Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Tầm Xuyên lười đôi co với Trần Tứ, gã đổi đề tài. “Sao hôm nay nhiều người lạ thế?”
“Anh thuê một ban nhạc sống, ca sĩ cũng khá nổi tiếng.”
“Tên gì đó?” Hạ Lâm Chu hứng thú.
“Anh cũng chẳng biết. Năm ngoái người yêu anh mê một cậu ca sĩ trong một cuộc thi tuyển chọn đó, ngày nào cũng lên hò hét kêu gọi vote viếc gì, y chang đa cấp. Cuối cùng đến ngày trao giải, tưởng cậu ta thắng rồi nhưng lại không được, chưa debut đã bị phong sát.” Trần Tứ đột nhiên giơ tay, không biết đang chào hỏi ai. “Cậu em kia hiện đang hát cho một ban nhạc underground, người yêu anh ngày nào cũng lải nhải cậu ta hát hay thế nào, tốt đẹp thế nào, muốn anh ta vui vẻ nên tôi mời luôn ban nhạc về. Ai biết đâu fan lại kéo đến ùn ùn. Biết nhiều người như thế anh đã chăm chỉ tập gym trước đó rồi.”
Hạ Lâm Chu chọc, “Vậy hôm nay chắc anh kiếm được khá lắm nhỉ?”
Trần Tứ chỉ chỗ hai người họ đang ngồi, thấp giọng nói, “Ngồi ở chỗ này đêm nay là ngàn tệ đó, thấy anh tốt với hai cậu không?”
Hạ Lâm Chu dựng ngón tay cái.
Trần Tứ cười cười vỗ vai hắn, nhìn hai người nói, “Người yêu anh gọi, đi trước nha.”
“OK anh.”
“À đúng rồi.” trước khi đi Trần Tứ còn cười hề hề úp mở, “Buổi tối hôm nay còn có một tiết mục thú vị lắm, hai cậu chơi vui vẻ. Anh đi đây.”
Hạ Lâm Chu nhìn theo bóng lưng Trần Tứ, lấy khuỷu tay thọt thọt Văn Tầm Xuyên vài cái, “Anh đoán là tiết mục gì?”
“Tắt đèn hôn nhau.” Văn Tầm Xuyên chẳng buồn nghĩ ngợi.
Hạ Lâm Chu gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Chuyện Trần Tứ với người yêu anh ta quen nhau thế nào ngày xưa chắc cả cái giới gay trong thành phố A này đều biết, chủ yếu cũng là do ông anh này rất thích khoe mẽ, đi đâu cũng kể lể về cái biên niên sử tình yêu của mình, kể tỉ mỉ chi li chi tiết thiếu điều muốn miêu tả các tư thế ân ái trên giường nữa thôi.
Trần Tứ năm đó mê đi bar số một, mê đến nỗi sau khi đi nhẵn mặt tất cả các quán trong thành phố rồi thì tự mình mở một cái chơi tiếp luôn, chính là cái “Cầm Sắc” này. Ngày khai trương quán bar, anh ta bày ra một trò chơi gọi là “kế hoạch thoát ế”, tắt hết đèn sau đó mọi người kéo bừa một ai ở gần đó hôn môi nhau, anh ta tìm được người yêu hiện tại của mình qua cái trò đó, quen nhau đến tận bây giờ. Thế là “Cầm Sắc” mỗi năm kỉ niệm thành lập đều phải chơi trò này một lần như một thông lệ.
Một cái trò chơi dù có thú vị đến đâu mà bị dán mác “tìm tình yêu” sến súa chói lọi cũng làm hai gã đàn ông quen ăn chơi trác táng như Văn Tầm Xuyên và Hạ Lâm Chu cảm thấy mịt mù chướng khí.
–
Rượu hôm nay không gay gắt như mọi khi mà mang một vị ngọt nhẹ, uống vào mấy ly cũng không có cảm giác say. Hạ Lâm Chu phải xoay bình rượu lại xác nhận số độ, “Số này viết để chơi à? Sao uống cứ như nước trái cây vậy.”
Văn Tầm Xuyên cũng cảm thấy như vậy, bèn giơ tay lên khui chai Martell Bleu () Trần Tứ vừa đem tới pha thêm vào ly rượu cũ.
“Tuy là rượu không nồng thật, nhưng mà cũng đừng nên trộn rượu như vậy…” Hạ Lâm Chu ngăn cản, nhưng thấy Văn Tầm Xuyên uống một hớp thì lại tò mò hỏi, “Uống ngon không?”
“Còn tuỳ.” Văn Tầm Xuyên gõ gõ cái ly của hắn, “Cậu thử xem.”
Hạ Lâm Chu nửa tin nửa ngờ cũng pha một chút vào, nhấp uống thử, “….Ừm, đúng là ngon thật.”
Uống hết ba ly, hai người lúc này mới bắt đầu thấy hơi say.
Cậu ca sĩ tóc nâu hơi xoăn vừa nãy vừa hát một bài rock n roll giờ đã đứng giữa sân khấu chỉnh micro, người vẫn còn đeo một cây guitar điện màu đỏ, spot light chiếu lên người cậu. Cậu ca sĩ trẻ nheo mắt, cấy giọng trong trẻo hát một bản ballad tình ca:
“…
Không phù trầm, không buồn, cũng chẳng vui.
Nhưng trong tâm vẫn cảm thấy hoảng loạn;
Phiêu đãng nghiêng ngả ngả nghiêng
Do dự mãi có nên tiến đến bên cạnh người.”
Hạ Lâm Chu chống tay lên bàn, thuận miệng nói, “Hát cũng hay nhỉ?”
Văn Tầm Xuyên ngước mắt lên, tầm nhìn đã hoa mờ đi vì say rượu, “Ừm.”
“… Muốn gặp em, khao khát được ôm em
Trái tim anh luôn lửng lơ vô chủ, cho đến một ngày
Anh tình cờ gặp được em.”
Âm nhạc chậm rãi ngừng lại, dàn nhạc đứng dậy chào tạm biệt, dọn nhạc cụ rời đi.
Văn Tầm Xuyên giơ tay nhìn đồng hồ chằm một hồi lâu mới nhìn ra mặt số.
Đã giờ rồi.
Gã đẩy ghế đứng dậy bước đi, Hạ Lâm Chu hỏi, “Anh đi đâu đó.”
Gã không quay đầu đáp lại, “Toilet.”
Quả nhiên gã vừa mới bước vào lối nhỏ ra toilet, đèn đã bị tắt hết.
Một vài tiếng hắng giọng và cười khúc khích vang lên trong đêm tối. Ngay sau đó giọng Trần Tứ phát ra trong loa, “Chào mọi người, hoan nghênh các đại gia trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian đến với Cấm Sắc. Bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi đặt biệt “Kế hoạch thoát ế”. Trò chơi này giới hạn chỉ nam đồng tính còn độc thân tham dự, các bạn khác vui lòng giãn ra xung quanh nhé.”
Mặt đất dưới chân Văn Tầm Xuyên như lảo đảo mơ hồ, gã cố gắng sờ soạng đi men theo bức tường. Giơ tay xoa xoa thái dương, nghĩ thầm đúng là không nên trộn rượu vào uống.
“Trò chơi tắt đèn hôn nhau sẽ bắt đầu trong giây nữa, thỉnh các vị nào đã có mục tiêu trong lòng thì nhanh chóng tiếp cận.”
“Bắt đầu đếm ngược…”
Văn Tầm Xuyên đang lảo đảo bước đi, tay bỗng dưng có người nắm lại. Gã cố gắng rút tay về nhưng không được, đành xoay mặt nhìn cái người lờ mờ không rõ trong bóng tối nói, “Ngại quá, tôi không tham gia trò chơi.”
“Chuẩn bị--”
Người nọ bỗng dưng thô lỗ đẩy gã lên tường. Cái ót đánh “rầm” một tiếng nên tường gạch, đại não đã mơ hồ bị tác động mạnh cảm giác như muốn nhũn hết cả ra.
Văn Tầm Xuyên vươn tay ra, bắt được áo khoác, sờ một hồi cảm thấy chất liệu và kiểu dáng thật quen thuộc, gã gầm nhẹ, “Hạ Lâm Chu!”
“Bắt đầu--”
“Vốn định chờ anh thổ lộ trước.” Hạ Lâm Chu mở miệng, hơi thở nồng đậm mùi rượu phả lên mặt Văn Tầm Xuyên, giọng khàn khàn, “Nhưng giờ tôi không muốn chờ đợi nữa.”
Hạ Lâm Chu dán thật gần lên người gã, rù rì bên tai, “Tôi muốn có anh.”
“--”
Hắn không nề hà phủ lên môi gã, đầu lưỡi sỗ sàng nạy khớp hàm mang theo vị rượu tiến vào khoang miệng. Văn Tầm Xuyên sững người không phản ứng được.
“--”
Gã cố gắng đẩy hắn ra nhưng tay lại bị nắm lấy ấn chặt lên tường. Văn Tầm Xuyên càng giãy giụa, Hạ Lâm Chu càng dùng sức.
“--”
Mu bàn tay gã cọ lên mặt tường gạch truyền đến cảm giác đau râm ran.
“--”
Đầu lưỡi Hạ Lâm Chu đảo qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng, sau đó cuốn lấy lưỡi gã.
“--”
Trong bóng tối dày đặc, quanh quẩn quanh mũi là mùi rượu ngọt nao lòng người, bên tai vang lên những âm thanh nhóp nhép ái muội, đầu lưỡi ướt át linh hoạt mềm mại chạm vào nhau.
Văn Tầm Xuyên như có ma xui quỷ khiến mà đáp lại cái hôn.
“--”
Hạ Lâm Chu buông tay Văn Tầm Xuyên, vén sơ mi gã lên, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên eo gã.
“--”
Văn Tầm Xuyên dùng sức đẩy mạnh ngực Hạ Lâm Chu ra, quay người ấn ngược hắn lại trên tường.
“--”
Gã kéo bàn tay Hạ Lâm Chu đang sờ soạng quanh hông mình ra ghìm lên tường, nghe được tiếng hắn hít vào một chút.
Thấy chưa, đau bỏ mẹ.
“--”
Hai cơ thể nóng rực dán sát lại vào nhau, gã gập đầu gối chen vào giữa hai chân dài của Hạ Lâm Chu.
“--”
Môi lưỡi tiếp tục dây dưa.
“Đã hết chương trình --”
Ánh đèn sáng lên, Hạ Lâm Chu thở dốc nói, “Ha, triệu vi khuẩn.”
Văn Tầm Xuyên vít lấy cổ Hạ Lâm Chu, chạm nhẹ môi lên hắn, “….là triệu.”
Ánh đèn đã sáng, nhưng có hai người môi vẫn chưa chịu rời nhau.
—
Chai volka độ cồn uống như nước trái cây của hai ông:
Martell Bleu của Trần Tứ, này là rượu cognac
—
Hạ Lâm Chu: triệu x = triệu
Văn Tầm Xuyên: