Trà Hương Mãn Tinh Không

chương 150

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức cửu hoàng tử Đế Ma Tư Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở người khế ước kết hôn, đã sớm thông qua mạng lưới tinh vực cùng liên tấn tinh tế mà truyền khắp cả tinh tế. Không chỉ các tinh cầu lớn ở Cáp Ngói tinh hệ, ngay cả Trạch Mĩ, Mạc Lâm, Tái La Tư Đẳng đế quốc hay liên minh tinh cầu, đều lục tục phái người đến tham gia hôn lễ. Điều này khiến cho phòng ngự của Đế Ma Tư phải tăng lên cấp cao, quân đoàn bảo vệ khu vực Đế Ma Tư luôn ở trong trạng thái đề cao cảnh giác, thị vệ hoàng gia tuần tra suốt đêm, sợ xảy ra một chút sai lầm.

Trong sự chuẩn bị bận rộn mà khẩn trương, rất nhanh liền tới đêm trước hôn lễ. Úc Thịnh Trạch như mọi ngày tính toán ngủ lại ở Mạc Ngươi Lai, sau khi nhận được tin tức của Lộ Dịch Toa thì vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Hôn lễ ngày mai, sáng sớm ngươi sẽ theo nghi thức hoàng thất đến Mạc Ngươi Lai đón Tiểu Sở, hiện tại lại muốn trực tiếp ngủ lại là sao? Có khó chia lìa hơn nữa, cũng phải nhẫn nhịn hết đêm nay cho ta!”

Không đợi Úc Thịnh Trạch nói chuyện, Lộ Dịch Toa đã không cho giải thích mà cắt đứt thông tin.

Đoạn Sở ở ngay bên cạnh Úc Thịnh Trạch, nghe được lời nói của Lộ Dịch Toa mặt đều trở nên đỏ bừng. Mấy ngày nay bởi vì muốn dẫn cha mẹ bọn họ đi nơi nơi mua sắm, trong học viện lại không được nghỉ học, hắn thật sự là vội đến chân không chạm đất, Úc Thịnh Trạch cũng không ngoại lệ, tranh thủ thời gian thử lễ phục hôn lễ, trình tự hôn lễ cũng chỉ nhìn thoáng qua, thật đúng là không biết chuyện này.

Một vật thể ấm áp dán lên má hắn, Đoạn Sở quay đầu lại, vừa vặn bị Úc Thịnh Trạch hôn lên.

Một lát sau, Úc Thịnh Trạch đứng thẳng dậy, nhìn thấy Đoạn Sở hai lỗ tai đều đỏ, trong mắt tràn đầy ý cười nồng đậm: “Ta sáng mai tới đón ngươi, đừng tìm ba mẹ bọn họ trò chuyện quá muộn.”

Đoạn Sở nhẹ thở gấp gật đầu, lại dùng ôm lấy hắn.

“Ta chờ người!”

Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên cảm thấy tim như ngừng đập, nhìn đôi mắt đen đơn thuần của Đoạn Sở, một loại rung động khó có thể hình dung tự nhiên nảy sinh. Vợ mình gần trong gang tấc, ngày mai nữa thôi, bọn họ sẽ là quan hệ bầu bạn chân chính.

“Ân, ngươi chờ ta.” Úc Thịnh Trạch cúi đầu, tuân theo tâm ý mà hôn Đoạn Sở thật sâu, hai người đang ở đại sảnh lầu một, Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ đứng ở gần đó, nhìn bọn họ, Nhạc Tùng Trữ vẻ mặt muốn nói lại thôi. Đoạn Sở bỗng nhiên có điểm chột dạ. Nói không chừng cha mẹ cũng là nghĩ trước ngày kết hôn muốn nói cái gì với hắn, kết quả hắn vội vàng từ sáng đến muộn, buổi tối đến giờ lại bị Úc Thịnh Trạch kéo đi ngủ, một chút cũng không cho cha mẹ cơ hội tâm sự.

“Ba, mẹ, Thịnh Trạch phải về hoàng cung, con đi tiễn hắn một chút.” Đoạn Sở ngượng ngùng giải thích.

