Ngại ngùng, xấu hổ cùng với kích động còn chưa bình ổn, Đô Ân Vũ với Giang Dực bốn mắt nhìn nhau, ở trong ánh mắt thẳng thắn lại nghi ngờ của đối phương, cuống quít cúi đầu.
“Chuyện này. Có một chút hiểu lầm.” Đô Ân Vũ nhỏ giọng nói.
“Tôi hiểu!” Giang Dực nói: “Bình thường cậu không chơi bài nhiều phải không? Có phải nghĩ cứ chơi bài là cờ bạc?” Vẻ mặt Giang Dực hóa ra như thế, “Tôi nghĩ sao cậu lại phản ứng lớn như vậy, làm tôi giật nảy mình, còn tưởng phòng bệnh cao cấp cấm giải trí…”
“Ừm. Tôi không kịp phản ứng…” Đô Ân Vũ chột dạ sờ sờ mũi, dọc theo bậc thang Giang Dực mở ra để chạy, “Nhưng đánh bài cũng vừa phải thôi, bây giờ cánh tay trái của anh bị thương, không nên di chuyển linh tinh.”
“Được, cho nên tôi xin lỗi cậu.” Giang Dực nói rất chậm, trong từng dòng chữ nghe ra chân thành.
“Cô Giang đâu? Không ngăn cản anh sao?” Đô Ân Vũ ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào vết thương của Giang Dực.
Hô hấp của đối phương dịu dàng phả vào chỗ bị thương, da thịt không có tâm tư cũng ngứa ngáy, Giang Dực không được tự nhiên giật giật đầu ngón tay, “Cô không để ý, nghĩ là tôi dùng tay phải đánh bài, lúc y tá Hồ truyền dịch cũng không để ý, nhưng cậu cẩn thận, cái gì cũng có thể phát hiện.”
“…” Bị đối phương nói có chút ngượng ngùng, gương mặt vừa rồi còn chưa nguội lạnh hiện tại lại có chút nóng lên, Đô Ân Vũ muốn thoát khỏi thị phi này nên nhanh chóng đứng dậy, “Tôi báo cáo tình huống với chủ nhiệm Cao một chút, lát nữa sẽ có bác sĩ khâu lại cho anh.”
Bộp
Vừa dứt lời, Đô Ân Vũ cảm giác cổ tay thoáng cái bị người nắm chặt.
“Đừng, bác sĩ Tiểu Đô, để cậu đi chỉ sợ bị người khác biết.” Sắc mặt Giang Dực khẩn trương, sức mạnh trên tay cũng không buông lỏng “Lần này xảy ra tai nạn xe cô đã rất lo lắng, cô sợ tôi đòi xuất viện nên uy hiếp tôi nếu không phối hợp điều trị thì cùng chú Cao nói cho mẹ tôi biết.”
“Có thể cậu không biết mẹ tôi”, Giang Dực lo lắng nói, “Nếu mẹ tôi thật sự đến, chắc tôi phải đến khoa thần kinh một chuyến nữa.”
“Vậy anh muốn làm sao?” Bác sĩ Tiểu Đô cảm nhận sâu sắc nỗi đau của bệnh nhân, quan tâm hỏi ý kiến đối phương.
“Bác sĩ Tiểu Đô, vết thương này cậu có thể xử lý không?”
“Cũng có thể…”
“Vậy vừa vặn, bây giờ cô cũng chưa về được, làm phiền cậu thừa dịp hiện tại giúp tôi khâu lại, chúng ta ai cũng không nói, không ai biết.”
“Nhưng điều này không phù hợp với quy định của chúng tôi.” Đô Ân Vũ lặng lẽ đáp.
“Trong phòng bệnh không có giám sát, tôi cam đoan với cậu sẽ không nói cho người khác biết, nếu về sau thật sự bị người ngoài biết, tôi cắn chết cũng không thừa nhận là cậu, được không?”
“…” Đô Ân Vũ gian nan tiến hành đấu tranh tâm lý, cũng không phải lo lắng bị phát hiện, mà cách làm này trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng nghĩ tới vừa rồi mình vô duyên vô cớ vu khống người ta, trong lòng lại luôn cảm thấy băn khoăn.
Hiển nhiên Giang Dực cũng phát giác nội tâm phong phú của Đô Ân Vũ, thừa dịp nóng mà thay đổi sách lược, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ cậu không phải như vậy…”
“Vốn dĩ cậu đối với tôi rất tốt…”
“Vốn dĩ vì quan tâm tôi mà chính mình mệt thành bệnh…”
Tuy nghe không thích hợp lắm, nhưng giọng điệu của đối phương làm cho cân của Đô Ân Vũ không ngừng nghiêng về phía bên kia, lại nhìn người nằm trên giường bệnh, thanh niên tài giỏi bình thường tràn đầy sức sống hiện tại đang đáng thương nhìn mình, giống cún lông vàng sau cơn mưa bị ướt đẫm, giờ phút này đang ngửa bụng mong chủ nhân sờ sờ.
Đô Ân Vũ lập tức mềm lòng, “Cũng không phải nói hoàn toàn không được…”
“Vậy nhanh lên đi! Lát nữa cô sẽ trở lại.” Ánh mắt cún lông vàng thoáng cái sáng lên, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Lúc Đô Ân Vũ cầm khay y tế đi về phía phòng bệnh thì nghĩ thầm có phải mình bị Giang Dực cầm cổ hay không? Bình thường quy tắc là do bác sĩ Tiểu Đô, thế mà bởi vì đối phương nói ngắn ngủi mấy câu mà cam tâm tình nguyện thông đồng làm bậy?
Duy trì “nhân tâm, nhân ái, nhân thuật”, luôn luôn suy nghĩ cho bệnh nhân, làm mọi thứ có thể để giải tỏa bệnh tật cho bệnh nhân.
Ở trong lòng Đô Ân Vũ im lặng cõng nồi.
“Phải tiêm thuốc tê, sẽ có chút đau.” Đô Ân Vũ nhìn chằm chằm kim tiêm nhỏ, nói với Giang Dực.
“Không có việc gì, tôi tương đối trì độn.” Giang Dực tiếp tục vô tâm vô phế.
“Bây giờ có đau không?” Động tác của bác sĩ Tiểu Đô nhẹ nhàng, vừa tiêm vừa quan sát phản ứng của Giang Dực, kim tiêm cắm vào da thịt vết thương, vết thương bị rách so với tưởng tượng của Đô Ân Vũ nghiêm trọng hơn, vừa rồi lúc khử trùng còn chảy máu nhẹ.
“Không có cảm giác.” Giang Dực lắc đầu.
Khi Đô Ân Vũ làm việc nghiêm túc thì lực chú ý đều ở trên tay, điều này cũng để lại cho Giang Dực đủ không gian, có thể tùy tiện quan sát bác sĩ Tiểu Đô đẹp trai lại săn sóc.
Ngón tay thon dài, móng tay xinh đẹp, động tác sạch sẽ gọn gàng, mười ngón tay trắng như rễ hành lại có vẻ mềm mại không xương.
Xa hơn nữa là mái tóc đen mềm mại, mặt mày ấm áp, đôi mắt hạnh thường ngoan ngoãn lúc này hơi nghiêm túc, bởi vì có vật che chắn nên lúc nhìn xuống mới có thể phát hiện lông mi thon dài của đối phương.
Khẩu trang vừa vặn che khuất, không nhìn thấy nửa khuôn mặt phía dưới của Đô Ân Vũ, nhưng trong ấn tượng của Giang Dực là chóp mũi mượt mà vểnh lên với đôi môi như anh đào.
“Bác sĩ Tiểu Đô, ngón tay cậu thật trắng.” Giang Dực cảm thán nói.
Bác sĩ Tiểu Đô dừng một chút.
“Bác sĩ Tiểu Đô, lông mi của cậu thật dài.”
Bác sĩ Tiểu Đô nhìn về phía mình.
“Bác sĩ Tiểu Đô, ánh mắt cậu thật dịu dàng.”
Bác sĩ Tiểu Đô tháo khẩu trang ra.
“Bác sĩ Tiểu Đô, khuôn mặt cậu đỏ thật.”
Bác sĩ Tiểu Đô nhặt ống tiêm.
“Anh còn nói là tôi đánh thuốc tê còn lại vào đầu anh.” Bác sĩ Tiểu Đô cắn răng nói.
Quả nhiên Giang Dực thành thật im lặng, trong khoảnh khắc không khí ấm áp vừa vặn, thời gian kế tiếp Giang Dực không quấy nhiễu lòng người nữa, Đô Ân Vũ thuận lợi khâu xong mũi cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Lần trước cũng là cậu khâu cho tôi à?” Giang Dực hỏi.
“Không phải”, Đô Ân Vũ nói, “Lúc anh đưa tới đây tôi đang trực đêm, không rõ là ai khâu vết thương.”
“Cậu khâu tương đối đẹp.” Giang Dực chân thành khen ngợi.
“Cái này có gì đẹp hay không đẹp”, Đô Ân Vũ thoáng cười cười, “Vết thương tốt mới là đạo lý đúng đắn, đừng ham chơi gia tăng gánh nặng cho tôi nữa.”
“Đương nhiên”, Giang Dực nói: “Nhưng cậu khâu thật sự đẹp, rất gọn gàng, gạc cậu dán cũng vuông vắn.”
“Có thể tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế…” Đô Ân Vũ vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn ra ngoài cửa, có lẽ là mẫn cảm từ khi học y tới nay, hình như Đô Ân Vũ nghe thấy trong hành lang có động tĩnh.
“Cháu trai, cô mua được bánh ngọt đắt nhất trong cửa hàng rồi!”
Quả nhiên, giọng nói vui vẻ của bà Giang lấp đầy phòng bệnh.
Giang Dực khẩn trương nhìn Đô Ân Vũ một cái, không nghĩ tới đối phương rất thần thái tự nhiên bưng khay, trên khay còn che một lớp gạc y tế.
“Hả? Tại sao bác sĩ Tiểu Đô vẫn chưa đi?”
“Thay thuốc.”
“Thay thuốc.” Hai người đồng thanh nói.
“Vừa rồi không cẩn thận đổ cồn i-ốt, dọn dẹp mất chút thời gian.” Giang Dực nhìn về phía Đô Ân Vũ, đối phương vừa nói chuyện vừa cúi đầu nhìn lướt qua áo blouse của mình, giống như thật sự đang kiểm tra xem có dính thứ gì hay không.
“Ai nha, không sao, bác sĩ Tiểu Đô cũng không cần gấp gáp, lúc nào thay thuốc cũng như nhau.” Bà Giang không chút nghi ngờ, xách bánh ngọt đi đến trước giường bệnh, “Vừa lúc cậu cũng đừng đi, ăn xong rồi đi sau?”
“Được, tôi đi vứt đồ trước, dọn dẹp một chút rồi quay lại đây.” Đô Ân Vũ nói.
“Được rồi, vậy cậu đi trước, tôi bảo tài xế mang cơm trưa đến.” Bà Giang vui vẻ chạy sang bên cạnh gọi điện thoại, Đô Ân Vũ không gấp gáp đi mà nhìn thoáng qua Giang Dực.
Đối phương ở trên giường vụng trộm cho anh một ngón tay cái, hơi có chút đắc ý nhếch khóe miệng.
Đó là một nụ cười hơi xấu xa.
Đô Ân Vũ cũng có tâm trạng rất tốt, trả cho đối phương một ánh mắt thông minh lại giảo hoạt, bọn họ không nhiều lời, giống mấy đứa trẻ thời thơ ấu cùng nhau đùa giỡn bướng bỉnh, giờ phút này đang chia sẻ một bí mật thầm kín.
Lúc xuống tầng bước chân anh nhẹ nhàng, Đô Ân Vũ cũng không biết niềm vui vẻ khó hiểu này từ đâu mà đến, nhưng khi đi ngang qua gương toilet thì đột nhiên dừng bước.
Ngón tay…
Lông mi…
Ánh mắt…
Ừm! Cái gì cũng ổn.
…..…..