Trà Môn Khuê Tú

chương 116: chủ ý ôi thiu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khương thị xấu hổ cười cười với Ân thị nói: “Ngại quá, đứa nhỏ này cũng thật là không hiểu chuyện. Ai, lão phu nhân nói đúng, đều tại ta không quản giáo nàng. Sau này phải lập quy củ với nàng cho thật tốt mới được, kẻo sau này nàng lại vô pháp vô thiên.”

“Không sao, không sao, trẻ con đứa nào cũng thế mà.” Ân thị cười cười, nhìn về phía Tô Ngọc Uyển. Bà nhu nhược chứ cũng không ngu, rõ ràng lúc nãy Trần Hân Nhi có thái độ không tốt với nữ nhi của bà. Kim thị ở Trần gia đã xem như người bị bỏ, không thấy Khương thị trước mặt khách nhân còn mang tiểu thiếp ra đánh vào mặt nàng ta đó sao? Thế mà cô nương Trần gia lại lớn tiếng nói nữ nhi mình có quan hệ tốt với Kim thị, dường như chỉ sợ mọi người không biết, rõ ràng là muốn kéo nữ nhi mình xuống nước, khiến Uyển tỷ nhi ngang hàng với Kim thị.

Cho nên lúc này bà muốn nhìn xem nữ nhi mình có ý định gì không. Nếu nữ nhi không cao hứng, không muốn nán lại thêm nữa thì bà sẽ nhanh chóng cáo từ.

Không thể không nói, sau khi Tô Trường Thanh qua đời, Ân thị đã được khuyên bảo rất tốt, ít nhất cũng không tự tiện chủ trương, kéo chân sau của Tô Ngọc Uyển, cái này hơn phân nửa là nhờ công lao của Lê ma ma.

Tô Ngọc Uyển cười cười với Ân thị, nàng vốn không quan tâm Trần Hân Nhi có thái độ thế nào. Từ trước đến nay nàng ta làm việc gì cũng xúc động, ấu trĩ, chiêu này của nàng ta cũng chẳng làm gì được nàng. Cho dù nàng ta có hạ nàng xuống ngang hàng với Kim thị thì đã sao, nàng lui tới Trần gia cũng chỉ dựa vào lợi ích ràng buộc. Chẳng lẽ Trần lão phu nhân và Trần lão thái gia sẽ vì một Trần Hân Nhi mà thay đổi thái độ với nàng hay sao? Đương nhiên là không, cho nên nàng cần gì phải so đo với nàng ta, dù sao người thất lễ, không có giáo dưỡng cũng không phải nàng.

Thấy nữ nhi không thèm để ý thì Ân thị cũng yên lòng, tiếp tục nói chuyện với Trần lão phu nhân và Khương thị, Triệu thị. Triệu thị vẫn trầm mặc ít nói như cũ, nếu có ai hỏi đến bà thì bà sẽ đáp lại một hai câu, thời gian còn lại chỉ yên lặng ngồi nghe, với Tô Ngọc Uyển cũng thân thiết như Khương thị, một chút cũng không thấy sự bài xích như lúc phản đối Tô Ngọc Uyển trở thành nàng dâu của mình trước kia.

Khách chủ hài hòa, Trần lão phu nhân cật lực giữ lại, nói Trần lão thái gia muốn gặp Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh, cho nên Ân thị cũng không về luôn mà ở lại ăn cơm chiều, mãi tới gần tối mới cáo từ rời đi.

Từ lúc Trần Hân Nhi chạy đi liền không trở lại phòng Trần lão phu nhân nữa, chỉ tới lúc ăn cơm chiều mới xuất hiện một lát, không cười cũng không nói lời nào. Trần lão phu nhân và Khương thị biết tính nàng, chỉ sợ nàng nháo lên sẽ càng thêm thất lễ, nên cũng không nói gì. Trần lão phu nhân lấy cớ yêu thích Tô Ngọc Uyển nên kêu nàng tới ngồi bên cạnh mình cùng với Ân thị, không cho Trần Hân Nhi có cơ hội kiếm chuyện nên bữa cơm này cũng xem như hài hòa.

Sau khi lên xe ngựa, Ân thị hỏi Tô Ngọc Uyển: “Lần trước con tới đây, có xích mích gì với Trần cô nương à?”