Úc Thịnh Trạch lôi kéo Đoạn Sở đi lên phía trước: “Ba, mẹ, sáng mai Sở Hoa cùng Tề Hạo Ngôn đều sẽ lại đây, tới tiệc cưới mọi người ngồi cùng một chỗ với bọn hắn là được, Áo Lợi Ngươi cùng Phổ Lôi Tư sẽ bồi bên người mọi người.”

Nhạc Tùng Trữ cười, bọn họ đối với nguyên thân Đoạn Sở luôn có vài phần áy náy cùng cảm kích, cho nên tới Đế Ma Tư liền đưa lễ vật cho Sở Hoa, mấy ngày này hai bên cũng gặp mặt nhau vài lần, ở chung cũng không tệ lắm.

Về phần trên hôn lễ có người cùng không, kỳ thật từ lúc ở trên trái đất, bọn họ liền cùng các chiến sĩ Đế Ma Tư đóng quân trên trái đất hỏi thiệt nhiều về lễ nghi kết hôn của hoàng thất, trái lại không cần lo lắng. Ngược lại Úc Thịnh Trạch suy xét tỉ mỉ như vậy, làm cho bọn họ thấy thật cảm động.

“Ân, Thịnh Trạch ngươi yên tâm đi.” Trữ Huy Dung cũng là mỉm cười nói.

Đoạn Sở trở tay cầm tay Úc Thịnh Trạch, ý bảo hắn nên rời đi.

“Áo Lợi Ngươi hôm nay lưu lại, ngươi có chuyện gì trực tiếp hỏi hắn là được rồi. Đừng ngủ quá muộn.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng dặn dò, lại đối với vợ chồng Trữ Huy Dung tạm biệt rời đi.

Nhạc Tùng Trữ nhìn theo thân ảnh Úc Thịnh Trạch biến mất ở cửa, quay đầu lại tính toán nói cái gì, nhìn đến Đoạn Sở trong nháy mắt thất thần, không khỏi cùng trượng phu nhìn nhau liếc mắt một cái, bật cười lắc lắc đầu, trong mắt trong lòng lại tràn đầy cao hứng.

Trữ Khang Hạo nghe được động tĩnh đi tới, thấy một màn như vậy nhịn không được trở mình xem thường: “Tốt lắm Tiểu Sở, ngày mai là có thể gặp được.”

Trữ Khang Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng được, Úc Thịnh Trạch vừa nhìn liền biết là một người có tác phong quân nhân lãnh ngạnh thiết huyết (lạnh lùng ý chí kiên cường bất khuất), đệ đệ chính mình từ nhỏ mặc dù thân thể yếu ớt, cũng đồng dạng là cá tính độc lập, không dính người. Kết quả mới ngắn ngủn chưa đến hai năm, hai người này có thể cùng một chỗ cả ngày như vậy, ngọt ngấy khiến người khác đau răng. Ngẫm lại chưa kết hôn đã vậy, thấy ánh mắt đại ca nhà mình rõ ràng như vậy, ánh mắt Đoạn Sở chợt lóe, không có nửa điểm ngượng ngùng gật đầu: “Thật sự là như vậy.”

Trữ Khang Hạo khóe miệng vừa kéo, không đợi hắn trêu ghẹo, Đoạn Sở đã xoay người ngồi ở bên người Nhạc Tùng Trữ, cười khẽ nói: “Mẹ, ta ngày mai cũng đã kết hôn rồi, mẹ xem đại ca đã ba mươi rồi còn độc thân. Nhị ca, tam ca ở dưới đều học theo, thật không tốt.”

Trữ Khang Hạo trừng mắt nhìn đệ đệ giở trò xấu, trong lòng không hiểu sao lại nhớ tới, Lam Tư • Duy Đức thề son sắt muốn tìm một chiến sĩ hoàn toàn phù hợp để kết hôn. Nếu việc này bị hắn biết, có phải hay không. . . . . , Trữ Khang Hạo bỗng nhiên đánh cái rùng mình, thầm mắng chính mình suy nghĩ miên man. Lam Tư bất quá là chỉ là tìm cớ trốn tránh đám hỏi, hắn vậy mà còn tin là thật.

“Khang Hạo, Tiểu Sở nói rất đúng, ngươi làm đại ca, vậy mà làm tấm gương kiểu gì vậy?” Nhạc Tùng Trữ bất mãn trừng lại đây.

