Sở Phong bị một trận chấn động làm cho tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, giọng nữ máy móc quen thuộc liền vang lên trong đầu.
【 Chào mừng người chơi tiến vào hình thức tinh tế tương lai, trước mắt ngài giá trị nhân phẩm là , giá trị trinh tiết là . Mời người chơi mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. 】
Kỳ quái, sao giá trị nhân phẩm của anh thế mà lại không thanh linh? Sở Phong nhíu mày, âm thầm mừng rỡ, chỉ là không biết là nghĩ tới chuyện gì, nụ cười bên miệng của anh rất nhanh liền ảm đạm lại.
thanh linh: ở đây theo mình hiểu là sao lại không đưa về nữa mà vẫn giữa nguyên điểm nhân phẩm đã tích được. Bởi vì đợt trước khi vào thế giới thứ hai thì điểm nhân phẩm và điểm trinh tiết đều là .
Cũng không biết là sau khi anh chết đi, Lăng Phỉ sẽ phản ứng ra sao… Hay là, một khắc khi anh bị hệ thuống cưỡng chế rời khỏi kia, thế giới đó cũng biến mất theo?
Sở Phong không có thời gian để suy nghĩ chuyện này sâu hơn, trong đầu đã tràn vào một lượng lớn hình ảnh của nội dung vở kịch, làm cho anh không thể không tập trung lực chú ý để bắt đầu tiêu hóa lượng thông tin này. Sau phút, Sở Phong mở mắt ra, bất đắc dĩ mà xoa xoa cái trán hơi đau.
Trò chơi này thật biết gây khó dễ cho anh mà, hai thế giới trước nhân vật của anh đều là pháo hôi công, nhưng mà lại bị chính quy công đè, lần này hệ thống trực tiếp an bài cho anh làm một nhân vật pháo thôi thụ, yêu chính quy công đến mức chết đi sống lại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được. Sở Phong dùng đầu ngón chân cũng biết được loại nhân vật cố chấp lại hung tàn này nhất định không có kết quả tốt, thở dài, Sở Phong buông dây an toàn ra, từ ghế dựa đứng dậy, tới phòng rửa tay.
Căn cứ theo thông tin mà hệ thống đưa, hiện tại anh đang ở trên một chiếc tàu chiến phi hành tư nhân, khoang của chiếc tàu chiến này được bố trí cũng tương tự như trong những bộ phim khoa học viễn tưởng mà anh đã xem trước đây, đơn giản, gọn gàng, tràn đầy mùi vị của hiện đại. Ở cuối khoang có hai người máy có bộ dạng là nữ đang đứng ở đó, miệng hơi cười, chắc là nhân viên phục vụ trên tàu chiến phi hành này.
Đời này thân phận của Sở Phong là một quân nhân, là người chỉ huy ưu tú đã tốt nghiệp trong học viện tinh tế, hiện đang là phó đoàn trưởng của quân đoàn Tường Vi, cấp bậc Trung tá. Tuy rằng Sở Phong đối với loại đồng phục đang mặc này không có đặc biệt để ý gì, nhưng khi anh đứng trước kính nhìn nửa người trên, lúc thấy dáng dấp quân trang thẳng tắp lại xa lạ của mình trong gương, chính là ngẩn người đến nửa ngày.
Màu xanh đậm thêm đường viền màu vàng trên quân phục bao bọc lấy thân thể cường tráng lại cao lớn của anh, phần cổ áo ngăn nắp mà gọn gàng, không có một tia nhăn nheo nào. Hoa tường vi màu bạc trên tay áo được tạo ra một cách tinh xảo, hiện lên ánh sáng kim loại nhàn nhạt, Sở Phong nhịn không được mà lấy tay sờ sờ, xúc cảm kỳ dị kia làm anh cảm thản không ngớt.
Dưới mũ lính lộ ra một đôi mắt màu đen trầm tĩnh mà kiên nghị, Sở Phong chỉnh chỉnh lại vành mũ, cười nhợt nhạt với người trong gương, sau đó quay người đi ra ngoài.
