Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

chương 52: gặp gia trưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Phi Dương chú ý tới, Dương Sóc làm sao lại không chú ý tới.

Thiếu phụ kia sau khi nghìn ân vạn tạ liền ôm đứa nhỏ đi, nhưng mà cô không chú ý có mấy người ngầm đi theo…

Dương Sóc nhàn nhạt cho Liễu Phi Dương một ánh mắt, Liễu Phi Dương hiểu ý, lôi kéo Trương Quân không để lại dấu vết đi theo thiếu phụ kia. Tên ngu ngốc Trương Quân còn có chút không rõ vì sao Liễu Phi Dương lôi kéo mình.

Liễu Phi Dương trừng mắt với cậu ta, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, đi theo tôi.”

Vì vậy, Trương Quân chỉ có thể đi theo. Mặc dù vẻ mặt vẫn có chút nghi hoặc.

Mà bên này chỉ còn lại một mình Dương Sóc, có hai người ngóng nhìn một chút, cuối cùng lựa chọn Dương Sóc lạc đàn. Mặc dù mì ăn liền là lấy ra từ trong ba lô Trương Quân, nhưng cũng không khó nhìn ra trong ba người thì Dương Sóc là người cầm đầu.

Cho nên, nếu ngay cả trong tay thủ hạ cũng có thứ tốt, vậy đừng nói chi là người cầm đầu.

Vì vậy, hai người kia đem ánh mắt thả trên người Dương Sóc, nhưng người này y phục sạch sẽ, một chút cũng không giống bộ dáng chạy nạn tới đây, hơn nữa phương hướng vừa rồi bọn họ đi tới, hình như là đại sảnh giao dịch dong binh. Cho nên… gã nhiều lắm là người thám thính.

Người này, rất có thể là dị năng giả, nếu là dị năng giả thì chỉ dựa vào hai người bọn gã là không đối phó được, phải trở về liên hệ với lão đại.

Vì vậy, hai người liếc nhau một cái, một người trong đó nhanh chóng chạy đi, một người khác lưu lại tiếp tục giám thị Dương Sóc, mà đối với hết thảy, Dương Sóc thấy ở trong mắt, lại phảng phất như cái gì cũng không phát giác.

“Cậu là Dương Sóc Dương tiên sinh sao?” Đương khi Dương Sóc xoay người, thời điểm đôi khi cú ý mấy quán ven đường, một giọng nam vang lên bên tai hắn. Là giọng nam thanh niên, âm sắc mang theo lễ phép.

Dương Sóc híp híp mắt, không dấu vết dò xét người đột nhiên xuất hiện, đối với thân phận đối phương cũng rất nhanh đã có suy đoán.

Có điều cho dù như vậy, nhưng Dương Sóc không biểu hiện ra chút nào, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn về phía thanh niên, “Có việc?”

“Lão gia nhà chúng tôi cho mời.” Thanh niên ngược lại nói trắng ra.

Dương Sóc giống như cười mà không phải cười nhìn thanh niên, “Lão gia nhà các cậu? A, kia thật không biết lão gia nhà các cậu là nhân vật phương nào?” Cái vẻ mặt như cười như không kia còn mang theo chút châm chọc.

Thanh niên giống như hoàn toàn không nhìn ra Dương Sóc châm chọc, ở trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười hoàn mỹ.

“Dương tiên sinh bỏ qua cho, lão gia chúng tôi không có ác ý, chẳng qua là cố nhân của Dương tiên sinh, cho nên mới muốn mời Dương tiên sinh đến tâm sự.”

Ngữ khí thanh niên vô cùng thành khẩn, Dương Sóc ngoéo khóe miệng một cái không rõ ý nghĩa, “À, như vậy sao, vậy không biết quý tính của lão gia nhà các cậu là?”

“Cố.” Thanh niên mỉm cười chỉ nói một chữ, nhưng vô cùng cung kính.

Dương Sóc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mở ra, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”

Bộ dáng thanh niên thở phào một hơi. Hắn thật sự sợ Dương Sóc không đáp ứng, nếu là như thế thì bản thân cũng không biết phải làm sao nữa!

