Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Úc Bách chủ động tăng ca vui vẻ trở về nhà, trời cũng đã khuya, trước khi vào nhìn nhìn gara, xe của Úc Tùng không có ở đó, tổng thư ký không phải ngày nào cũng đều về nhà, tối nay hắn cũng không cần phải vắt hết óc để ứng phó với tình cảm anh em nặng nề nữa.

Úc Bách mang tâm trạng vui vẻ đẩy cửa đi vào nhà, thậm chí còn muốn ngâm nga bài hát “Anh yêu em, anh yêu em”, vừa ngân nga từ “anh yêu”, hai chữ vừa mới bật ra thì phát hiện trong đại sảnh tầng một có tám chấp sự đang tề tụ đầy đủ, rất nhàn rỗi trò chuyện vui vẻ, chơi di động, đánh bóng bàn, một đôi yêu nhau ngày ngày dính chặt lấy nhau như keo sơn ngồi ở trước đàn dương cầm bốn ngón tay múa lên phím đàn, nghe tiếng Úc Bách bước vào, động tác tám người đồng loạt dừng lại quay đầu nhìn hắn.

– Các anh đang làm gì vậy? – Úc Bách hỏi, – Mấy giờ rồi mà còn mở party ở đây?

Nhóm chấp sự đồng loạt đứng lên vây quanh đến, Úc Bách bị tám vị soái ca và mười sáu đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thì có dự cảm xấu, ngập ngừng hỏi:

– Anh của em lại yêu cầu công việc gì à?

9527 nói:

– Tổng thư ký không giao việc gì cả. Bọn anh tập trung ở đây là bởi vì bọn anh đều rất tò mò rốt cuộc thì khi nào em mới dọn đến nhà cảnh sát Trà Lê và sống cuộc sống yêu đương ngọt ngào đây? Ai mà không biết hai đứa em đang yêu đương được hai ngày rồi.

Bảy chấp sự còn lại đồng loại gật đầu: Yêu nhau được hai ngày rồi!

Úc Bách nghiêm túc nói:

– Có một số việc phải đợi nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi mới có thể làm.

Nhóm chấp sự lộ ra tám khuôn mặt đầy sốt ruột.

– Làm người đừng có tự tin quá.

– Em không nhanh lên, bọn anh lo lắng cảnh sát sẽ không còn thích em nữa thì toang.

– Nếu em không biết thì bọn anh có thể truyền thụ cho em chút kiến thức và kinh nghiệm bổ sung lên xe trước và trả tiền sau.

– Tổng thư ký đã chia sẻ cho em video dạy chuyện người lớn, em đã nghiêm túc xem chưa? Học được chưa?

Úc Bách cạn lời:

– Các anh không cần hoàng đế không vội…chấp sự đã vội rồi.

Hắn đột phá vòng vây nhóm chấp sự chạy trốn lên trên tầng.

Lúc đi lên cầu thang xoắn ốc hắn còn nghe thấy các chấp sự đang thảo luận:

– Khi nào thì thiệp mời đính hôn được thiết kế tỉ mỉ lần trước mới được dùng nhỉ?

– Tôi thấy chắc không dùng đến đâu, cảnh sát sẽ mau chóng chia tay cậu chàng thôi.

– Tôi đồng ý, Úc Bách ngốc lắm.

– Tôi cá rằng cậu chàng ngay cả hôn cảnh sát cũng không dám.

– Kể cả nắm tay cũng do dự nửa ngày.

– Các anh đừng có quá đáng, làm gì lại có người ngốc đến mức vậy?

– … – Úc Bách ngu ngốc ở trên bậc thang suýt chút nữa thì ngã lộn nhào xuống dưới, đầu gối cắm đầy mũi tên.

Sáng sớm hôm sau, Úc Bách thức dậy trong tiếng chim hót và mùi hương hoa thơm ngát, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại cho nhà bếp yêu cầu đầu bếp chuẩn bị vài món ăn ngon để lát nữa hắn sẽ mang đến nhà Trà Lê, ăn sáng cùng Trà Lê.

Cảm ơn đầu bếp xong, hắn vừa mới cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên, hắn ấn nghe, lại là một chấp sự ở dưới tầng gọi tới, bảo hắn ra chỗ lan can tầng hai xem đi.

Úc Bách cho rằng nhóm chấp sự lại làm trò hay gì đó, liền mặc áo choàng vào bên ngoài bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng, đi đến lan can tầng hai, thận trọng nhìn về phía đại sảnh tầng một.

9527 đang dạy một người đánh bóng.

Người được dạy mặc quần áo bình thường, áo khoác có mũ trùm đầu màu sáng và quần tối màu, một tay cầm gậy golf và quan sát cẩn thận 9527 khi thực hiện các động tác mẫu. Khi 9527 đánh trúng hai quả bóng trong một lần, người nọ còn “oa” lên hồ hởi, vội kẹp gậy golf vào khuỷu tay rồi vỗ tay hoan hô.

Úc Bách: – …

Vì sao mới sáng sớm Trà Lê đã ở trong nhà hắn rồi?

– Em tới đón anh đi làm. – Sau đó Úc Bách đi xuống dưới tầng, Trà Lê bưng cốc trà sữa nóng do nhóm chấp sự giúp làm nói với hắn, – Hôm nay chúng ta sẽ đến nhà bố mẹ ông chủ, nhà anh ta cũng là nhà giàu có, sống trong một biệt thự cao cấp trên đường Chiffon, cách biệt thự cao cấp của anh không xa.

– Nhà anh không phải biệt thự cao cấp…Thôi. – Úc Bách không thích việc mình dễ dàng đạt được vinh hoa phú quý như vậy, lúc này mặc quần áo ngủ, mặc áo choàng, đầu tóc chưa chải, mặt chưa rửa, ở trước mặt Trà Lê cảm thấy rất mất mặt, nói: – Thế em ăn chút gì trước đi, anh đi rửa mặt rồi xuống ngay đây.

Nhưng Trà Lê lại đưa tay mở cổ áo choàng của hắn, nhìn bộ đồ ngủ bên trong của hắn rồi nói:

– Thì ra lúc anh ngủ cũng mặc bộ đồ đẹp như này à?

Úc Bách hơi xấu hổ, nói:

– Đang ở nhà đó, đừng lôi lôi kéo kéo.

Nhóm chấp sự cảm động cực kỳ, ở bên cạnh khe khẽ nói to.

– Mọi người mau nhìn đi.

– Cảnh sát Trà Lê sẽ không bị Úc Bách mê hoặc đấy chứ?

– Vừa rồi nhìn thấy Úc Bách đi xuống tầng, cảnh sát còn tranh thủ soi gương đấy.

– Cậu ấy cũng rất thích Úc Bách rồi.

Trà Lê: – …

Úc Bách mặt đỏ đến tận mang tai, đứng dậy đi lên tầng đi rửa mặt.

Trà Lê quay sang nhóm chấp sự phản bác:

– Này, tuy rằng các anh rất đẹp trai, con người cũng rất tốt, nhưng mà lần sau lúc nói sau lưng người khác giọng có thể nhỏ một chút được không!

Một chấp sự hỏi:

– Bọn anh không nói đúng hả?

– Nói đúng. – Trà Lê đáp, còn nhấn mạnh, – Cho nên mới cần phải nói nhỏ.

Các chấp sự vui mừng và vô cùng xúc động khi Úc Bách ngu ngốc nhà mình đã giành được tình yêu của cảnh sát.

Úc Bách ăn mặc tỉ mỉ đi xuống tầng, một đôi tình nhân chấp sự đang bốn bàn tay múa trên phím đàn, mấy người khác thì đang khiêu vũ theo tiếng nhạc.

Trà Lê vẻ mặt mù mịt đứng bên cạnh vỗ tay, nói với Úc Bách:

– Không biết họ sẽ nhảy đến khi nào mới dừng? Em vỗ tay mỏi tay quá rồi.

– Em kệ họ đi. – Úc Bách nắm lấy tay Trà Lê, rất có ý khoe khoang dẫn anh đi vòng qua đám chấp sự trước mặt, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cổng. Nhưng hôm nay thật sự là may mắn, bố mẹ và anh trai anh đều không có ở nhà, bằng không kéo biểu ngữ, bắn pháo hoa chúc mừng, cả nhà tụ tập ở trên đường, hắn với Trà Lê rất có thể cùng nhau đóng góp mấy tòa lâu đài mini ở trong nhà rồi.

Bố mẹ chủ quán bar sống trong một căn nhà cách nhà Úc Bách không xa. Mẹ của ông chủ ở nhà, tiếp đón cảnh sát Trà Lê và cảnh sát tập sự Úc Bách.

Trà Lê đã điều tra bối cảnh từ trước, mẹ ông chủ quán bar trước khi về hưu từng làm giảng viên đại học của một trường đại học hàng đầu, còn bố anh ta là giám đốc của công ty tài chính lớn thứ hai ở thành phố Noah, chính là công ty mà Trà Lê sở hữu 0,0000000056% cổ phần.

Được biết, ông chủ từng có một giai đoạn nghịch ngợm nổi loạn ở tuổi dậy thì, bị Vị Bảo Biện “sửa chữa”, sau đó đã chăm chỉ học tập và cuối cùng thi đậu vào một trường danh tiếng. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, người hơn hai mươi tuổi dường như lại quay trở lại thời kỳ phản nghịch bị “sửa chữa”, mối quan hệ với bố mẹ cực kỳ kém, mấy năm gần đây hầu như là rất ít khi về nhà.

Người mẹ giảng viên của ông chủ mỗi khi nhắc tới con trai vẫn rất tức giận, hỏi thẳng:

– Có phải nó lại làm chuyện gì phạm pháp phải không? Lần này phải phán nó ngồi tù lâu hơn đi, ba tháng ít quá.

Trà Lê và Úc Bách nhìn nhau, chưa từng nghĩ đến sẽ nhận được phản ứng như thế.

– Nếu như anh ta đã hối cải và trở thành người tốt rồi thì sao ạ? – Trà Lê hỏi, – Anh ta đã ra tù lâu rồi, cả nhà hình như chưa gặp nhau, cô là mẹ anh ta cô không nhớ con trai mình ạ?

Ánh mắt người mẹ buồn bã, sau đó nói:

– Có gì hay mà nhớ? Nếu nó muốn gặp cô chú thì sẽ không có chuyện ra tù lâu rồi mà chưa từng về nhà thăm cô chú cả.

Úc Bách cũng đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, cau mày hỏi:

– Anh ta đã làm chuyện gì mà khiến cho tình trạng quan hệ với cô chú đến mức này ạ?

– Nói ra thì rất dài. – Người mẹ giảng viên chợt nhìn Úc Bách, thốt lên, – Ồ, cháu là con trai nhà họ Úc mà đúng không? Sao cháu lại đi làm cảnh sát vậy?

– Cháu…không muốn làm sâu gạo ạ. – Úc Bách đáp qua loa, – Con người thì phải có công việc làm đàng hoàng, không thể cứ dựa dẫm vào trong nhà mãi được ạ.

Trà Lê nói:

– Đúng vậy.

Người mẹ giảng viên tán đồng:

– Là rất đúng. Thằng con nhà cô chính là không hiểu đạo lý này.

Trà Lê rất ngạc nhiên:

– Sao có thể ạ? Quán bar của anh ấy hình như kinh doanh rất tốt ạ?

– Chắc các cháu không biết rồi. – Người mẹ giảng viên nói.

Ông chủ tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp có đến công ty tài chính của bố để làm việc, bởi vì thành tích học tập ở trường không tốt và chưa chuẩn bị kỹ cho buổi phỏng vấn, cuối cùng không được tuyển dụng.

Sau khi trở về nhà anh ta đã nhờ bố giúp đỡ, hy vọng bố mình vốn là giám đốc sẽ bật đèn xanh cho anh ta, anh ta rất muốn gia nhập công ty này. Nhưng yêu cầu này đã bị bố anh ta nghiêm khắc từ chối, nếu như công ty trong nhà không được, thế thì anh ta có thể thử ở công ty khác, đợi tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm làm việc và hoàn thiện bản thân xong thì có thể quay trở lại làm việc ở công ty nhà mình.

Ông chủ và bố mình cãi nhau rất lớn, anh ta không muốn khởi nghiệp ở một công ty nhỏ, các bạn cùng lớp của anh ta đều đã vào công ty lớn, dù tệ đến đâu cũng sẽ được ở lại trường, tại làm sao lại bắt anh ta phải đi làm từ một công ty nhỏ và bắt đầu từ con số thấp nhất?

Người mẹ nói:

– Nó nói cô chú không chịu cung cấp điều kiện tiện lợi nhất cho nó, rõ ràng cô chú nắm giữ nhiều tài nguyên xã hội và quan hệ nhân mạch rất rộng, vì sao lại không cho nó sử dụng? Nó còn nói nếu cô chịu giúp nó nói chuyện với người hướng dẫn thì nó đã lấy được bằng nghiên cứu sinh rồi. Nó đúng là không biết rõ bản thân, cũng không chịu nhìn xem điểm số của nó là bao nhiêu? Nếu như nó được đi học nghiên cứu sinh, có khi cả trường đều xấu hổ vì nó mất!

Giảng viên đại học đúng là có uy nghiêm, Trà Lê lúc này ngoan ngoãn như chim cút, không dám cắt ngang chen vào để hỏi nữa, giống như quay lại thời gian là học sinh đối mặt với giáo viên.

Còn may là có học sinh giỏi Úc Bách:

– Vậy là về sau anh ấy mở quán bar, và kinh doanh phát triển rất tốt. Theo bọn cháu được biết, khi mới bắt đầu kinh doanh, anh ấy cũng đã vay mượn tiền của cô chú để làm vốn khởi nghiệp.

Đây là thông tin hỏi được từ bartender của quán bar.

Úc Bách nói:

– Cô chú vẫn giúp anh ấy, theo lý mà nói, quan hệ không nên chuyển thành xấu chứ ạ.

Người mẹ giảng viên nói:

– Ban đầu nó bởi vì việc học nghiên cứu và công việc sau khi tốt nghiệp mà cãi nhau với chúng tôi, vợ chồng chúng tôi cũng không dám tin trong thành phố Noah chúng tôi lại có loại người như này. Người này lại còn là con trai mà chúng tôi dạy dỗ giáo dục nữa.

Người mẹ làm giảng viên đại học này vì thất bại trong việc dạy con mà đau lòng, điều này không phải là giả, Trà Lê và Úc Bách cũng không biết nên nói gì để an ủi bà ta.

Tố chất tổng thể của ông chủ 2.0 tốt hơn ông chủ 1.0 hàng trăm lần, nếu hai vợ chồng giảng viên đại học này nhìn thấy ông chủ 2.0, liệu có thích người con mới này, buông bỏ trở ngại trước đây mà hòa hợp lại với con trai không?

Tuy nhiên loại thay đổi này có sự khác biệt cơ bản nào về bản chất với sự “sửa chữa” của Vị Bảo Biện tạo nên một đứa con ngoan ngoãn cho cha mẹ không?

– Các cháu có nghe nói đến vụ việc của Vị Bảo Biện không? – Người mẹ đúng vào lúc này nhắc tới Vị Bảo Biện.

Trà Lê: – …

– Có nghe ạ. – Úc Bách đáp, – Mấy hôm trước tin tức rất nổi ạ.

Người mẹ nói:

– Cô xem danh sách công khai mới biết thì ra con trai mình đã từng bị sửa chữa. Chẳng trách năm ấy đột nhiên tính tình nó thay đổi, đều tại cô với bố nó quá bận công việc, tuy rằng cảm thấy không bình thường, nhưng cũng không dành nhiều thời gian quan tâm đến nó. Giờ thì nó đã qua độ tuổi không thể nào đảo ngược lại được. Cô thậm chí còn không dám khẳng định đứa con được sửa chữa kia có phải là con trai của cô không nữa. Thật là đáng sợ.

Trà Lê đột nhiên thấy rất cảm động, uy nghiêm của người giáo viên ở trong mắt anh cũng trở nên hiền từ.

Người mẹ nói tiếp:

– Thời điểm đó nó nghịch ngợm gây sự không thích học hành, nhưng mà nó lại rất có ý thức chính nghĩa, từ nhỏ đã thích đấu tranh chống lại sự bất công, chưa bao giờ cho rằng trên đời này có người ngồi không mà hưởng, nó tin tưởng con người ta làm giàu được là nhờ làm việc chăm chỉ, tin tưởng nhân định thắng thiên. Nếu như nó không bị sửa chữa, cô tin rằng con cô sau khi trưởng thành sẽ không trở thành một người coi địa vị của cô chú trở thành tài nguyên của nó, không muốn cạnh tranh công bằng mà muốn hưởng đặc quyền, lấy kênh xanh. Mỗi khi nhớ lúc nó còn nhỏ…cô chú thật sự rất thất vọng, cũng luôn tự trách, từng nghiêm túc khuyên bảo nó mấy lần, bảo nó không được có suy nghĩ này. Loại chuyện này sẽ không bao giờ được phép xảy ra ở Thành phố Noah nơi chúng ta sống. Cuối cùng lúc nó mượn cô chú tiền để đi mở quán bar, về sau cô chú thấy nó kinh doanh rất khá, mới miễn cưỡng yên tâm. Sau khi nó độc lập kinh tế rồi thì không còn về nhà nữa, cô chú cũng chỉ coi như không có đứa con trai này, nó từ bỏ bố mẹ nhưng ít nhất vẫn có chút ích với xã hội.

Trà Lê nhìn Úc Bách, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, quả nhiên chỉ có Úc Bách 1.0 là trường hợp đặc biệt bại hoại đạo đức trong nhóm nhị đại, nhóm nhị đại thành phố Noah không bao giờ dựa dẫm vào trong nhà, đều hoặc là chủ động hoặc là bị động mà chăm chỉ làm giàu.

Về phần giảng viên đại học và chuyên gia tài chính hơn nửa năm trước xem tin tức phát hiện con trai mình thế mà đã bị kết án tù vì tội gây nguy hiểm cho trật tự xã hội. Điều này làm bậc cha mẹ cực kỳ đau khổ, ngay sau đó đã đến nhà tù thăm con trai, nhưng mà không được gặp, ông chủ chỉ ủy thác cho luật sư chuyển lời cho bố mẹ mình.

Luật sư là người rất trách nhiệm, không chỉ truyền đạt lời nói mà còn bắt chước giọng điệu và thái độ của ông chủ một cách hoàn hảo:

– Con dựa vào bản lĩnh của mình mà thành công ngồi tù, không hề dựa vào bố mẹ.

– Ra tù rồi nó không về nhà một lần nào cả, cũng không gọi điện thoại. – Người mẹ nói, – Nó có tái phạm chuyện gì cô chú cũng không biết để giúp cảnh sát các cháu. Nhưng nếu như nó thật sự vi phạm pháp luật, mong cảnh sát hãy trừng trị nó thật nặng vào.

Tìm hiểu tình hình xong rồi, Trà Lê cũng lật xem giao diện thông tin của người mẹ, tin tưởng tất cả những gì bà nói đều là nói thật.

– Chào cô ạ, bọn cháu xin phép đi trước. – Trà Lê ra hiệu cho Úc Bách dừng ở đây.

Hai người đứng dậy, trước khi rời đi, Úc Bách nhớ tới trong những lời kể vừa rồi hình như có có một chuyện mà chưa nói xong, liền hỏi:

– À, cháu còn có một vấn đề muốn hỏi…Anh ấy trả tiền lại cho cô chú không ạ?

Trà Lê nghĩ thầm, không hổ là anh nha, Úc Bách vừa mới xuyên qua là đã tuyên bố đời này yêu tiền nhất.

Người mẹ nói:

– Trả hết rồi.

Nếu đến đây thì còn tốt, thế nhưng người mẹ nói tiếp:

– Trong lúc nó ngồi tù, một người bạn làm giám đốc của nó tới trả tiền thay nó.

Trà Lê và Úc Bách đều sửng sốt, Úc Bách còn tùy ý thả hệ điều hành ra, tranh công với cảnh sát: Thấy chưa, yêu tiền có tác dụng lắm!

– … – Trà Lê vội xác nhận, – Người bạn giám đốc gì ạ?

Người mẹ nói:

– Một công ty công nghệ sinh học gì đó.

Đồng tử của Trà Lê run rẩy rất nhiều.

– Cô có còn nhớ lúc vị giám đốc này tới vào thời gian này không ạ? – Trà Lê trấn tĩnh lại, hỏi chi tiết quan trọng.

Người mẹ nêu ngày đó, còn nói:

– Ngày đó cô nhớ rất rõ, đó là ngày mà cách ngày nó ra tù chỉ còn ba ngày.

Lúc đó thể xác ông chủ đã là 2.0 không biết đạp máy may.

Trà Lê hỏi tiếp:

– Giám đốc này đến trả tiền xong còn nói gì không ạ?

Người mẹ nói:

– Cậu ta nói mình đến là trả tiền cho nó, từ đây thanh toán xong, hy vọng về sau đừng có đến quấy rầy nó nữa. Đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà sau khi nó ra tù chúng tôi không đến thăm nó nữa.

Ra khỏi ngôi biệt thự này, Trà Lê vô cùng nghi hoặc khó hiểu rất tự nhiên mà kéo tay Úc Bách hỏi:

– Cảnh sát thực tập, anh nói xem đây là chuyện gì? Sau khi ông chủ bị thay thế, sắp ra tù rồi, giám đốc lại tới trả tiền cho anh ta, còn đặc biệt nói những lời khó nghe, làm cho bố mẹ ông chủ không chủ động đi thăm ông chủ nữa. Anh nói nhanh lên, lý do vì sao?

Đáp án này đã gần như ở trong miệng rồi, nhưng để tích điểm cho cánh sát thực tập, cảnh sát Trà Lê rầu thúi ruột.

Úc Bách nói:

– Giám đốc biết ông chủ bị thay thế, cố ý nói như vậy, chính là vì không muốn cho bố mẹ ông chủ phát hiện ra.

Hết chương 35

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio