếu như người khác có lẽ còn có thể, nhưng Hồ Lâm này… mặc dù quen biết trong thời gian ngắn, nhưng để lý giải một người thì thời gian cũng không quan trọng, nhất là nhìn tính cách đối phương, càng không cần.
“A?” Lời Cố Diễm khiến Hồ Lâm dường như kinh ngạc lại tựa hồ là khó hiểu giương cao âm tuyến.
Cố Diễm đạm mạc liếc nhìn đối phương, “Gian phòng này không có gì kỳ quái?”
Thôi Nguyên cười hắc hắc hai tiếng, “Cậu cho rằng có gì kỳ quái?”
“Điều này nên hỏi các vị.” Cố Diễm không chút khách khí, giọng nói cũng mang theo lạnh lùng.
Hồ Lâm nhún vai, “Được rồi… gian phòng này, thật sự có chỗ kỳ quái. Các vị cùng tôi đến đây.” Nói xong, Hồ Lâm từ trong kho hàng lấy ra một cây gậy sắt, dùng gậy sắt chọc chọc vào trần nhà.
Mấy người Dương Sóc có chút kinh ngạc nhìn động tác đối phương, sau khi đối phương chọc vài cái, phía trên trần nhà đột nhiên mở ra một lỗ hổng, lối đi trong lỗ hổng kia ước chừng rộng cỡ thân thể hai người, chỉnh tề ngay ngắn.
Ánh mắt Cố Diễm lóe lóe, y có thể từ cửa lối đi kia cảm giác được tiếng gió bên trong, xem ra… cửa lối đi này thông ra bên ngoài.
Thảo nào những người này dám tự giam mình ở nơi phong kín, thì ra là dù bên ngoài có tình huống gì, nơi này cũng có thể dùng để chạy trốn, đồng thời cũng có thể nhìn ra những người này hiểu rất rõ siêu thị.
Chính là không biết mở ra lối đi là tự thân siêu thị sẵn có bị bọn họ lợi dụng, hay là… bọn họ cố ý làm ra, theo trực giác, trường hợp thứ hai tương đối có khả năng hơn. Nhưng mà, ở trong này, làm ra một lối đi làm gì? Ngay từ đầu tìm tới bọn người mình những người này đã nói rất rõ ràng, chính là hợp tác, nghĩ đến hẳn là Hồ Lâm cảm giác được năng lượng trên người bản thân… đều là song hệ dị năng giả, có lẽ có đánh giá nhất định đối với thực lực, đối phương so với mình lợi hại hơn chút ít, cũng bởi vì vậy, mới có thể sắp xếp Thôi Nguyên đến thăm dò.
Chẳng qua là, những người này nói muốn có quan hệ đồng minh đến tột cùng là nói lên chuyện gì… kết giới? Không, cái kia phạm vi quá lớn, chỉ cần người muốn rời đi nơi này, thời điểm xông qua kết giới đều tự xuất lực, bởi vì bản thân. Cho nên, cái kia phạm vi hình như quá lớn, như vậy, trừ cái kia ra thì là gì chứ?
Có lẽ… lối đi này có thể cho bọn họ đáp án.
Tuy trong lòng nghĩ nhiều, nhưng thời gian không trôi qua bao lâu, Hồ Lâm bên kia sau khi mở ra lối đi, tung người một cái nhảy ra ngoài, không lợi dụng bất kỳ vật gì trong kho hàng.
Cố Diễm cùng Dương Sóc hiểu được dị năng thứ hai của đối phương là gì, khoảng cách từ mặt đất đến trần nhà mặc dù không cao lắm, nhưng là trên đỉnh đầu mình, không hề gắng sức mà nhảy lên… nhưng lại nhẹ nhàng như vậy, giống như bay thẳng lên, có lẽ… cũng chỉ có dị năng phong hệ!
Mà đối phương nếu đã biểu hiện rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không có ý che giấu rồi.
Theo sau động tác của Hồ Lâm, người thứ hai đi lên là Thôi Nguyên, sau đó là Trương Phong.