Hỏi người máy phục vụ chút chuyện, biết được một giờ nữa mới tới thủ đô, Sở Phong không có chuyện gì làm, liền trực tiếp cầm máy lên mở ra xem phim toàn tức. Chỉ là vừa mới nhìn một chút, thì trong máy liền truyền tới vài âm thanh nhắc nhở, báo là mẹ anh đang nghỉ phép ở ngoài ngân hà gọi tới.
Sở Phong nhấn nút gọi, lập tức hình ảnh toàn tức của một người phụ nữ xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt anh, cứ như là người thật đang ở đây. Anh hơi ngơ ngác, rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, người người phụ nữ xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười.
“Mẹ.”
“Tiểu Phong, chắc là rất nhanh sẽ tới thủ đô nhỉ?”
“Vâng, còn hơn một tiếng nữa là đến.”
Người phụ nữ xinh đẹp kia vén vén tóc mai sang một bên, gật gật đầu, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, Tiểu Phong, ba con cùng với nguyên thủ tới phỏng vấn ở Già Lam Tinh. Trong nhà tạm thời không có ai cả, không bằng như vậy đi, con tới ở nhà tại nhà bác Minh được không?”
“Bác Minh?”
Sở Phong sững sờ, lúc này mới nhớ tới Minh gia có quan hệ nhiều đời với nhà anh, đều là danh môn vọng tộc ở đế đô. Mà chính quy công mà anh yêu đến mức chết đi sống lại kia, chính là tiểu công tử của Minh gia.
“Đúng a, nghe nói Minh Uyên cũng tốt nghiệp ở học viên quân sự đế đô, hiện tại đang nhậm chức ở quân khu đệ nhất thủ đô. Hai nhà chúng ta vốn là có quan hệ thông gia, con cùng với Minh Uyên nhiều năm rồi chưa có gặp nhau, vậy trước khi kết hôn nên sớm làm quen trước một chút cũng tốt.”
Kết hôn? Nói như vậy, anh chính là đối tượng thông gia của chính quy công? Chẳng trách người ta không thích anh như vậy. Sở Phong trong lòng thở dài, thế giới này rõ ràng việc kết hôn đồng tính cũng đã trở nên hợp pháp hóa rồi, thế mà vẫn như trước kia có gia trưởng muốn theo thói quen xấu là kết hôn thì phải với con gái, thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Mẹ, làm phiền bác Minh như vậy hình như không tốt lắm đâu…”
“Con còn ở trước mắt mẹ già này giả bộ cái gì nữa à?” Người phụ nữ xinh đẹp bỗng che miệng cười, trong giọng nói mang theo tia trêu chọc rõ ràng, “Người nào mà chẳng biết con từ nhỏ đã thầm mến Minh Uyên, lúc học tiểu học mỗi ngày đều la hét lớn là muốn cưới hắn làm vợ. Hiện tại cho con ở nhà người ta mấy ngày, con thế mà lại mất hứng?”
“…” Sở Phong lúng túng lấy ngón tay vuốt vuốt vành mũ, nói tránh đi, “Nhưng con sắp tới thủ đô rồi, đột nhiên tới thăm nhà bác Minh như vậy — —“
“Con yên tâm, người mẹ già này cũng đã sớm nói trước với bác Minh rồi, hắn sẽ đưa quản gia tới cảng hàng không đón con.” Trong con người đen nhánh của mẹ Sở chợt lóe lên một tia xảo quyệt.
Thì ra đã ở đó chờ anh rồi à. Sở Phong tháo cái mũ xuống, đau đầu mà xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của mình. “Mẹ, sau này nếu có chuyện thế này, thì tốt xấu gì cũng nói trước với con một chút…”
“Biết rồi, mẹ muốn tới bờ biển để ngồi tàu lặn, chính con tự chăm sóc tốt bản thân đi nhé. Bye bye.”
Thông tin bị chặt đứt, hình ảnh toàn tức trước mặt nhất thời trở thành mảnh hư vô. Sở Phong ‘sách’ một tiếng, vô lực mà ngồi vào ghế dựa, trong đầu không ngừng nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa nảy của hai người.
Minh Uyên… Sở Phong lầm bầm mà lập lại trong miệng hai chữ này, lần này hắn ta, sẽ có bộ dạng như thế nào?
Một tiếng sau.
Cảng hàng không Lôi Nặc của thủ đô.
“Sở thiếu gia, chào ngài, tôi là quản gia của Minh gia, ngài gọi tôi là Trương quản gia là được rồi.”
Sở Phong nhìn mặt mày đang nở nụ cười của người đàn ông trung niên trước mắt, lại nhìn hai người máy hộ vệ cao to đứng sau lưng ông, khóe miệng hơi cong lên, “Gọi quản gia thì lạ lẫm quá, tôi gọi ngài là Trương thúc nhé.”
Trương quản gia tiếp nhận hành lý trong tay anh, liền hướng Sở Phong cúi đầu một cái, “Sở thiếu gia quá khách khí rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì bây giờ chung ta lên đường thôi, phu nhân đang ở nhà chờ Sở thiếu gia.”
Sở Phong gật gật đầu, anh đi tới thông đạo của tàu huyền phù. Toàn bộ tàu đều là trong suốt, chạy trên quỹ đạo trong không trung, bởi vậy dọc theo đường đi Sở Phong thấy không ít phong cách kiến trúc kỳ dị. Bất quá trong lòng anh tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại không biểu hiện nó ra mặt, dù sao thiếu gia Sở gia học ở học viên chỉ huy tinh tế cũng bốn năm năm, trình độ phồn hoa ở Á Tinh đó cũng chỉ đứng sau thủ đô mà thôi, còn không tới mức lúc trở về thủ đô liền như là nhà quê mới lên thành phố, cái gì cũng muốn nhìn nhiều thêm hai lần.
“Sở thiếu gia, đến rồi.” Xe huyền phù đứng trước một cánh cửa sắt được chạm trổ hoa văn màu đen, Sở Phong trước tiên xuống xe, nhìn kiến trúc to lớn có thể so với pháo đài Anh quốc trước mắt, hơi nheo mắt lại.
Quả nhiên là nhà có tiền, đúng là không giống ai. Bất quá ngẫm lại thì chính anh cũng là tự ngồi tàu chiến phi hành tư nhân mà tới đây, chắc chắn tài lực Sở gia so với Minh gia, không kém nhau bao nhiêu.
“Tiểu Phong đã lớn thế này rồi a.”
Một người phụ nữ có vóc dáng yểu điệu, dung mạo thanh lệ đứng ở sau cửa, cười híp mắt nhìn anh. Đây chính là mẹ kế của Minh Uyên, nghe đồn rằng so với bác Minh thì nhỏ hơn tuổi, hiện tại mới qua ba mươi. Sở Phong không rõ lắm với tính nết của mẹ kế Minh Uyên này, không thể làm gì khác hơn là theo lễ tiết mà hướng cô ấy gật đầu, mỉm cười nói, “Dì Dung khỏe.”
“Được được được.” Dung Tình cười cười mà vỗ vỗ bờ vai anh, mang anh đi vào trong. Trương quản gia cũng đi theo sau hai người, thấy bọn họ bắt đầu ngồi ở ghế sa lon nói chuyện, liền kêu người hầu đem hành lý của Sở Phong đưa vào phòng khác ở lầu hai.
“A, thế mà đã năm giờ rưỡi rồi à, Minh Uyên giờ này chắc đã tới nhà.” Sau khi hàn huyên vài câu, Dung Tình nhìn đồng hồ treo trên tường, trên mặt lộ ra sự vui mừng đầy mong chờ.
Sở Phong miễn cưỡng cười cười, đang muốn lên lầu dọn lại hành lý, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vững vàng lại lưu loát. Sở Phong cũng là quân nhân, đây rõ ràng là bước chân đặc biệt chỉ có ở quân nhân. Trong lòng anh có một chút căng thẳng khó mà giải thích được, cùng Dung Tình nhìn về phía cửa lớn.
“Trương thúc, tôi về rồi.”
Người đến có vóc dáng cao gầy, một thân quân trang màu đen khéo léo gọn gàng, mũ lính có viền bạc, dưới vành mũ là đường nét gò má tinh xảo đến không thể chê vào đâu được. Hắn vừa đi vào vừa cởi găng tay da, không hề liếc nhìn dù chỉ một cái tới hai người đang ngồi trên ghế sa lon.
Sở Phong ngây ngốc nhìn gò má quen thuộc kia, đầu óc trống rỗng.