“Mẹ, mẹ xem Thịnh Trạch cùng Tiểu Sở cách xa như vậy đều có thể cùng một chỗ, đây là do duyên phận, không thể sốt ruột.” Trữ Khang Hạo cười khổ xin khoan dung, nhìn Đoạn Sở vui sướng khi người gặp họa, trả đũa nói: “Lại nói Tiểu Sở ngày mai kết hôn, mẹ không chừng rất nhanh sẽ có cháu bế, còn không bằng thúc giục chuyện này đi.”

Nhạc Tùng Trữ cả kinh thiếu chút nữa đứng lên, nàng còn không biết ở Đế Ma Tư, bầu bạn đồng tính cũng có thể có đứa nhỏ.

Trữ Khang Hạo trong lòng vui vẻ, lập tức đem đề tài dời đi lực chú ý của mẫu thân. “Ta lúc trước từng điều tra qua. . . . .”

Đoạn Sở thầm kêu không tốt, mắt thấy Nhạc Tùng Trữ vẻ mặt chờ mong, vội vàng lắc đầu: “Mẹ, con còn phải đến trường, Thịnh Trạch cũng bận rộn, cũng không thể đem đứa nhỏ cho hoàng thất nuôi dưỡng được đúng không?”

Nhạc Tùng Trữ vừa nghĩ, hơn nữa Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch ngày mai kết hôn, thế nào cũng còn cần một đoạn thời gian chỉ có thế giới hai người, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Trữ Khang Hạo. Đứa con cả này càng ngày càng giảo hoạt.

Trữ Huy Dung thấy hai đứa con ở chung quanh thê thử đấu đến đấu đi, cười cười, thân thể ngửa ra sau, vẻ mặt thoải mái tựa vào ghế mềm.

Đoạn Sở cười loan mặt mày, mang theo điểm đắc ý liếc mắt đại ca nhà mình, đối với Nhạc Tùng Trữ đưa ra chủ ý: “Mẹ, đại ca nói cũng không sai, đích thật là dựa vào duyên phận, không bằng ta hai ngày nữa mang đại ca đến nghiệp đoàn chiến sĩ, sau đó xem xét một chút xem có người khế ước nào phù hợp hay không, nói không chừng còn có thể có một đoạn duyên phận.”

Trữ Khang Hạo vừa nghe, nhất thời trong lòng căng thẳng. Nếu thật sự đi nghiệp đoàn chiến sĩ, độ phù hợp của hắn cùng Lam Tư liền không giấu diếm được.

Bất quá lúc này, Nhạc Tùng Trữ lại cự tuyệt: “Này không tốt, còn không bằng đại ca con thích người nào, về sau thời điểm kết hôn nếu muốn trở thành chiến sĩ hoặc là người khế ước, con giúp cho người ta thuốc còn thích hợp hơn. Lúc trước thời điểm con trở về trái đất, mẹ còn lo lắng con cùng Thịnh Trạch tính toán kết làm bầu bạn, cũng là bởi vì tinh thần lực phù hợp.”

Đoạn Sở nghe xong trong lòng đau xót, cũng không tiếp tục mở miệng trêu chọc đại ca, nhìn mẫu thân thấp giọng nói: “Đương nhiên không phải, thời điểm lúc ban đầu con cùng Thịnh Trạch gặp lại, vẫn là con đưa ra nguyện vọng muốn ký khế ước. Hắn lúc ấy còn tưởng con là giá trị tinh thần lực thấp, cũng chưa bao giờ ghét bỏ con.”

Đoạn Sở sau khi cùng người nhà gặp lại, chưa bao giờ nói về khổ sở ở Đế Ma Tư. Hiện tại nghe đến mấy cái này, hốc mắt Nhạc Tùng Trữ đỏ lên, rồi lại tự đáy lòng cảm kích Úc Thịnh Trạch.

Nàng hiện tại cũng biết, trong người khế ước cũng có cao thấp khác nhau. Thời điểm Đoạn Sở sống lại ở Đoạn gia, đối với bên ngoài vẫn là phế tài tinh thần lực thấp, đối lập với Trữ Khang Trí tinh thần lực thực thể hóa, Úc Thịnh Trạch vẫn như cũ lựa chọn Đoạn Sở, nhân phẩm cùng tâm tính đều có thể thấy rõ.