Sau khi ba người kia đồng loạt đi lên, Cố Diễm nhìn về phía Dương Sóc, Dương Sóc khẽ cười cười, “Lên đi.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, nơi này bọn họ không có dị năng phong hệ, cho nên phải mượn dùng một chút thùng hộp trong kho hàng.
Rất nhanh, bốn người Cố Diễm cũng đi lên.
Mặc dù phía trên chỉ là cửa lối đi, mọi người phải nằm xuống tiến lên, nhưng không gian coi như có thể, cho nên dù nằm rạp xuống tiến lên cũng không tính là khó chịu.
Động tác như vậy, kéo dài ước chừng phút, rốt cục, Hồ Lâm phía trước ngừng lại, “Phải ra ngoài rồi, mọi người cẩn thận một chút, bên ngoài có thể có thây ma.”
Hồ Lâm là người đầu tiên ra ngoài, nơi đến chính là sân thượng, siêu thị vốn chỉ có ba tầng, nhưng phía trên còn có một cái siêu thị lớn, siêu thị lớn sơ sơ có bảy tầng, tầng trệt nghiêng nghiêng nối thẳng đến cao ốc bên cạnh, cho nên mười tầng cân bằng, bọn họ từ lối đi bò phút, vậy mà đã đến sân thượng tầng cao nhất!
Cố Diễm đi ra ngoài trước, kéo Dương Sóc một cái, Dương Sóc cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay Cố Diễm.
Ánh mắt Cố Diễm nhu hòa đi rất nhiều, tầm mắt Dương Sóc phóng tới chung quanh.
Mười tầng lầu, cũng không xem là rất cao, có điều nơi bọn họ đang đứng cũng không phải sân thượng phía trên siêu thị, vậy mà lại leo đến mặt phẳng nghiêng sân thượng cao ốc bên cạnh!
Thây ma trên sân thượng tổng cộng khoảng mười con, bọn Hồ Lâm rất nhanh liền giải quyết, Trình Viễn cùng Phương Quốc cũng giết hai con, ngược lại Cố Diễm cùng Dương Sóc không có động thủ.
Dương Sóc cùng Cố Diễm đi đến lan can trên sân thượng, cách lan can nhìn xuống phía dưới, bầu không khí trái lại không tệ, nơi cửa siêu thị vẫn có rất nhiều người, ước chừng là hợp thành đội, vài người cùng một chỗ, sau đó tiến vào bên trong.
Còn có một ít người ở cửa siêu thị giết thây ma, Cố Diễm thấy được một người trong đó, cũng kiến thức một chút uy lực của tảng đá kia. Ném ra tảng đá là một người bình thưởng, bởi đối phương né tránh thây ma không linh hoạt, hơn nữa, tốc độ cũng không nhanh, lực lượng cũng thiếu hai phần, cho nên thời điểm thiếu chút nữa bị một thây ma bắt được gã ném tảng đá ra, sau đó là tiếng nổ mạnh ầm ầm, thây ma kia bị nổ đến thịt nát xương tan, mà lực lượng bạo tác cường đại như vậy lại kỳ dị không thương tổn đến người ở bên cạnh! Người kia, vẫn là người bình thường! Ngay cả năng lực né tránh cũng không có…
… Tình huống như vậy, vậy mà lông tóc không tổn hại!
Dương Sóc đồng dạng nhìn thấy vụ nổ phát sinh, ánh mắt hắn híp híp, một tay không tự giác chỉ chỉ về bên kia, “Tảng đã kia rốt cục là thứ gì, nổ tung khiến thây ma nát vụn, nhưng lại có thể khiến người bình thường gần nó như vậy lông tóc không tổn thương.”
“Đúng vậy… Tảng đá kia đến cùng là thứ gì, quỷ dị như vậy.” Cố Diễm mím môi nhíu nhíu mi.
Lúc này, Hồ Lâm đi đến bên cạnh hai người, khóe môi hắn khẽ giơ lên, “Xem một trận trò hay? Thế nào? Có cảm giác gì?”
