Đô Ân Vũ cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong bình truyền dịch, mỗi lần rơi xuống một giọt anh đều nhớ một con số trong lòng, yên lặng chờ đợi hồi âm từ điện thoại di động.
Chắc là còn đang bận rộn, Đô Ân Vũ nghĩ thầm, nhưng anh lại không dám ngủ, sợ lúc Giang Dực trả lời mình không nhận được.
Ngày mai không có ca, cứ nói thật với Giang Dực mình bị cảm xin nghỉ đi, ngày kia là cuối tuần, liên tục hai ngày không được gặp Giang Dực, tính toán đầy đủ thì là bốn ngày.
Thuốc lạnh từng giọt từng giọt chảy vào tĩnh mạch của mình, khi đếm đến giọt thứ thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
Đô Ân Vũ cho rằng y tá hoặc đồng nghiệp tới thăm anh, không còn sức quay đầu nhìn ra cửa, vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm chai truyền dịch.
Tiếng bước chân ở cửa dừng lại, hình như lúc người này đến rất gấp gáp, trong nháy mắt mở cửa còn mang theo một luồng gió lạnh, nhưng sau khi hắn vào cửa lại trở nên cẩn thận, chầm chậm đi về phía Đô Ân Vũ, sợ đánh thức sự yên tĩnh trên sofa.
Đô Ân Vũ ở trong chăn bông, tầm mắt bị chặn lại, anh còn đang chăm chú đếm giọt thuốc, thẳng đến khi trước mặt đứng một bóng dáng.
Bả vai rộng lớn, lưng thẳng tắp, âu phục phẳng phiu bởi vì bôn ba đường xá mà nổi lên nếp gấp nhỏ, trán bóng loáng vì bước chân dồn dập mà rơi xuống vài sợi.
Hắn giống như thanh tùng mùa đông, cũng giống như liễu rủ mùa hè, mỗi khi Đô Ân Vũ bị thương không vui thì hắn đều sẽ đứng thẳng trước mắt như bây giờ.
Hắn nhíu mày, cố gắng khắc chế hô hấp còn chưa bình ổn, trong nháy mắt nhìn thấy Đô Ân Vũ lại thở ra một hơi thật dài.
“Giang Dực…” Đô Ân Vũ thăm dò gọi tên hắn, người này tới không hề báo trước, trong lúc nhất thời Đô Ân Vũ không phân biệt được hắn thật sự đứng trước mặt mình hay là bị ốm xuất hiện ảo giác.
Sốt cao với cảm lạnh làm cho cổ họng anh khàn khàn, tên gọi qua vô số lần bây giờ cũng có vẻ yếu ớt, Đô Ân Vũ ho hai tiếng, tiếp tục nói, “Làm sao anh lại tới đây?”
Sau khi Giang Dực nghe thấy Đô Ân Vũ gọi hắn thì lông mày càng nhíu sâu, hai tay nắm chặt, chỉ có giọng nói là dịu dàng trước nay chưa từng có.
“Tôi lo cho em.” Giang Dực nói.
Thật ra Giang Dực không chỉ muốn nói cái này, trên đường tới bệnh viện hắn nhìn thấy wechat của Đô Ân Vũ, thế mà đối phương còn nói với hắn “Quá bận, không nghe thấy”, hắn lý giải tâm trạng Đô Ân Vũ không muốn để mình sốt ruột, nhưng vào giờ khắc đó vì không thể trở thành chỗ dựa của đối phương mà tức giận.
Thậm chí hắn có chút muốn chất vấn Đô Ân Vũ, em không muốn làm phiền người khác, đối với tôi cũng nhất định phải như vậy sao?
Em bị bệnh, không thoải mái, khó chịu, vì sao nhất định phải cắn răng tự mình gánh vác?
Em cần người đi cùng, tại sao người đó không thể là tôi?
Hắn không hiểu, cũng không cam lòng, hắn phong trần mệt mỏi chạy tới, dọc theo đường đi trong lòng sóng biển mãnh liệt ngũ vị trần tạp.
Hắn đẩy cửa, hắn đứng vững, tất cả những lời muốn hỏi, tất cả cảm xúc chưa giải thích vì nhìn thấy Đô Ân Vũ mà trong nháy mắt im lặng.
Hắn nhìn thấy Đô Ân Vũ cô độc rúc trên sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn bình truyền dịch trong tay, hai má bởi vì sốt cao nổi lên ửng đỏ, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng rung động gọi tên hắn.
Khoảnh khắc nghe được Đô Ân Vũ lên tiếng, vấn đề trong lòng Giang Dực bị thay thế hoàn toàn, sao cổ họng lại khàn thành như vậy? Trên người có lạnh không? Còn khó chịu nào nữa không?
Nhưng hắn không hỏi, hắn không nỡ để Đô Ân Vũ lên tiếng nữa, hắn tràn đầy chua xót, giờ phút này hóa thành ân cần thẳng thắn nhất.
Tôi lo cho em.
Hắn dùng bốn chữ dịu dàng bao bọc Đô Ân Vũ.
Tâm trạng dao động không chỉ có một mình Giang Dực, trái tim của Đô Ân Vũ cũng từng chút từng chút nhảy lên. Anh kinh ngạc, ấm lòng, lại không thể thiếu lo lắng, tại sao Giang Dực lại đột nhiên tới? Làm sao biết anh bị bệnh? Mình đã nói dối anh ấy…
Đô Ân Vũ chờ Giang Dực hỏi anh, mặc kệ Giang Dực hỏi cái gì anh đều sẽ thành thành thật thật trả lời, nhưng không ngờ căn bản Giang Dực không đề cập đến chuyện anh nói dối, chỉ dém góc chăn cho anh rồi quay đầu gọi Hồ Hiểu Tình tới.
“Y tá Hồ, tối nay có phòng bệnh cao cấp trống không? Tôi muốn đặt một phòng.” Giang Dực nói.
Hồ Hiểu Tình thoáng cái đã hiểu Giang Dực có ý gì, thật ra cô cũng rất đau lòng cho bác sĩ Tiểu Đô, vừa rồi còn định sắp cho người ta nằm trên giường trống, lần này giám đốc Tiểu Giang nghĩ giống cô, Hồ Hiểu Tình vội vàng lật xem danh sách nằm viện.
“Phòng bệnh cao cấp cũng trống, không có người ở.” Hồ Hiểu Tình nói, “Chờ truyền dịch xong ngài mang bác sĩ Tiểu Đô lên, tôi gọi y tá chạy thủ tục.”
Đô Ân Vũ nằm trên sofa không nói một lời, mím môi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Giang Dực, tuy rằng anh là bệnh nhân nhưng vẫn cảm thấy chột dạ vì hành động của mình.
“Bây giờ có thể lên không?” Giang Dực nhìn trong bình còn hơn một nửa dịch, thật sự không muốn để cho Đô Ân Vũ mệt mỏi trên sofa “Hay là phải chờ làm xong thủ tục bên này? Làm phiền y tá Hồ, tôi vẫn muốn cố gắng nhanh hơn.”
“Bây giờ có thể ở, tôi và y tá nói chuyện một chút.” Hồ Hiểu Tình rất nhiệt tình nói với Giang Dực, “Vậy tôi hỗ trợ xách chai truyền dịch đi, ngài phải đỡ bác sĩ Tiểu Đô một chút.”
Đô Ân Vũ thành thật đã bị hai người này sắp xếp, hiện tại cả người anh nhũn ra, một mình đi thì có chút cố hết sức, Giang Dực hơi khom lưng, xem ra chuẩn bị đỡ anh dậy, Đô Ân Vũ thuận thế choàng tay không có kim tiêm lên cổ Giang Dực
Nhưng Đô Ân Vũ không nghĩ tới chính là, anh chuẩn bị mượn lực đứng dậy thì hai chân lại rời khỏi mặt đất.
Giang Dực bế anh lên.
Đô Ân Vũ nhỏ giọng “A” một tiếng, trong lòng rất kinh ngạc, Giang Dực lại cho rằng mình làm anh không thoải mái, trầm giọng hỏi, “Khó chịu sao?”
Đô Ân Vũ lắc đầu, ôm cổ Giang Dực càng chặt hơn.
Là người ngoài cuộc, Hồ Hiểu Tình nhìn thấy một màn này tròng mắt cũng sắp lòi ra, ngoài mặt cô rất chuyên nghiệp nâng cao chai truyền dịch nhưng trong lòng lại bị tương tác của hai người này làm run rẩy.
Hồ Hiểu Tình âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ cố gắng giúp bác sĩ Tiểu Đô ngăn chặn tất cả đào hoa thối không phải Giang Dực.
Lực tay Giang Dực rất vững vàng, trong lòng lại thở dài một câu sao có thể nhẹ như vậy, cả người quấn trong chăn dày như thế mà trong ngực lại nhẹ nhàng như ôm cục bông.
Lúc vào thang máy gặp bác sĩ của khoa khác, vốn Giang Dực khiến người ta chú ý, hiện tại trong lòng còn ôm người nên càng chọc cho người ta nhìn thêm vài cái, Hồ Hiểu Tình chào hỏi với bác sĩ đó, Đô Ân Vũ lặng lẽ bỏ tay ra khỏi cổ Giang Dực.
Anh sột soạt kéo chăn bông lên cao để che nửa khuôn mặt của mình, lúc này mới một lần nữa ôm Giang Dực.
Anh chỉ lộ ra hai con mắt lóe lên nhìn Giang Dực, Giang Dực cũng phát hiện ra động tác nhỏ của anh, bất giác nhếch khóe miệng.
Tạm thời cũng có thể gọi là một nụ cười, trong suốt khoảng thời gian Giang Dực đến bệnh viện thì vẻ mặt căng thẳng của hắn rốt cuộc cũng có một chút buông lỏng.
Mấy khe hở không thể nghe thấy này bị Đô Ân Vũ bắt được, anh cũng càng yên tâm chui vào trong ngực Giang Dực, dùng trạng thái thân mật để lấy lòng.
Thật ra anh vẫn rất lo Giang Dực sẽ hỏi anh, nhưng ít nhất xem ra hôm nay chuyện này cũng đã lật qua, bởi vì sau khi Giang Dực đưa người đến phòng bệnh cao cấp, ngoại trừ rót nước ủ tay thì chỉ ngẫu nhiên hỏi vài câu có chỗ nào không thoải mái hay không liền không còn gì khác.
Giang Dực bọc kín Đô Ân Vũ, tay cắm kim tiêm của đối phương lạnh lẽo, hắn phiền y tá Hồ người ta lại cho mượn hai cái túi nước ấm, còn có bảo vật ấm tay vừa rồi, một cái che tay, một cái che chân, cái cuối cùng để cho Đô Ân Vũ ôm.
Vẫn là giường trong phòng bệnh cao cấp thoải mái, trên người Đô Ân Vũ nóng lên, Giang Dực lại ở bên cạnh, cho dù không nói lời nào cũng làm cho anh cảm thấy đặc biệt an tâm.
Giang Dực hỏi có phải ngày nay Đô Ân Vũ chưa ăn gì không, Đô Ân Vũ ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, Giang Dực sợ truyền dịch xong dạ dày anh sẽ khó chịu nên hỏi Đô Ân Vũ có muốn ăn gì không.
“Tôi ăn không vào…” Đô Ân Vũ đáp, “Cứ ăn cháo đi.”
“Cháo trắng sao? Nếu không đổi thành cháo ngọt nhé?” Giang Dực suy nghĩ hai giây, “Cổ họng có đau không?”
“Không đau, có ho một chút nhưng không nhiều.” Đô Ân Vũ thử cổ họng ngứa ngáy, “Tôi ăn cháo ngọt.”
Đô Ân Vũ vụng trộm nhìn Giang Dực một cái, phát hiện sắc mặt hiện tại của đối phương tốt hơn nhiều nên anh liền thả lỏng theo, ngáp một cái nho nhỏ trong chăn bông mềm mại.
“Ngủ một lát đi, đợi lát nữa cơm đến tôi gọi em.” Giang Dực mang ghế ngồi xuống bên cạnh Đô Ân Vũ, nhìn hàng mi của đối phương không an ổn, đưa tay vào chăn bông cho anh nắm.
Đô Ân Vũ đặt túi nước ấm lên bụng, cánh tay đổi sang ôm Giang Dực, nhắm mắt lại ở trong cái dịu dàng chăm chú, hô hấp nông cạn dần dần trở nên dài.
Chờ Đô Ân Vũ ngủ say, Giang Dực đắp chăn bông cho người ta, tính toán thời gian rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đô Ân Vũ tỉnh lại lúc Hồ Hiểu Tình rút kim cho anh, lại nhìn Giang Dực đứng ở một bên, chờ Hồ Hiểu Tình rút kim xong tay mình đã bị Giang Dực đè lên.
Đô Ân Vũ truyền dịch xong lại ngủ một giấc, hình như không còn nóng nữa, Giang Dực nắm tay anh cũng cảm thấy không còn lạnh.
Nhưng tay Giang Dực rất lạnh, lúc Đô Ân Vũ chạm vào anh còn cảm thấy quanh người đối phương đều mang theo chút hơi lạnh, không khỏi nghi ngờ, “Vừa rồi anh đi ra ngoài à?”
“Ừ, đi mua cho em chút đồ ăn.”
Đô Ân Vũ gật đầu, hoạt động ngón tay có chút tê dại, “Là cháo ngọt sao? Chắc bây giờ tôi có thể ăn một chút.”
Giang Dực ừ một tiếng, cầm lấy túi trên bàn, ý bảo Đô Ân Vũ nhìn vào bên trong.
Tầng dưới cùng được bọc trong túi giữ nhiệt, hẳn là cháo gạo ngọt của Đô Ân Vũ, nhưng tầng trên còn đặt một hộp nhỏ, bao bì rất đẹp. Giang Dực chú ý tới tầm mắt tò mò của Đô Ân Vũ, lấy hộp nhỏ rồi mở ra trước mặt anh.
“Cái này…” Bỗng nhiên mũi Đô Ân Vũ có chút chua xót, “Anh mua ở đâu vậy?”
Trong hộp màu xanh lá cây trong suốt lấp lánh là bóng dáng dưa Hami xếp hàng.
…..…..