“Không có.” Tô Ngọc Uyển lắc đầu, “Con cũng không biết vì sao, vưà vào phủ, nàng đã có thái độ thù địch như vậy rồi, con cũng không biết mình từ lúc nào thì đắc tội nàng ta nữa.”

Tính tình nữ nhi nhà mình thế nào, Ân thị rất rõ ràng, trước giờ nàng đều không thích đi gây chuyện thị phi. Nghe Tô Ngọc Uyển nói vậy thì bà cũng an tâm, nói: “Trần lão phu nhân và hai vị phu nhân cũng rất hiền lành.”

Tô Ngọc Uyển cười cười không nói gì.

Lúc ở Trần gia nàng vẫn luôn đoán xem Trần lão phu nhân và Khương thị đang đánh chủ ý gì. Trần gia tuy nói là quy củ, cũng không xấu, nhưng mà sau mấy ngày ở chung nàng cũng hiểu được, Trần lão phu nhân và Khương thị bản chất vẫn là kẻ coi trọng lợi ích hơn cả, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi. Hai người hôm nay lại nhiệt tình với Ân thị quá mức như vậy, Tô Ngọc Uyển không thể không cảnh giác.

Sau khi xuống xe ngựa, Ân thị liền hỏi Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh trên xe ngựa khác: “Bên chỗ các con thế nào? Cữu tổ phụ và biểu cữu có tốt không?”

“Đều đối xử với chúng con khá tốt.” Tô Thế Xương nói, “Cữu tổ phụ còn cho tụi con hai bộ văn phòng tứ bảo tốt nhất làm lễ gặp mặt nữa ạ.” Hắn nói xong thì vẫy tay gọi gã sai vặt đang bưng hộp giấy lại đây, mở ra cho Ân thị xem.

Ân thị là nữ nhi tú tài cho nên rất chú trọng việc học hành của nhi tử, cũng từng nghiên cứu qua các loại văn phòng tứ bảo. Nhìn thấy nghiên mực Đoan Khê, bút lông Hồ Châu, và giấy loại tốt nhất trong hộp thì vừa cao hứng vừa chua xót, sờ sờ đầu nhi tử, thở dài nói: “Mặc dù các con phải kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng không thể bỏ bê chuyện học hành được. Dù có phải làm thương nhân thì cũng là nho thương. Mấy thứ này đều rất tốt, các con lấy mà dùng đi, đừng lãng phí.”

“Vâng. Con biết rồi ạ.” Tô Thế Xương đóng hộp lại, đưa cho gã sai vặt.

Từ nhỏ Tô Thế Xương đã biết mình lớn lên phải kế thừa gia nghiệp, mà hắn cũng không có thiên phú đọc sách, cho nên phải nghỉ học về xử lý sinh ý cũng không có gì tiếc nuối, có thể nhận ra mặt chữ, hiểu chút lý lẽ là đủ rồi.

Hắn nói với Ân thị: “Nương và tỷ tỷ cũng vất vả một ngày rồi, nhanh vào nghỉ ngơi đi ạ.”

Ân thị gật đầu, dẫn Tô Ngọc Uyển và nha hoàn vào nội viện, còn Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh thì ở lại ngoại viện.

…………………………..

Trong đại phòng Trần gia, Khương thị nghiêm khắc nhìn Trần Hân Nhi, không nói gì.

Trần Hân Nhi bị mẫu thân nhìn như vậy thì hơi sợ, cuối cùng không nhịn được mà kêu lên: “Nương, người nhìn con như vậy làm gì? Con cũng đâu có làm gì sai? Chẳng phải chỉ đâm Tô Ngọc Uyển một câu thôi sao? Chỉ là một nữ nhi thương hộ, vào phủ chúng ta cũng chỉ xứng làm thiếp, đáng để nương vì nàng mà quở trách con sao?”

“Ngươi làm sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Khương thị nhíu mày, nghiêm túc nói, “Cái gì thương hộ hay không thương hộ, thiếp hay không thiếp? Đó là cháu gái của tổ phụ ngươi, là biểu tỷ của ngươi đó! Nếu lời này của ngươi bị người khác nghe được, truyền tới tai tổ phụ ngươi, đến lúc đó ngươi bị phạt quỳ từ đường thì cũng đừng trách nương không bảo vệ được ngươi.”