Sau đó, Dương Sóc liền đi theo thanh niên kia, mà bên này, người đi thông báo cho lão đại nhà mình rốt cục mang theo lão đại nhà mình và một số tay chân tới đây, nhưng lão đại kia khi nhìn thấy thanh niên lập tức tát một cái lên đàn em nhà mình.

Đàn em bị đánh mờ mịt không hiểu, “Lão đại…”

“Mày tên ngu ngốc, mày biết thanh niên kia là ai không?” Lão đại hổn hển.

Đàn em rất vô tội lắc đầu, “Em… em không biết… là nhân vật gì lợi hại sao? Lợi hại hơn nữa cũng có thể lợi hại qua đại ca sao?” Chủ ý của tên đàn em là muốn vuốt mông ngựa, nhưng gã vừa nói ra lời này đỉnh đầu liền bị đại ca nhà mình hung hăng vỗ xuống.

Đàn em nhất thời nước mắt lưng tròng, “Lão đại…” Gã đây rốt cục là trêu ghẹo ai chứ! TT^TT

Lão đại “hừ” một tiếng, vẻ mặt vô cùng không vui, nhưng lại mang theo một tia ngưng trọng.

“Tụi bây đều nhớ kỹ cho tao, thanh niên kia là người bên cạnh Cố lão gia tử, tao may mắn từng một lần nhìn thấy từ xa, tụi bây đám ranh con này đúng là chán sống, thậm chí ngay cả Cố gia cũng dám đánh chủ ý! Muốn chết cũng đừng liên lụy ông mày! Về sau nhìn thấy người có quan hệ với Cố gia đều tránh đi cho ta có nghe hay không!”

“Dạ nghe dạ nghe rồi.” Mấy tên đàn em liên tục gật đầu, đều có chút líu lưỡi, vậy mà lại là người Cố gia! Bọn họ thật đúng là không thể trêu vào, may mắn còn chưa động thủ, bằng không thì thật không đủ chết.

“Nhưng lão đại, ban nãy em cũng không trông thấy người Cố gia đến…”

Lão đại lập tức đen mặt, “Ban nãy là ban nãy! Bảo tụi bây bình thường suy nghĩ nhiều thêm chút, ánh mắt tốt hơn chút, hiện tại tốt lắm, thiếu chút nữa gây họa rồi? Cút! Đều cút về hết cho tao!”

Đám đàn em hậm hực không dám nhiều lời, vội vàng chạy mất.

Lưu lại lão đại nhìn thật lâu về hướng Dương Sóc cũng thanh niên kia rời đi, thở sâu hít vào một hơi. Tiếp đó, sau một lúc lâu lại phun một hơi kia ra ngoài, “Người kia… hẳn là vừa tới, nếu có thể thông qua hắn kéo quan hệ với Cố gia…” Ánh mắt lóe lóe, lão đại quay người rời đi.

Mà bên kia, Dương Sóc theo thanh niên đi thẳng tới đại bản doanh Cố gia, đương nhiên là ngồi xe tới.

Sau khi xe dừng lại, Dương Sóc đi theo đối phương vào bên trong, ven đường có hai người chào hỏi cùng thanh niên, thanh niên cười đáp lại, nhưng không ai không thức thời hỏi Dương Sóc là ai.

Khi mọi người thấy thanh niên mang theo Dương Sóc trực tiếp đi tìm lão gia tử, tất cả mọi người đều vô cùng ngoài ý muốn.

“Thư ký Lưu vậy mà lại mang người kia trực tiếp đi gặp lão gia tử? Không phải là người lão gia tử muốn gặp đó chứ?”

“Không biết, lão gia tử chưa từng đối xử đặc biệt với người nào, mà ngay cả hai vị phân gia kia…”

“Khụ khụ, loại chuyện này vẫn là đừng nói, người của phân gia mặc dù không có ở nơi này, nhưng bên ngoài thì không ít.”

“Ừ, biết rồi, là tôi nhiều lời.”

“Có điều thư ký Lưu trực tiếp mang người đến gặp lão gia tử… chuyện này có chút kỳ lạ…”

Bên ngoài nghị luận Dương Sóc đương nhiên không biết được, lúc này hắn đã đi theo thanh niên kia đến thư phòng.

Thanh niên kia chỉ mở cửa cho hắn, nói lão gia chúng tôi chờ ở bên trong, liền lui bước.

Vì vậy, Dương Sóc tự mình đi vào, khi nhìn thấy ông cụ phía sau bàn làm việc, trong nhất thời hắn có chút hoảng hốt, gặp ông cụ này, vẫn là chuyện của đời trước rồi… thật sự là đời trước. Sau khi sống lại cho đến bây giờ chưa từng gặp lại, mà kiếp trước, có lẽ là thời điểm Cố Diễm cứng rắn muốn lôi kéo hắn đến tham dự đại thọ của ông cụ.

Hắn biết rõ, đối với người như bản thân, toàn bộ Cố gia không ai đặt hắn trong mắt. Nhất là ông cụ này, mặc dù đối phương biểu hiện không rõ ràng, nhưng đáy mắt đối phương là khinh thường.

Nếu không có Cố Diễm tồn tại, nếu không phải đứa cháu Cố gia chấp nhất bản thân đến vậy, chỉ sợ cả đời này hắn cũng đừng mong tiến vào cửa lớn Cố gia.

Chỉ tiếc, Cố Diễm thích mình, chấp nhất mình, vì vậy, có chút va chạm.

Ánh mắt Cố lão gia tử lợi hại, đôi con ngươi nhìn Dương Sóc mang theo dò xét. Đối với ông cụ này, Dương Sóc kỳ thực không thích, nhưng hắn kính trọng, cùng với áy náy. Kính trọng là vì ông cụ chống đỡ toàn bộ Cố gia, thủ đoạn đương nhiên rất cao, áy náy là bởi đứa cháu ông thương yêu nhất kiếp trước bị hủy trong tay mình.

Đến chết, ông cụ cũng không đợi được đứa cháu yêu trở về.

Cho nên, nhìn thấy ông cụ, tâm tình Dương Sóc chắc chắn là phức tạp. Đặc biệt, hắn không cho là đối phương vô duyên vô cớ mời mình tới, gặp ông cụ, cũng có nghĩa là phiền toái tới. Người này quan tâm duy nhất ngoại trừ sự phát triển của Cố gia chính là Cố Diễm đứa cháu đắc ý của ông.

Mà mình, là người ông xem thường. Hết lần này tới lần khác, Cố Diễm, cũng là người bản thân buông xuống không được nhất.

Cho nên, hai người gặp nhau, tất có xung đột! Liền xem, xung đột đến mức kia rồi!

“Rời khỏi cháu ta, ta bảo vệ cậu sống thật tốt trong tận thế.” Âm thanh của ông cụ không lạnh lẽo, trái lại vô cùng bình tĩnh, nhưng khinh miệt nơi đáy mắt quả thật tồn tại.

Ông dường như khẳng định Dương Sóc sẽ đáp ứng điều kiện này, nếu là lúc trước, khi Dương Sóc chán ghét Cố Diễm, có khả năng sẽ đáp ứng thật. Nhưng mà hiện tại hắn…

Dương Sóc hơi cười cười, “Ông nội, con sẽ không rời khỏi em ấy.”

Ông nội? Đôi mắt Cố lão gia tử híp lại. “Tiếng xưng hô này, lão già ta gánh không nỗi.”

Dương Sóc vẫn mỉm cười, “Ngài là ông nội Diễm, con cùng Diễm có ý định cả đời này trừ khi chết đi, sẽ luôn ở bên nhau, cho nên, ngài là ông nội em ấy, đương nhiên cũng là ông nội con.”

Ánh sáng lạnh trong mắt Cố lão gia tử chợt phát ra, “Theo ta biết, cậu hình như không hề yêu thích cháu ta.”

Dương Sóc lắc đầu, trên mặt vẫn mang nét cười, “Không, ông nội, con thích em ấy, ngài hiểu lầm, cả đời này, con cam đoan, con sẽ thích em ấy hơn cả bản thân mình.”

Cố lão gia tử cười lạnh, “Vậy sao? Tận thế này tới thật là tốt, khiến một người thay đổi lớn như vậy.”

Lời này, đương nhiên là châm chọc, cũng cho thấy ông căn bản không tin lời Dương Sóc.

Dương Sóc khẽ cười khổ. “Ông nội, con biết lời con nói hiện tại có lẽ ngài không tin, nhưng con thật lòng, giao cho thời gian kiểm chứng đi. Lúc này, con không thể rời khỏi em ấy, Cố Diễm là cháu ngài, tính tình em ấy ngài cũng biết, em ấy tuyệt đối sẽ không thả cho con rời đi, bằng không, em ấy sẽ không đến một tháng sau tận thế mới về tới đây, em ấy vừa trở về, việc cần phải làm có rất nhiều, về phần con, cũng không muốn ở thời điểm này gây thêm phiền toái cho em ấy.” Dương Sóc nói rất thành khẩn, nhưng hào quang nơi đáy mắt Cố lão gia tử hiển nhiên lại càng không vui.

“Cậu trái lại rất tự tin, thiếu một mình cậu, cháu ta không phải là cháu nữa à?”

Dương Sóc nghe vậy thần sắc bắt đầu nghiêm túc, hắn nhẹ gật đầu, bình tĩnh nhìn ông cụ trước mặt. “Đúng thế ông nội, thiếu con, Diễm sẽ điên, khi đó, Cố gia sẽ không ràng buộc em ấy được. Con không phải đang nâng bản thân lên, nhưng mà ông nội, thời gian lâu dài ông sẽ rõ, con nói đúng sự thật, Con biết con nói như vậy ông nội sẽ càng mất hứng, chỉ là ông nội, chúng ta đều là người Diễm quan tâm, cho nên con hy vọng dù cho ngài không thích con, nhưng nể mặt Diễm nhường nhịn một chút… con cũng sẽ cố gắng hết sức khiến ông nội thích mình.”

“Ha ha.” Cố lão gia tử cười to, châm chọc vô cùng, “Khiến ta thích? Cậu quả nhiên quá tự đại rồi!”

Dương Sóc không nói gì nữa, chỉ cười khổ.

Một lát sau, Cố lão gia tử lạnh lùng phất tay áo, “Được rồi, ta mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy, cậu ra ngoài trước đi.”

Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Dạ ông nội, con đi đây, hẹn gặp lại.”

Mở ra cửa thư phòng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đợi ở bên ngoài, khóe miệng Dương Sóc cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

“Diễm. Sao em lại tới đây? Không tiến vào?” Quả nhiên là lo lắng cho mình, vốn người này muốn bí mật làm việc một đoạn thời gian đi? Nhưng hiện tại xem ra không thể rồi.

Bản thân, hình như lại rước lấy phiền toái cho Cố Diễm, có điều, cũng không trách hắn được, ai bảo lão gia tử cho mời bản thân căn bản không cự tuyệt được chứ? Cho nên, đành phải tới đây.

Có điều người này cũng thật ngốc, biết rõ lão gia tử sẽ không làm gì mình, sao y còn tha thiết chờ mong mà chạy tới? Chỉ vì muốn nhìn một chút xem mình có tốt hay không? Ông nội của y y còn có thể không hiểu hay sao?

Ánh mắt Cố Diễm đảo qua toàn thân Dương Sóc, thấy đối phương không thiếu cọng lông sợi tóc nào, lúc này mới nhẹ gật đầu, “Đến xem mà thôi, anh nói chuyện với ông nội, em không vào quấy rầy.”

Dương Sóc thởi dài, dắt tay Cố Diễm, “Nói xong rồi, đi thôi, tiễn anh trở về.”

Cố Diễm gật đầu, không hỏi cái gì, hai người chỉ nắm tay nhau đi ra ngoài….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio