Sau khi ăn xong điểm tâm, Dương Sóc liền một mình đi trên đường.
Hai ngày này không có Cố Diễm làm bạn, hắn cảm thấy thời gian nhàm chán thiệt nhiều.
Rất nhớ người kia, nhưng cũng biết người kia không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bản thân.
Trước tận thế còn không có khả năng như vậy, sau tận thế thì càng không có khả năng rồi.
Vì để sau này có cuộc sống tốt hơn, con người đều phải học nhẫn nại, huống chi, đó là Cố Diễm, người yêu của hắn, hắn làm sao có thể khiến đối phương bị ràng buộc.
Mới vừa lên phố Dương Sóc liền bị dán mắt vào, đương nhiên, “dán mắt vào” cũng không rõ ràng như vậy.
Lý gia cùng Cố gia sắp khai chiến, hai cha con Lý gia đã sớm nhìn chằm chằm người bên Cố Diễm.
Dương Sóc, chính là bọn họ muốn bắt tới xem một chút có hữu dụng hay không, thăm dò quân cờ của Cố gia.
Con trai bảo bối Lý Hải Hoa bị Cố Diễm hủy, thù này, Lý Chính nhất định sẽ báo.
Hai cha con sau nhiều lần trù hoạch quyết định trước lấy Dương Sóc tình nhân của Cố Diễm khai đao.
Nhưng Dương Sóc người này quá cẩn thận, bên người luôn luôn có dong binh tiểu đội của chính mình đi theo, dù cho không có, cũng có người Cố gia ngầm theo sát, tóm lại chính là không có bao nhiêu thời điểm đơn độc.
Càng thường xuyên, vẫn là Dương Sóc luôn ở bên Cố Diễm, Cố Diễm là thiếu chủ Cố gia, hơn nữa còn là song hệ dị năng, bên người y làm sao có thể không có ai!
Cho nên, tâm tư muốn động vào Dương Sóc đã sớm có, nhưng vẫn luôn không thể đắc thủ.
Đặc biệt tên Dương Sóc này còn thường xuyên “mất tích”, ra khỏi nơi này, cho dù là Lý gia bọn họ cũng không cách nào nắm giữ tin tức của hắn, cho nên, hôm nay Dương Sóc lạc đàn đúng là cơ hội ngàn năm một thuở!
Mặc dù nói, khả năng còn có người Cố gia, nhưng mà, người dù sao vẫn ít đi không phải sao?
Hơn nữa, người Cố gia đều núp trong bóng tối, thời điểm xảy ra chuyện gì cũng không nhất địp có thể kịp thời chạy tới, nghe nói Dương Sóc này còn là một tên không có bản lĩnh, chẳng qua là dị năng giả thực vật, cho nên, hôm nay không thể nghi ngờ là một cơ hội vô cùng tốt!
Nhận được tin tức Lý Chính lập tức hành động, có một số việc đương nhiên không cần gia chủ như lão ra mặt, lão vốn muốn phái thủ hạ tinh anh phía dưới đi qua, nhưng Lý Hải Hoa vừa nghe được liền nhất thiết muốn tự mình động thủ.
Hiện tại gã mặc dù là người bình thường không phải dị năng giả, nhưng bởi đã từng là dị năng giả, hơn nữa còn là hệ sức mạnh, cho nên thể chất so với người bình thường tốt hơn chút, những ngày qua cũng đã khôi phục rồi.
Gã vô cùng căm hận Cố Diễm, đương nhiên muốn tự thân báo thù!
Vì vậy, lo lắng cho con trai mình Lý Chính liền phái thêm nhân số nhiều gấp đôi so với lúc trước để đi cùng con trai, bắt Dương Sóc về là nhất định, nhưng con trai mình trăm ngàn lần không được xuất hiện cái gì ngoài ý muốn nữa! Đối với đứa con trai này, Lý Chính quả nhiên rất để tâm.
Bên này Dương Sóc còn không biết bản thân bị tính kế, hắn đang lắc lư di chuyển trên đường, hơn nữa dự định mua một ít gì đó, hiện tại chuyện dong binh đoàn hắn không hỏi đến, đại bộ phận thời điểm đều là Trình Viễn quản lý, thật ra ngoài lúc có nhiệm vụ khó khăn hắn mới có thể cùng tham gia, bình thường trong nhà đều lấy tu luyện làm việc chính.
Đây là đề nghị Chu Châu cho hắn, công pháp dị năng của hắn và người khác không giống nhau, hơn nữa lại có quan hệ với không gian, Chu Châu dạy hắn làm sao lợi dụng linh khí trong không gian để đề thăng bản thân, cho nên, mấy ngày nay thời gian không có Cố Diễm làm bạn, lúc hắn tu luyện là nhiều nhất.
Có chút năng lượng thể đối với không gian mặc dù không có tác dụng quá lớn, nhưng ít còn hơn không, cho nên Dương Sóc cũng tồn tâm tư đào bảo vật, nếu như có thể mua được năng lượng thể tốt gì đó, như vậy cũng không tệ.
Dù sao, loại vật như năng lượng thể tốt này không phải ai cũng biết, vận khí hắn tốt có lẽ có thể chiếm món hời lớn.
Hai ngày này, hắn từng cùng Chu Châu, Liễu Phi Tuyết ra ngoài một lần, đương nhiên là vì năng lượng thể.
Không gặp được loại tình huống như lần đầu tiên thấy lệnh bài kia, mặc dù không có Cố Diễm ở đó, nhưng có ba tên mạnh mẽ như Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, Hàn Triều, hắn bắt bọn người Liễu Phi Tuyết đến tìm năng lượng thể vẫn không tốn nhiều công phu lắm.
Chẳng qua là vẫn chưa đủ khiến không gian đề thăng cấp bậc mà thôi.
Có điều, không vội, Chu Châu cũng nói, đây không phải chuyện có thể gấp gáp được.
Đừng nói chi, vận khí Dương Sóc xem như không tệ, ở sạp hàng của một ông lão thật sự tìm được một viên ngọc bội năng lượng thể, ngọc bội kia vừa nhìn chính là loại ngọc cổ, năng lượng trong đó rất tinh thuần.
Chẳng qua loại ngọc cổ lúc trước tận thế có lẽ là đồ tốt, khả năng sẽ có rất nhiều kẻ có tiền muốn thu mua, nhưng hiện tại là xã hội con người còn sắp ăn không đủ no, loại vật phẩm trang sức này thật sự là một chút tác dụng cũng không có! Cho nên, chuyện làm ăn của sạp hàng ông lão có thể nói là đáng thương vô cùng.
Ông lão kia đeo một đôi kính lão, hơn nữa phía trước sạp hàng của ông rất nhiều thứ đều là đồ cổ, bình hoa gì đó, vừa nhìn liền biết trước tận thế là mở tiệm đồ cổ, hiện tại cũng do không có biện pháp mới lấy những thứ này ra bán thử xem, dù sao tuổi ông lão đã hơn rồi… cũng không làm được chuyện gì, có thể còn sống đã không tệ. Sống tạm qua ngày… vẫn là vô cùng miễn cưỡng.
Trên thực tế, Dương Sóc suy đoán một chút cũng không sai, không chỉ như vậy, cuộc sống của ông lão so với hắn dự liện còn gian nan hơn. Bởi ông không phải một mình, trong nhà ông còn có một đứa cháu bảy tuổi đã sinh bệnh ba ngày.
Mà đứa cháu này, là thân nhân duy nhất của ông, ông lão vốn chính là người thành phố này, những thứ đồ cổ gì đó có thể bảo lưu lại, vì người khác căn bản không thèm ngấp nghé!
Tại tận thế, trừ lương thực, những thứ đồ cổ kia tính là quái gì.
Ông bà cụ đều thích trữ chút lương thực trong nhà, đồ ăn gì đó, đây là một loại thói quen.
Cho nên, sau khi tận thế đến, bọn họ trải qua tuy rằng khó khăn, nhưng vẫn có thể tiếp tục sống.
Ông lão dù đã hơn tuổi, nhưng tố chất thân thể rất tốt, ông cũng có tầm nhìn xa, sẽ không để cháu mình miệng ăn núi lở, vốn chỉ có hai ông cháu bọn họ, ông phải chiếu cố thật tốt đứa cháu duy nhất này.
Cho nên, lương thực trong nhà bọn họ đều dùng rất eo hẹp, cẩn thận từng li từng tí.
Cháu trai mặc dù mỗi ngày ăn không quá no, nhưng cũng không chân chính bị đói.
Sau tận thế ông liền giúp người ta chạy chân, bán chút đồ vật, hỗ trợ những người có năng lực kia làm chút chuyện gì đó.
Ông tuy lớn tuổi, không thành lính đánh thuê được, nhưng luôn rất cố gắng.
Dù sống gian khổ, nhưng tốt xấu gì cũng chống đỡ qua ngày, chẳng qua chính ông cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nào… có điều vì cháu trai, ông sẽ không từ bỏ.
Nhưng mà không ngờ tới, ba ngày trước cháu trai bệnh, chút thuốc còn sót lại trong nhà bọn họ đã dùng hết rồi.
Hiện ở thế đạo này, dược phẩm so với lương thực còn quý hơn nhiều, vì muốn tìm được chút thuốc cho cháu trai, ông đem chút lương thực còn tồn trong nhà đi đổi… ông biết rõ, đây là trị ngọn không trị gốc, lương thực cùng dược phẩm đều trọng yếu! Nhưng mà, ông không có biện pháp.
Ba ngày, cơn sốt của cháu trai rốt cục lui xuống một chút, nhưng thức ăn trong nhà cũng không còn nữa.
Mà trong ba ngày chiếu cố đứa cháu ông cũng chịu lạnh, buổi sáng hôm này đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, căn bản là không có sức làm việc, chỉ có thể bất đắc dĩ mang đồ cổ trong nhà ra ngoài thử thời vận…
Nhưng mà, tận thế lại có ai muốn đồ cổ? Sáng sớm ông đã ra đây, ở trong gió lạnh ngây người ba giờ, cứ thế không có một người đồng ý dùng lương thực trao đổi với ông!
Dần dần, ông lão cũng đã có chút tuyệt vọng, vì bản thân, càng vì cháu trai đang phát sốt của mình.
Dương Sóc, chính là ở thời điểm này đi tới, hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngọc cổ kia, cũng không che giấu gì, nói thẳng: “Cụ à, con là người thích ngọc cổ, cụ cần lương thực, con có thể cho, trong nhà cụ còn ngọc cổ như vậy không?” Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Dương Sóc nói.
Ông lão rất mừng rỡ, liên tục gật đầu, “Có, có, trong nhà còn có vài khối ngọc cổ như vậy, chỉ là lương thực này…”
Dương Sóc cười khoát tay áo, mỉm cười nói: “Cụ yên tâm, sẽ không khiến ngài thua thiệt.”
Sau đó, lại nói chuyện với nhau vài câu, Dương Sóc quyết định cùng đối phương trở về lấy ngọc cổ.
Về phần lương thực? Lương thực trong kho lúa kia cũng không phải toàn bộ đều bỏ vào hai chiếc xe tải lớn kia.
Dù cho xe tải muốn chở đi toàn bộ cũng không chở nỗi! Quá nhiều rồi!
Cho nên, bản thân Dương Sóc cũng lấy không ít, hiện tại lương thực bên trong không gian của hắn nhiều đến có thể chất đầy một chiếc xe buýt! Đương nhiên, chuyện này rất ít người biết rõ.
Những người Cố gia kia cũng không biết, bằng không… khụ khụ…
Có ba lô ngụy trang, đến lúc đó Dương Sóc lấy lương thực ra căn bản sẽ không khiến người hoài nghi.
Đặc biệt ông lão này xem ra cũng không giống người sắc bén, điểm nhìn người ấy Dương Sóc tự tin mình vẫn có.
Dương Sóc sở dĩ đi theo đối phương trở về là muốn xem ông lão này có bao nhiêu năng lượng thể như vậy.
Phải biết rằng, năng lượng thể cũng không nhất định giấu trong ngọc cổ, rất có thể vật khác cũng có.
Mặc dù trên sạp hàng chỉ có một khối ngọc cổ là có, nhưng không nhất định trong nhà người ta không có phải không?
Cho nên, Dương Sóc muốn đi xem, nếu có vậy mục đích ra ngoài hôm nay của hắn có thể đạt thành rồi.
Lý Hải Hoa sau khi ăn một lần thiệt thòi lần này đã thông minh hơn, gã biết rõ, ở tận thế không thể coi thường người khác.
Đặc biệt Dương Sóc này lại là tình nhân của Cố Diễm, có thể làm tình nhân Cố Diễm, có lẽ cũng có chút bản lãnh.
Mặc dù chỉ là dị năng giả hệ thực vật, nhưng nếu để đối phương trước tiên phát hiện cái gì, như vậy lần này bản thân có thể gặp nguy hiểm.
Cho nên, Lý Hải Hoa chỉ để cho người bình thường tra xét từ xa.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Dương Sóc cùng lão già kia đi ra, Lý Hải Hoa hưng phấn rồi.
Bởi, lão già kia ở nơi nào, một thủ hạ của Lý Hải Hoa biết rất rõ!
Vì vậy, Lý Hải Hoa mang theo hơn hai mươi dị năng giả toàn bộ đều là cấp ba trước tiên chạy tới nhà lão già kia tiến hành mai phục!
Bên này, bọn người Dương Sóc quả thực chậm một bước, bởi buổi sáng ông lão đã choáng đầu hoa mắt, hiện tại có giao dịch nên đáy lòng cao hứng, ông cũng muốn nhanh về nhà chút, nhưng làm sao thân thể cũng theo không kịp.
Bản thân Dương Sóc thì không gấp, câu được câu không trò chuyện, thấy thân thể ông lão không thoải mái còn săn sóc cùng đối phương đi chậm một chút, hơn nữa nhà ông lão cách nơi này khá xa, cứ như vậy, Lý Hải Hoa liền có đủ thời gian tiến hành mai phục.
Trước tận thế ông lão mặc dù chỉ có cháu trai là thân nhân duy nhất nhưng của cải quả thật phong phú.
Mở một tiệm đồ cổ lớn, muốn nghèo cũng không nghèo được, ông lão thích yên tĩnh, hơn nữa muốn cho cháu trai một hoàn cảnh tương đối khá, cho nên chọn phòng ở gần ngoại ô, nhưng cũng chưa đến ngoại ô.
Cứ như vậy, hai người phải đi khá lâu, bởi Dương Sóc cũng không lái xe đến, hiện tại trở về lái xe cũng không quá cần thiết, đi về cũng tốn gần một tiếng đồng hồ.
Dọc theo đường đi Dương Sóc cũng muốn nhìn một chút, cho nên càng không trở về lấy xe.
Phòng ở của ông lão rất lớn, khi đó là hai căn biệt thự ở cạnh nhau, đằng sau còn có một mảnh đất trống lớn. Biệt thự như vậy nếu như ở trung tâm chợ hiện tại cũng rất có giá trị, nhưng lại ở gần ngoại ô nguy hiểm, cho nên không người quan tâm, một ngôi biệt thự trong đó được người khác thuê, ngôi còn lại chính là nơi bọn họ ở.
Lúc này, bọn người Lý Hải Hoa đã mai mục ở khu đất trống cùng trong biệt thự của ông lão.
Lý Hải Hoa mang người đến chỗ lão già, khi phát hiện cháu trai phát sốt một mình ở nhà của lão già kia đang ngủ càng muốn hô to đây là ý trời giúp bọn họ, lão già kia mang Dương Sóc về, khẳng định sẽ đến gặp cháu trai!
Không thể không nói, bọn người Lý Hải Hoa vận may thật đúng là không tệ.
Là vận may Lý Hải Hoa tốt, càng tôn lên sự đối lập, vận may của Dương Sóc liền rất xấu.
Lý Hải Hoa lúc này đây là tình thế bắt buộc, cho nên để cho dị năng giả gã mang đến thu liễm thật tốt khí tức của mình, cũng đừng làm hư chuyện. Cho nên, trước khi tiến vào biệt thự, Dương Sóc đúng là không phát hiện cái gì.
Trên đường trở về ông lão đã nói có một cháu trai bảy tuổi đang phát sốt ở nhà, Dương Sóc không phải là người không có tình cảm, thời điểm có thể giúp đỡ hắn sẽ không để ý giúp một chút, cho nên khi cùng ông lão trở lại biệt thự liền theo đối phương đi xem cháu trai…