Cố Diễm cùng Dương Sóc đồng thời qua đầu nhìn về phía đối phương, nhưng hai người đều không nói gì, cũng không hỏi gì.
Hồ Lâm ngược lại không chịu cô đơn, “Làm sao vậy? Đừng nói là xem xong trò hay lại không có gì muốn nói.”
Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, “Cậu nên hiểu chúng tôi muốn biết cái gì, nhưng chỉ sợ là đáp án kia chính cậu cũng không có đi? Cho nên, cậu cảm thấy nói hay không nói có ý nghĩa sao?”
Hồ Lâm ha ha cười, “Không có ý nghĩa… cũng đúng, ai cũng không biết nguyên nhân chân chính, xác thực không có ý nghĩa, có điều không nói được sao? Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, có lẽ nói ra ý nghĩ của mình là có thể biết bí ẩn của tảng đá kia rồi.”
Ba người thợ giày hơn một Gia Cát Lượng, tương đương nghĩa tiếng Việt của câu trên.
“Âm thanh kia vang lên bên tai rất nhiều người các vị cũng nghe thấy sao?” Cố Diễm chợt hỏi.
“Hử?” Hồ Lâm nhìn Cố Diễm, ánh mắt ở trên mặt đối phương, nhất là ngay ánh mắt dừng lại hai giây.
“Nghe được, thế nào? Muốn tôi miêu tả cụ thể, rất già nua, mặt khác thì không có gì cả.”
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Có một chuyện chúng tôi cảm thấy kỳ quái.”
“Chuyện gì kỳ quái?” Hồ Lâm cảm thấy hứng thú hỏi, Cố Diễm này cho người khác cảm giác không phải là người nói nhiều, hơn nữa trên người đối phương dường như bẩm sinh có loại khí thế của người phía trên, khiến hắn cảm thấy rất hứng thú với thân phận trước đây của đối phương.
“Kết giới kia đụng người hẳn là rất nhiều đi? Nhưng cũng chỉ bị ngăn lại, còn chưa xuất hiện trường hợp bị hút vào không phải sao?” Cố Diễm ý tứ không rõ nói.
Khóe môi Hồ Lâm giơ lên, trong mắt nhiều thêm một tia trầm trọng, “Không sai, hai người đồng bạn kia của các vị là trường hợp duy nhất bị hút vào.”
Dương Sóc nghĩ đến Trương Quân cùng Phi Dương mất tích, nắm tay bên hông chặt chẽ siết lại.
Cố Diễm nhìn chằm chằm Hồ Lâm, “Đây là nguyên nhân cậu đưa chúng tôi tới đây?”
Hồ Lâm thở sâu hít vào một hơn, “Không sai, các vị đi lần đó, là lần thứ hai kết giới kia xuất hiện dị thường, có lẽ từ trên người các vị, chúng tôi có thể có biện pháp đối phó kết giới. Hơn nữa, không sợ nói cho cậu, Trương Tường có một năng lực đặc thù, chỉ cần cậu ta gặp qua, hơn nữa khoảng cách không quá m, cậu ta có thể cảm giác được sống chết của đối phương. Hai người bạn kia của các vị cậu ta cảm giác không chết.”
Không chết… nghe được Hồ Lâm trả lời khẳng định như vậy, hai mắt Cố Diễm cùng Dương Sóc sáng ngời.
Mặc dù trong lòng Dương Sóc cũng có loại cảm giác, Trương Quân cùng Phi Dương còn sống, nhưng khi người khác khẳng định với hắn, trong lòng vẫn cảm thấy như hạ xuống một tảng đá lớn.
Dương Sóc nhìn Hồ Lâm, trong mắt nhiều thêm chút biết ơn, nụ cười trên mặt cũng thân thành một ít, “Tin tức này đối với chúng tôi mà nói rất trọng yếu, cảm ơn.”
Hồ Lâm có chút ngoài ý muốn Dương Sóc nói cảm tạ dứt khoát cùng chân thành như vậy, không tự giác, ý cười trên mặt hắn cũng chân thành hai phần, đối với dạng đàn ông cá tính hắn vẫn rất thưởng thức. Hơn nữa, có thể để đồng bạn trong lòng, để an nguy của đồng bạn trong lòng, còn không thèm để ý biểu đạt tình cảm đối với đồng bạn… là chuyện đàn ông nên làm! Hắn thưởng thức. Mà Cố Diễm kia mặc dù không nói gì, nhưng màu mắt lại ôn hòa hai phần, không lạnh lùng nữa, ha ha, hai người đàn ông này… rất thú vị!
“Đối với tảng đá kia, cậu có ý kiến gì không?” Cố Diễm hỏi, bớt đi hai phần thăm dò, chẳng qua là hỏi thăm. Nhìn ra được đã có ý muốn hợp tác.
Tất cả mọi người là người thông minh, đặc biệt Hồ Lâm càng là người thông minh, cho nên thay đổi này hắn đương nhiên phát giác được.
Vì vậy, Hồ Lâm nói thẳng, “Năng lượng trong tảng đá thoạt nhìn dùng rất hữu hiệu, nhưng nếu như hấp thu nguy hại sẽ rất lớn. Có thể so sánh mà nói, tôi cảm thấy tảng đá trên người người bình thường sẽ tốt hơn chút.”
“Dị năng giả cũng từng dùng tảng đá đối phó thây ma sao?” Cố Diễm tiếp tục hỏi.
Hồ Lâm nhẹ gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng, “Đối phó qua, bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Chẳng qua là không nguy hiểm đến tính mạng?” Cố Diễm nhướn mày.
Hồ Lâm khẳng định gật đầu, “Chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa năng lượng trong cơ thể bạo động, tổn thương gân mạch.”
“Hậu quả như vậy là rất nghiêm trọng rồi… Thảo nào dị năng giả ngoài siêu thị không nhiều như vậy.”
“Ừ.”Ánh mắt Hồ Lâm nhìn xuống phía dưới, “Vẫn là người bình thường tương đối nhiều chút.”
Dương Sóc há miệng, nói, “Cậu mang chúng tôi tới chỗ này làm gì?”
Hồ Lâm nghiêng thân, “Cho các vị xem một vài thứ, các vị sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Hử?” Dương Sóc cười cười, “Được, vậy xem một chút đi.”
Lúc này, bọn họ nhìn thấy trong lối đi lần nữa leo ra một người, người kia là Trương Tường đột nhiên biến mất không lâu. Sau khi Trương Tường xuất hiện liền vọt thẳng tới chỗ Hồ Lâm bên này.
Hắn hẳn có lời muốn nói, Cố Diễm cùng Dương Sóc đang muốn tự giác lảng tránh, nhưng Hồ Lâm lại nói: “Nói đi.”
“Là người bên biệt thự khu đông, xung đột với người bên biệt thự khu tây, đều có thương vong, như nước với lửa rồi.”
Trương Tường nói xem như ngắn gọn, nhưng bên trong để lộ ra tin tức…
Cố Diễm khẽ híp mắt, biệt thự khu đông, biệt thự khu tây, hai tin tức này bọn họ đã nghe một ít từ miệng Trình Viễn, chính là hình thành thế lực trong hai ngày này, trước kia nơi này là hai bang phái, vốn không hợp nhau.
Sau khi tận thế đến, hai bang phái này càng thêm không hợp. đều tự tụ tập rất nhiều thủ hạ dưới tay, có nhân viên chiến đấu có người bình thường, mười mấy người vừa rồi ở trong siêu thị có phân nửa đeo súng, đoán chừng là ngay từ đầu tận thế liền cướp bóc cục cảnh sát. Chẳng qua không biết vì sao có thể thuận lợi như vậy… cảnh sát cũng không phải đám vô dụng?
Hồ Lâm nhẹ gật đầu, “Trong tay hai tốp thế lực này đều có thứ tốt, thời gian bọn chúng tiến vào siêu thị khá sớm, gần như khi đang nghe âm thanh kia liền tới đây trước tiên, nhưng lại ngăn rất nhiều người khác ở bên ngoài. Nghe nói trên tay bọn chúng có vài thứ so với tảng đá càng tốt hơn.”
“Nghe nói?” Cố Diễm nhíu mày, “Là khẳng định đi?”
Hồ Lâm ha ha cười, “Được rồi, là khẳng định, mỗi bên bọn họ đều lấy được một khối ngọc, khi đó hai khối ngọc kia trôi nổi ở lầu hai siêu thị, nhân mã hai phe đều trả một cái giá lớn mới bắt được ngọc. Có điều ngọc kia là đồ tốt, mang ngọc bên mình rõ ràng có thể cảm giác được năng lực tăng lên.”
“Hiện tại tận thế chỉ vừa mới bắt đầu.” Cố Diễm thản nhiên nói.
Hồ Lâm gật đầu, “Không sai, chỉ vừa mới bắt đầu, bọn chúng đã có cảm giác như vậy, thời gian dài, ước chừng có thể độc bá thiên hạ rồi. Cho nên đối với việc rời đi nơi này bọn chúng ngược lại chẳng quan tâm. Lão đại hai phe hiện tại gần như không đi ra ngoài, gia tăng thời gian tu luyện. Phía đông là dị năng phong hệ, ngày hôm qua thời điểm phía tây tập kích phía đông, nghe nói lão đại sử dụng dị năng phong hệ đã có thể giống như lốc xoáy loại nhỏ, lực sát thương rất lớn. Phía tây là dị năng hỏa hệ, nhiệt độ lửa kia rất cao, nghe nói, đụng, lập tức chết.”
“Thời gian hơn một tuần lễ liền thăng cấp nhanh như vậy, xác thực rất lợi hại. Kia đều là công lao của khối ngọc?” Dương Sóc cau mày, đời trước hắn ngay cả thị trấn nhỏ kia đều không thể rời đi, cho nên không biết bên ngoài phát triển như thế nào. Cũng không biết phía đông phía tây, càng không biết kết giới nơi này, hắn không xác định đời trước đã có hay là do bản thân sống lại mang đến một ít hiệu ứng bươm bướm, vốn không có chuyện gì phát sinh.
Dù sao, đời trước dù cho thị trấn nhỏ tin tức không tốt lắm, nhưng ví bằng chuyện nơi đây rất thần kỳ, với lại chỉ cần có người nói vậy hắn cũng sẽ biết rõ.
“Cho nên nói, ngọc kia là thứ tốt.” Hồ Lâm có chút châm chọc tổng kết lại.
“Không có nhiều thứ không làm mà hưởng như vậy.” Cố Diễm đạm mạc nói, “Có lẽ khối ngọc kia là phiên bản phóng to của tảng đá, đến tột cùng có phải thật tốt như vậy không, còn đợi bàn bạc.”
Hồ Lâm gật đầu, “Đó là đương nhiên, hai người kia… trước đây thì tôi không biết, nhưng từ ngày đầu tiên nhận thức đến ngày hôm qua, tôi vụng trộm quan sát bọn họ, cảm thấy biến hóa rất lớn.”
Hai mắt Cố Diễm cùng Dương Sóc đồng thời nguy hiểm híp lại, “Hử? Biến hóa gì? Thể hiện ở chỗ nào?”
“Tính tình.” Hồ Lâm nhún vai, “Cũng không biết có phải ảo giác của tôi hay không, cũng có thể là do lực lượng mạnh, tự nhận là vô địch thiên hạ, cho nên so với lần đầu gặp mặt bọn họ còn biết lôi kéo người khác, làm chút động tác ngoài mặt, nói chuyện với người khác, càng về sau, ngắn ngủi mấy ngày, vậy mà đã không coi ai ra gì rồi. Tính tình vô cùng nóng nảy, nghe nói làm thuộc hạ bọn họ thật không dễ dàng… Chuyện này có thể có quan hệ với việc bọn họ một ngày giờ hơn phân nửa đều đang tu luyện. Nhưng cũng có khả năng là tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Giọng điệu nhàn nhạt châm chọc kia lộ ra không ít tin tức, hắn cũng không cho rằng Hồ Lâm là người vô cớ châm chọc người khác, ít nhất, đoạn dài châm chọc vừa rồi lộ ra nhiều tin tức trọng yếu,
Hau người kia quá chú trọng tu luyện, chú trọng không bình thường.
Tính tình hai người kia trở nên táo bạo, kết quả này có thể là do khối ngọc mang đến.
Hai người kia cũng không được lòng người như vậy, chẳng qua là năng lực quá mạnh mẽ, thuộc hạ không ai dám làm phản.
Hai người kia cùng những đoàn đội khác dường như quan hệ không tốt, từ thái độ trước sau của hai người kia có thể nhìn ra.
Bốn tin tức này, nếu như thời điểm chống lại hai bên, đúng là tin tức không dùng được, nhưng ít nhất, có thể biết được có thể liên hợp với những người nào.
“Cậu muốn ngọc kia?” Cố Diễm nhàn nhạt hỏi. Nói là hỏi, nhưng giống như thuận miệng, y không cho rằng Hồ Lâm cần thứ kia, mặc dù, thứ đó nghe qua thật sự là đồ tốt. Nhưng chẳng qua chỉ là tảng đá đã khiến bọn họ kiêng kị không muốn đụng tới, chớ nói chi là khối ngọc quỷ dị kia.
“Ha ha!” Hồ Lâm cười ha ha một tiếng, “Hiện tại tôi cảm thấy tính tình của mình rất không tệ, hơn nữa, trong thời gian ngắn không muốn thay đổi. Có điều… các vị cùng tôi đến xem một thứ, xem xong thứ đó các vị sẽ hiểu vì sao tôi nói đến ngọc kia.”
Nói xong, Hồ Lâm trực tiếp dẫn đầu đi về phía trước, Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau, đi theo.
Hồ Lâm dẫn mấy người đến một tháp nước, thời điểm đi tới trên mặt tháp nước kia phủ lên một chiếc khăn voan, mà khi khăn voan bị xốc lên Dương Sóc cùng Cố Diễm đồng thời cảm giác được năng lượng thật lớn đánh úp lại. Hai người cả kinh, đồng thời thăm dò nhìn xuống dưới tháp nước.
Chỉ thấy trong tháp nước, giữa đường ống dẫn có một đoàn ánh sáng màu xanh biếc lơ lửng nơi ấy, năng lượng kia, chính là từ nơi đó phát ra.
“Đó là vật gì?” Dương Sóc kinh ngạc.
“Hôm trước tôi phát hiện chỗ này, là trong lúc vô tình phát hiện.” Hồ Lâm chỉ nói như vậy.
“Lối đi kia…” Cố Diễm hỏi.
Hồ Lâm nói: “Sau khi phát hiện nơi này liền tìm ra lối đi an toàn, có điều là siêu thị vốn có.”
Giải thích như vậy ngược lại hợp lý, Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Vì sao cậu cho rằng nơi này có quan hệ với khối ngọc kia?” Chỉ bởi vì năng lượng liền nghĩ đến ngọc kia, như vậy, dù cho lấy được ngọc, chẳng lẽ hắn biết phải làm sao?
Hồ Lâm cười cười, “Chờ, không quá phút các vị liền hiểu được.”
Cố Diễm cùng Dương Sóc trước tiên không hiểu, nhưng phút sau, khi bọn họ nhìn chằm chằm đoàn năng lượng trong nước kia bọn họ liền hiểu được. Bởi đoàn năng lượng kia trong khoảng thời gian này biến thành một hình thể, giống như đồ án Lưỡng Nghi, nhưng không phải màu đen trắng, mà là màu xanh biếc, xanh tươi ướt át. Mà trong hai nửa đồ án kia đều xuất hiện hình dạng khối ngọc, hơn nữa còn là Long Phượng song ngọc!
Biến hóa này xuất hiện thời gian không dài, hiện ra khoảng chừng một phút đồng hồ, sau đó đồ án biến mất, lại biến thành dạng hình tròn, vẫn xanh tươi ướt át như cũ, nhưng không có Long cùng Phượng.