“Con cùng Thịnh Trạch, phải thật tốt!” Nhạc Tùng Trữ nắm chặt tay đứa con dặn dò.

Đoạn Sở cười gật đầu, Trữ Khang Hạo cũng nhân cơ hội hỏi một ít chuyện quá khứ ở Y Duy Tát, Đoạn Sở nghĩ nghĩ, đem một ít chuyện bình thản kể lại. Trên thực tế, sau khi cùng Úc Thịnh Trạch gặp lại, Đoạn Sở cũng căn bản không có khổ sở gì, không hay ho đều là người muốn tính kế hắn.

Đoạn Sở đem chuyện này như chuyện xưa mà kể lại, mấy người Trữ Khang Khiết phát hiện phòng khách náo nhiệt, đều đi ra. Cả nhà vừa nói vừa cười, thẳng đến lúc Úc Thịnh Trạch thông tin đến nhắc nhở nên đi ngủ, mấy người mới nói chuyện phiếm đều tự trở về nghỉ ngơi.

Nghĩ đến trước khi rời khỏi thấy được ánh mắt trêu ghẹo của Trữ Khang Hạo, Đoạn Sở cảm thấy quẫn bách. Nhưng trở lại lầu hai nằm, mắt thấy cả phòng đều yên tĩnh, Đoạn Sở không hiểu sao tâm tình có chút sa sút. Trong lúc Úc Thịnh Trạch không có nhiệm vụ, hai người vẫn luôn cùng vào cùng ra, đêm nay vẫn là lần đầu tiên tách ra.

Đoạn Sở thở dài, rửa mặt xong dựa vào đầu giường ngồi lên, ngây người phát ngốc.

“Ong ong ông. . . . .” Một trận chấn động dồn dập vang lên.

Đoạn Sở nhãn tình sáng lên, nâng lên cổ tay, thất vọng nho nhỏ rồi chạm xuống, kết nối thị tấn.

Hư ảnh cao gầy của Lam Tư xuất hiện trước mặt: “Tiểu Sở, ta còn lo lắng ngươi ngủ rồi.”

“Ca ngươi mới tới đây, sao không bồi tán gẫu một hồi?” Đoạn Sở cười hỏi. Buổi chiều hôm nay, Khẳng Ân vương tử Trạch Mĩ mới đến Đế Ma Tư, cho nên Lam Tư tự nhiên không thể ở lại Mạc Ngươi Lai, vẻ mặt ai oán bị Khẳng Ân kéo tới lãnh sự quán.

Lam Tư khoát tay áo: “Có cái gì hay mà tán gẫu, đơn giản chỉ là chuyện xử lý sau khi quân hạm nổ mạnh, dù sao đại ca kia của ta cũng xong đời.” Lam Tư nói xong, sắc mặt trở nên uể oải, nhìn Đoạn Sở nghiêm túc nói: “Bất quá có tin tức ta muốn nói cho ngươi nghe, nghe nói người Tạp Na có thể khống chế chiến sĩ dị thú, cùng phương pháp kích thích dị thú cấp cao cuồng hóa. Ngươi vẫn nên kêu Thịnh Trạch thông tri cho quân bộ Đế Ma Tư chú ý đi, ngày mai là ngày các ngươi kết hôn, tinh vực gần đó nhất định không thể thả lỏng.”

Đoạn Sở dừng một chút, nhớ tới dị thú cấp bị cuồng hóa ở Mục Đa tinh cầu. Hắn lúc sau cố ý hỏi Úc Thịnh Trạch cùng các các trưởng lão người khế ước khác, cũng đã điều tra đích tình hình hàng năm ở biên giới. Tạp Na tinh hệ tựa hồ chỉ mới nắm giữ được biện pháp kích thích dị thú này, nếu không bọn họ không có lý do gì lại không sử dụng nó.

Điều này làm cho Đoạn Sở mơ hồ sinh ra một loại dự đoán, hắn nhớ rõ Úc Thịnh Trạch từng đề cập qua, trên trái đất có ba loại cây có tác dụng đối với tinh thần lực, trừ bỏ lá trà, cà phê cùng cây ca-cao sẽ kích thích tinh thần lực chiến sĩ bạo động, này đó đối với dị thú cũng có tác dụng tương tự. Có lẽ chờ hôn lễ chấm dứt, hắn hẳn nên nhanh chóng thúc giục Úc Thịnh Trạch, đem cà phê cùng cây ca-cao xếp vào kế hoạch nghiên cứu chế thuốc mới đúng. “Lam Tư, cám ơn.” Đoạn Sở trịnh trọng nói lời cảm tạ. Về phần tin tức gối trà có thể làm dịu đi dị thú cấp cuồng hóa, hắn không có nói, ở Đế Ma Tư trước mắt vẫn còn nằm trong trạng thái giữ bí mật, huống chi cái kia chỉ hữu hiệu đối với dị thú cấp , dị thú dưới cấp cuồng hóa, vẫn như cũ cần dựa vào chiến sĩ tự mình chém giết.

Trên mặt Lam Tư lộ ra một tia ảo não, hắn nguyên bản là muốn nói cho Úc Thịnh Trạch, kết quả bởi vì tìm Đoạn Sở trước, cứ như vậy liền nói ra. Nếu ảnh hưởng tới sự chờ mong của Đoạn Sở dành cho hôn lễ, thật sự là lợn lành thành lợn què. Lam Tư nghĩ nghĩ, quyết định đem kinh hỉ trước tiên nói ra: “Đúng rồi Tiểu Sở, ta lần này, chính là có lễ vật muốn tặng cho ngươi nha.”

Đoạn Sở không biết vì sao nhớ tới hai phần lễ vật mà Nguyên Vĩnh Nghị nói, trên mặt không tự giác tràn đầy ý cười: “Chẳng lẽ ngươi tính toán tặng riêng cho ta cùng Thịnh Trạch một phần lễ vật?”

Lam Tư nghe vậy, cũng cười lên: “Đưa cho ngươi chính là lễ vật của bản thân ta, công và tư rõ ràng luôn!”

“Ân, ta đây rất mong đợi.” Đoạn Sở có điểm hiểu được suy nghĩ của Lam Tư, trong lòng dâng lên cảm động.

Lam Tư hắc hắc cười cười, lại thần thần bí bí nói vài câu, mới cắt đứt thông tin.

Thời điểm Đoạn Sở thu hồi vòng thông tin mới phát hiện, Phổ Lôi Tư thế nhưng cũng phát đến tin tức cơ mật, Bồ Phán Liễu quả nhiên cùng Lục gia tiếp xúc. Đoạn Sở nhẹ xuy một tiếng, kêu Phổ Lôi Tư không cần lại chú ý nơi đó, sau đó liền kết nối với Úc Thịnh Trạch.

“Sao còn chưa đi ngủ?” Tiếng nói trầm thấp của nam nhân lộ ra vài phần không hờn giận.

Đoạn Sở nhìn người chỉ còn vài tiếng nữa là thành người bạn đời của mình, đầu óc không suy nghĩ, nhịn không được bật thốt lên: “Ngươi không ở đây, ta ngủ không được.”

“A. . . . .” Tiếng cười thuần hậu ám ách của Úc Thịnh Trạch truyền vào màng nhĩ, trong mắt Úc Thịnh Trạch tràn đầy ôn nhu lưu luyến, Đoạn Sở bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt. Hắn đem chuyện Lam Tư nhắc tới nói một lần, cùng dự đoán người Tạp Na có thể sử dụng cây ca-cao, cà phê đối với dị thú.

“Không cần lo lắng, càng là loại thời điểm này, quân bộ tuần tra cấp bậc càng cao. Về phần cà phê cùng cây ca-cao, chúng ta qua một đoạn thời gian nữa cùng nhau đưa ba mẹ bọn họ quay về trái đất, đến lúc đó có thể đặc biệt thu thập một ít cà phê cùng cây ca-cao mang về nghiên cứu. . . . .” Úc Thịnh Trạch chậm rãi nói xong tính toán, xuyên thấu qua vòng thông tin nhìn phù điêu trên đầu giường, lộ ra mạt suy nghĩ sâu xa.

Tháng Năm ,

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio