Ngày hôm sau Đô Ân Vũ thức dậy trong phòng bệnh cao cấp.
Đây là lần thứ ba sau một thời gian dài như vậy anh mở mắt ra là phòng bệnh cao cấp, mơ mơ màng màng không khỏi nghi ngờ, mình lại ngất xỉu à? Hay Giang Dực lại đang bao che lười biếng của mình đây?
Tiếng gõ cửa khiến Đô Ân Vũ rút ra khỏi mơ mộng, anh dụi dụi mắt thấy Giang Dực đang đứng ở cửa phòng bệnh nghe người ta nói chuyện, chắc đối diện là cấp dưới, mơ hồ nghe được người nọ gọi là “Tổng giám đốc Giang”.
Giang Dực không mặc quần áo bệnh nhân nữa, thay một bộ âu phục thẳng tắp, mái tóc cũng vuốt thành hình dấu phẩy, lộ ra mảng trán trơn bóng.
Một tay hắn cầm một xấp giấy mỏng, một tay xoay cây bút bi bên cạnh, hai cái vali không lớn không nhỏ ở phía sau hắn, hẳn đều là vật dụng hàng ngày từ khi nằm viện tới nay.
Đô Ân Vũ ngồi dậy, nâng cằm nhìn về phía bóng nghiêng của Giang Dực cách đó không xa, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng ý thức được, thì ra Giang Dực phải đi.
Không thể nói là như hình với bóng nhưng ít nhất cũng coi là làm bạn sớm chiều, mà những ngày nhìn như bình thản như vậy, ba mươi ngày đêm như thế, vậy mà kết thúc quá nhanh.
Giang Dực đưa tài liệu trên tay cho phía đối diện, có người đưa tay mang vali đi, Đô Ân Vũ ép buộc mình hoàn hồn, xuống giường trước khi Giang Dực xoay người.
“Có phải tôi lại đánh thức em không?” Giang Dực cười cười nhìn Đô Ân Vũ mang giày, “Em ngủ nông vậy.”
“À không.” Đô Ân Vũ đứng dậy sửa sang lại giường, đưa lưng về phía Giang Dực nói, “Hôm qua Dì Giang nghỉ ngơi ở đâu thế?”
Giang Dực đi qua đối diện với Đô Ân Vũ, giúp anh túm lấy góc chăn bên kia, không ngừng xoát cảm giác tồn tại ở trước mặt người ta, “Cô về nhà, hôm qua em ngủ say, không đành lòng gọi em dậy.”
Đô Ân Vũ có chút ngượng ngùng, hỏi Giang Dực xem phim xong chưa? Chưa xem xong lần sau anh lại xem cùng.
“Không sao, lần sau chúng ta xem kiểu khác, em đến nhà tôi, nhà tôi có rạp chiếu phim gia đình.” Giang Dực đáp.
Đô Ân Vũ cong mắt về phía Giang Dực, nhẹ giọng hỏi, “Khi nào thì anh đi?”
Vốn Giang Dực định chờ Đô Ân Vũ tỉnh lại chào hỏi anh liền đi, nhưng hiện tại lại cảm thấy quá vội vàng quá có lệ. Hắn hỏi Đô Ân Vũ có rảnh cùng hắn ăn sáng hay không, quán bán mì Dương Xuân kia cũng rất ngon.
Đô Ân Vũ nói xong thì cùng Giang Dực xuống tầng.
Giang Dực gọi một đĩa bánh móng ngựa, một lồng bánh bao vàng, một lồng sủi cảo tôm, một chén nhỏ hoành thánh. Đô Ân Vũ nhìn chằm chằm thực đơn đến xuất thần, Giang Dực hỏi anh còn muốn ăn cái gì không, anh chỉ gọi thêm một chén cháo ngọt.
Lúc ăn cơm Đô Ân Vũ cũng yên lặng không nói lời nào, bình thường đều là Giang Dực hỏi anh trả lời, thật ra trạng thái ở chung trước kia của hai người cũng là Giang Dực nói nhiều, nhưng bầu không khí hôm nay lại khiến Giang Dực hơi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Đô Ân Vũ vùi đầu ăn cháo, Giang Dực gọi đồ anh gần như không đụng vào, Giang Dực gắp cho anh một cái bánh móng ngựa, Đô Ân Vũ nhìn một chút, ăn.
Lại gắp một cái sủi cảo tôm, Đô Ân Vũ nâng mí mắt lên, lại ăn.
Giang Dực còn muốn cho anh nếm thử hoành thánh nhỏ của mình nhưng rốt cuộc Đô Ân Vũ xua tay, nói mình không ăn nổi.
Giang Dực tính tiền xong về thì phát hiện Đô Ân Vũ vẫn có chút không yên lòng, hắn vỗ tay một cái ở trước mặt Đô Ân Vũ, vuốt vuốt cà vạt trước mặt người ta.
“Đẹp không?”
“Cái gì…” Đô Ân Vũ ngẩng đầu.
“Tôi.” Giang Dực lớn tiếng nói, “Chưa từng thấy tôi mặc âu phục phải không? Mỗi lần tôi mặc âu phục đến đơn vị của bọn Du Ninh đều có rất nhiều cô gái hỏi tôi.”
“Đẹp.” Rốt cuộc Đô Ân Vũ cười cười, nhìn từ ngón tay Giang Dực kéo cà vạt về phía yết hầu của hắn, cằm, ánh mắt kéo dài lên trên đồng tử, ánh mắt chạm nhau liền né tránh.
Chậm chạp như Giang Dực cũng phát hiện chỗ nào không được tự nhiên, hình như Đô Ân Vũ muốn nói với mình cái gì đó, hoặc là hy vọng mình chủ động nói cái gì đó.
Tài xế đang chờ ở cửa nhà hàng, Giang Dực lại cố ý đưa Đô Ân Vũ trở về bệnh viện, chân hắn không còn gì đáng lo nên Đô Ân Vũ cùng hắn sánh vai trên đường.
Sáng sớm đầu đông ở phương Bắc luôn lạnh nhất, cũng may gần bệnh viện có trường trung học, trẻ em đi học, người già tập thể dục buổi sáng, thương nhân dậy sớm, tất cả đều pha loãng độ lạnh trong không khí.
Giang Dực mặc áo khoác lông cừu thủ công cao cấp, chóp mũi thở ra sương màu trắng, hắn quay đầu nhìn Đô Ân Vũ thì phát hiện đối phương còn mặc áo khoác nhung mỏng lúc trước, nút sừng trâu trên cùng còn chưa cài, cổ bị gió thổi có chút đỏ.
Đột nhiên Giang Dực nhớ tới lúc mình đi kiểm tra lại Đô Ân Vũ cũng như vậy, không biết nóng lạnh mặc một bộ đồ mỏng tanh xuống lầu, lúc đó hắn cởi khăn quàng cổ đưa cho Đô Ân Vũ, màu xám đậm làm nổi bật độ trắng của đối phương.
Hiện tại cái trên cổ hắn là màu đen, kinh doanh đàng hoàng không có gì dối trá, khẳng định không đẹp bằng cái màu xám đậm kia nhưng dê nhung so với cái kia tốt hơn, cũng giữ ấm hơn.
Giang Dực cởi khăn quàng cổ xuống quấn quanh cổ Đô Ân Vũ.
“Sao lần nào cũng mặc ít như vậy? Không lạnh à?”
Động tác đeo khăn quàng cổ của Giang Dực khiến Đô Ân Vũ cũng trở lại buổi chiều kiểm tra lại kia, bọn họ đi dạo quanh bồn hoa, lúc trở về còn gặp phải náo loạn, khi ấy Giang Dực như một hàng rào vững chãi giúp anh ngăn cản vết thương.
Mà đồng dạng giúp anh ngăn cản cái lạnh rét buốt.
Đô Ân Vũ bị nhiệt độ trên cổ làm ra một luồng hơi nóng, đột nhiên anh cầm cổ tay Giang Dực, có chút sốt ruột nói, “Anh… Bình thường anh cũng nên chú ý đến vết thương trên chân, không được vận động kịch liệt, không nên để lạnh và gió vào.”
“Ừ.” Giang Dực đáp.
“Còn nhớ phải thường xuyên kiểm tra lại, tôi sẽ gửi wechat trước cho anh, anh nhớ sắp xếp thời gian.”
“Ừ.” Giang Dực lại trả lời.
“Với cả… Không nên thức khuya quá nhiều, ít tăng ca thôi, chú ý nghỉ ngơi…”
“Ừ, tôi đều nhớ rồi.” Giang Dực cúi đầu nhìn về phía Đô Ân Vũ, cảm thấy trong lời nói thân thiết của đối phương tràn ngập hương vị khó có thể hình dung, giống như đột nhiên không có ai quản lý hắn, không có ai để ý đến kiêng kỵ của hắn, không có ai nhìn chằm chằm vết thương của hắn khôi phục như thế nào, cũng không có ai len lén cầm rương thuốc nhỏ khi hắn bị rạn chỉ, vừa trách cứ vừa giúp hắn chữa trị.
Giống như mất mát, lại giống như là không nỡ.
“Còn có cái gì dặn dò không?” Giang Dực không thích bầu không khí có chút thương cảm, hắn cười che tay Đô Ân Vũ.
“Anh…” Đô Ân Vũ được Giang Dực nâng niu trong lòng bàn tay, luồng khí nóng kia châm lên ngực, anh nhìn ánh mắt Giang Dực, nhỏ giọng hỏi.
“Anh nói sẽ trồng dưa Hami cho tôi, còn nhớ không?”
Không biết là bị từ khóa nào đánh trúng chỗ yếu hại, trong lồng ngực Giang Dực đột nhiên tưng tức, trong phút chốc đột nhiên hắn hiểu được cả buổi sáng Đô Ân Vũ muốn nói lại thôi đến tột cùng là vì sao, cũng vào lúc này có được năng lực đồng tình với đối phương.
Những thương cảm hắn cố ý xem nhẹ đều là thật, đương nhiên về sau bọn họ vẫn có thể nói chuyện vui đùa, đàn ông con trai cợt cợt nhả nhả cũng có vẻ giả tạo, nhưng hắn là không khống chế được cảm thấy không nỡ, mặc dù hiện tại Đô Ân Vũ đang đứng ở trước mặt mình thì hắn cũng đã bắt đầu nhớ nhung.
“Đương nhiên nhớ rồi.” Một tay Giang Dực nắm đầu ngón tay Đô Ân Vũ, còn một tay ôm lấy bả vai anh xoa xoa, “Yên tâm, nhất định mùa hè năm sau sẽ cho em ăn.”
“Vậy anh đừng quên.” Đô Ân Vũ nhỏ giọng nói.
Cách bệnh viện chưa tới hai trăm mét, hai người đều rất im lặng, lúc sắp tới cửa Đô Ân Vũ vừa chuẩn bị cởi khăn quàng cổ thì lại bị Giang Dực ngăn cản.
“Tặng cho em, bình thường trên cổ em cũng không có thứ gì.”
“Tôi có…” Không phải Đô Ân Vũ không muốn nhận, chủ yếu là cảm thấy giá cả như này không thể nhận, anh giải thích, “Cái này quá quý giá.”
“Không đắt.” Giang Dực kiên trì, “Em đeo rất đẹp.”
“Nhưng tôi nhận của anh quá nhiều đồ rồi… Tôi còn chưa tặng anh cái gì cả.”
“Vậy cho em một cơ hội”, Giang Dực nhướn mắt, tiết lộ cho Đô Ân Vũ, “Hai mươi ba tháng sau là sinh nhật của tôi, em có thể chuẩn bị trước.”
Lời nói của Giang Dực trong khoảnh khắc đã xua tan sự do dự của Đô Ân Vũ, đương nhiên anh thích Giang Dực tặng anh, huống chi khăn quàng cổ còn mang theo hơi thở của Giang Dực, hình như là mùi nước cạo râu và nước hoa trộn lẫn với nhau, dù sao cũng chính là loại hương thơm khiến Đô Ân Vũ hâm mộ không thôi.
Tất nhiên Giang Dực cũng muốn quà của Đô Ân Vũ, nhưng hắn phát hiện hình như mình càng muốn làm sâu sắc thêm ràng buộc giữa hai người, hắn để lại khăn quàng cổ cho Đô Ân Vũ dùng, trên cổ đối phương cũng đeo dây nhỏ do hắn tự tay thắt lại, nếu tách ra nhất định sẽ có khoảng trống, vậy thì hắn phải cố gắng lấp đầy tất cả khe hở đó.
…..…..