.
Sau khi ta trở về thiện phòng, mẫu thân đã hay việc ta tranh chấp cùng Tề Minh Tiêu.
Nàng tự mình đổ một chén trà, chầm chậm nói: "Ta cũng không phải muốn nói con. Nhưng con dù sao cũng là nữ tử, cùng Tề Minh Tiêu và nữ nhân kia nháo lên thì cũng có được chỗ tốt nào đâu."
Đạo lý mẫu thân nói, ta hiểu.
Giống y như cách nàng dạy dỗ ta khi còn bé.
Thế nhưng mà có thù không báo không phải là ta.
Vậy nên ta nói: "Mẫu thân nói đúng, nữ nhi sai rồi.."
Lần sau con sẽ dám nữa.
Mẫu thân thở dài: "Ngươi nhận sai nhưng có sửa chữa không?"
Ta liền có chút muốn cười.
Tiểu sa di đến mời chúng ta ra ngoài dùng cơm.
Mẫu thân nói thức ăn chay của Đại Phúc tự nổi tiếng xa gần, nhất định phải nếm thử.
Ta cùng nàng đang vui vẻ đi ra, lại nghe tiếng ồn ào ở cửa ra vào hoà với tiếng khóc vô cùng thê thảm.
Bảo nhi thật nhanh chạy đi nghe ngóng.
Người khóc là một nữ tử nhà nghèo, thường xuyên bị phu quân đánh.
Sau đó nàng uy hiếp trượng phu phải cùng nàng hoà ly, nếu không nàng sẽ mang theo đứa nhỏ cùng xuống hoàng tuyền.
Nàng cuối cùng cũng hoà ly được, sau khi về nhà mẹ để lại chịu đủ mọi loại chửi mắng của mẹ cha cùng bóng gió của huynh trưởng và tẩu tử.
Số phận của ta may mắn hơn nàng, cha mẹ yêu thương, huynh trưởng cùng tẩu tử thấu hiểu.
Ta lại gần nhìn thanh vận khí của nữ tử kia, vậy mà lại có xu hướng tăng lên.
"Cha, mẹ, ca ca, tẩu tử, cho dù bị Trương gia từ mặt ta cũng nhất định phải hoà ly. Xin thứ lỗi cho ta liên luỵ các người, làm vấy bẩn thanh danh của các người."
"Ngươi đã nói vậy, vậy thì từ nay ngươi cùng Trương gia không còn liên hệ gì với nhau nữa." Phụ thân của nàng nói xong liền phất tay áo rời đi.
Mẫu thân nàng không đành lòng nhỏ giọng khuyên can nàng: "Ngươi đi cùng con rể nói chuyện đi, cố gắng vì con cái. Hoà ly rồi ngươi phải làm sao bây giờ, hài tử phải làm sao bây giờ."
Nữ tử ngữ khí kiên định: "Trở về thì chỉ có đường thôi. Con đã quyết định rồi, xin mọi người hãy ủng hộ con."
Mẫu thân nàng tựa hồ vô cùng thất vọng, dưới sự thúc giục của con trai và con dâu, rời đi.
Nữ tử quay đầu nhìn về hướng nhóm người vừa rời đi, đưa tay lau nước mắt, ánh mắt lại kiên định lạ thường.