Trong nhà này, Trần Hân Nhi sợ nhất chính là Trần Minh Sinh, nghe mẫu thân nói vậy thì hơi rụt đầu lại, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ trong phòng của nương cũng có người dám truyền lời ra ngoài hay sao?”

Khương thị trừng mắt liếc nàng một cái: “Cho dù ở đâu, lúc nào cũng phải cẩn thận ngôn hành (Lời nói, việc làm), tai vách mạch rừng!”

“Được rồi, được rồi, con biết rồi.” Trần Hân Nhi không kiên nhẫn nói.

Khương thị thở dài, biết nữ nhi nhà mình đã bị chiều hư, nếu không nói rõ mọi chuyện với nàng, nói không chừng lần sau người Tô gia tới nàng sẽ lại gây chuyện. Khương thị kiên nhẫn giải thích: “Trong tay Uyển biểu tỷ ngươi có bí phương sao trà Xuân mà ngươi thích uống nhất. Bí phương này rất có giá trị, cứ nhìn mấy nhà quyền thế ở Hưu Ninh thành đều tới cửa cầu thân với nàng để lấy được bí phương kia thì biết. Nhà chúng ta tuy cơm áo không lo, nhưng tổ phụ và nhị thúc ngươi muốn thăng quan thì phải có bạc để lót đường khắp nơi. Ngươi thành thân cũng phải chuẩn bị hồi môn phong phú có phải không? Cho nên tổ mẫu ngươi mới muốn cưới Uyển biểu tỷ ngươi vào cửa, đoạt bí phương và trà sơn của Tô gia tới tay. Ngặt nỗi tam thẩm ngươi lại không đồng ý, muốn cưới tiểu thư quan gia cho tam ca ngươi, mà tổ phụ ngươi lại khoanh tay mặc kệ. Vì chuyện này mà tổ mẫu ngươi còn đang tức giận đó. Ngươi đừng có mà tự mình tìm xui xẻo, nếu không ai cũng không cứu được.”

Lúc này Trần Hân Nhi mới hiểu tại sao Trần lão phu nhân và Khương thị phải nhiệt tình với Ân thị như thế.

Hai mắt nàng ta đảo quanh một lúc, nghi hoặc hỏi: “Cần gì phải để tam ca cưới nàng ta? Chẳng phải ban đầu nhà ta muốn để nàng làm thiếp cho đại ca hay sao?” Nói tới đây, nàng ta không cao hứng bĩu môi, “Tuy con không thích nàng nhưng nếu để nàng làm thiếp cho đại ca thì cũng có thể chấp nhận được, còn làm tẩu tử, cho dù là tẩu tử khác chi con cũng không muốn.”

Trần Hân Nhi đến bên cạnh Khương thị làm nũng, lắc lắc cánh tay bà, thanh âm nũng nịu như nước: “Nương, đừng để nàng gả cho tam ca, con không thích.”

Khương thị không chịu được khi nữ nhi làm nũng, chỉ cần Trần Hân Nhi làm nũng bà liền bại trận ngay tức khắc. Không thể banh mặt được nữa mà bật cười, đưa tay nhéo mũi nữ nhi, yêu thương nói: “Ngươi đó, không thể cứ tùy hứng như vậy được. Chuyện này cũng không phải do ta làm chủ, quan trọng nhất vẫn là tổ mẫu ngươi kia. Không thấy tam thẩm ngươi có nháo thế nào thì bà vẫn muốn cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa hay sao?”

“Cho dù có phải cưới cũng không nhất định phải làm chính thê mà. Tuy đại ca đã có Thanh Liên tỷ tỷ, nhưng mà có thêm một thiếp nữa cũng đâu sao, nhà ta cũng không phải không nuôi nổi. Cứ như vậy chẳng phải sẽ tiện nghi cho tam phòng hay sao? Bây giờ tam phòng kiếm được bạc, tam thẩm đã bắt đầu lên mặt, làm giá với tổ mẫu. Nếu còn cưới được một nàng dâu có của hồi môn phong phú, chẳng phải nhà chúng ta đều phải nhìn sắc mặt của tam phòng mà sống à? Chi bằng cứ đem Tô Ngọc Uyển lộng đến trong phòng chúng ta, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio