Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới anh sáng đèn đầy đủ trong nhà, Hạ Lâm Chu mới nhận ra được rõ ràng các vết thương trên người Văn Tầm Xuyên. Hắn nâng tay chạm khẽ lên vết thương trên khoé môi đã bắt đầu khô máu của gã. Văn Tầm Xuyên bị đau, xoay đầu né tránh.
Hạ Lâm Chu rụt tay về, nhìn một bên gương mặt tái nhợt mang một khối sưng đỏ trên gò má, hắn gằn lại nhịp thở, chua xót hỏi, “Sao lại ra như vậy?”
Văn Tầm Xuyên lại nghiêng người né tránh ánh mắt hắn. Gã đi thẳng vào toilet, không quay đầu lại nói, “Nhặt tàn thuốc ở cửa lên!”
Hạ Lâm Chu nhìn theo bóng lưng Văn Tầm Xuyên, nắm tay hắn siết chặt lại.Chờ cho gã khuất vào toilet rồi, hắn mới xoay người ra cửa nhặt tàn thuốc vừa nãy tùy tiện vứt lên.
Văn Tầm Xuyên trong toilet khá lâu, Hạ Lâm Chu bắt đầu lo lắng. Hắn gõ gõ cửa, “Anh không sao chứ?”
Trong phòng vọng ra đùng đục tiếng khoá nước, “Cửa không khoá.”
Kính mờ trên cửa nhạt nhoà hình ảnh một thân thể trần trụi. Hạ Lâm Chu vặn nắm cửa, ngập ngừng một chút, “Tôi vào nha.” rồi mới đẩy vào.
Văn Tầm Xuyên đúng thật đang khoả thân đứng trước gương, mở vòi nước trên bồn rửa mặt, tay cầm một cái khăn lông màu trắng đã ướt nhẹp lau chùi cơ thể. Thấy Hạ Lâm Chu tiến vào, gã đưa khăn lông qua, nói, “Giúp tôi lau lưng đi, tôi với không tới.”
Hạ Lâm Chu thất thần nhìn tấm lưng trần của Văn Tầm Xuyên. Da gã thật sự rất trắng, sau lưng bóng loáng trơn nhẵn, nhưng phía sau xương bả vai lại xuất hiện một mảng tím bầm, nổi bật bật trên phiến da trắng nõn. Phía sau eo cũng bị vài vết sưng đỏ.
Văn Tầm Xuyên cầm khăn lông huých hai cái, Hạ Lâm Chu mới chịu hoàn hồn, xót lòng mắng bông lông, “Mẹ nó thật là….”. Chậm chạp cầm cái khăn lông từ những ngón tay thon dài của gã, hắn cẩn thận nhẹ lau qua những mảng bầm tím sau vai, nâng mắt nhìn gã từ hình ảnh phản chiếu trong gương, “Đau không?”
Văn Tầm Xuyên lắc đầu, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy mép bồn rửa, khớp tay đều trắng bệch ra đã tố cáo gã. Hạ Lâm Chu cảm thấy một vị xót dâng lên trong lòng, nhưng hắn chẳng biết nên mở lời làm sao, đành nhắm mắt thở dài, cố gắng nhẹ nhàng nhất mà lau lưng gã.
Lau lưng xong, Văn Tầm Xuyên cầm khăn lông trong tay hắn treo lên, cúi đầu vốc nước lạnh rửa mặt, “Hôm nay cậu khác với mọi ngày.”
“Hửm?” Hạ Lâm Chu nhìn gã với tóc mái ướt đẫm trong gương, “Là sao?”
Văn Tầm Xuyên kéo một cái khăn lông xuống lau mặt, cũng ngước mắt nhìn hắn phản chiếu trong tấm gương, “Trước giờ tôi vẫn luôn rất tò mò, với cái bộ dạng thường ngày của cậu, không biết dùng chiêu gì mà lừa được mấy bé trai tơ lên giường.”
Hạ Lâm Chu hứ một cái, “Ý anh là sao? Bộ dạng tôi làm sao?”
“À cũng không có sao, chỉ là….” Văn Tầm Xuyên nhìn chằm chằm Hạ Lâm Chu, đôi mắt phượng đảo đảo, “…. nhìn giống chó.”
“……??” Hạ Lâm Chu giận dỗi chọc ngón tay lên eo gã, còn không quên tránh những chỗ đang bị thương, cũng nhẹ hều chẳng có tý hăm doạ gì.
Cảm giác y như bị một con chó con to xác khều một cái vậy. Văn Tầm Xuyên phì cười một cái, ngờ đâu lại động đến vết thương trên khoé môi, lập tức lại nhíu mày.
“Cười con khỉ khô!” Hạ Lâm Chu giật khăn lông trong tay gã, cúi xuống nhìn nhìn vết thương, nhíu mày, “Lại đổ máu.”
Văn Tầm Xuyên nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tâc, lông mi rũ xuống đôi mắt đen nhánh, môi hơi mở ra, gã cảm thán, “Cơ mà hôm nay trông cậu rất giống người.”
Cặp mắt đang hơi rũ xuống chợt nâng lên, rất không vui mà nhìn thẳng vào mắt gã. Văn Tầm Xuyên cảm giác cặp mắt đen láy như một cái hồ sâu, hút cả linh hồn gã. Văn Tầm Xuyên vô thức tiến sát lại….
Đột nhiên Hạ Lâm Chu ghìm vai gã lại, vặn ngược gã ra trước gương. Hắn tóm cằm nâng mặt gã lên, mắng: “Hôm nay trông anh như trong “The Ring” ra vậy!”
“……” Văn Tầm Xuyên lườm nguýt cái tên chó con không biết tình thú này một cái dài cả cây số, giơ tay thô bạo chùi vết máu đang rỉ ra trên khoé môi, mở vòi nước rửa tay một cái rồi không thèm lau cả tay, vùng vằng đẩy Hạ Lâm Chu ra đi thẳng ra ngoài.
“Này,? Vậy cũng giận à?” Hạ Lâm Chu quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên vẫn còn đang trần trụi, gọi với theo “Rõ ràng anh mắng tôi trước, mà tôi còn chưa giận đó!”
Văn Tầm Xuyên lây trong tủ lạnh ra hộp mì sợi () với hai trái trứng gà, trước ánh mắt chằm chằm của Hạ Lâm Chu mà thành thạo mở bếp ga, nhấc nồi đun nước.
() Mi sợi bỏ vào hộp ntn
“Ui anh biết nấu cơm à?”
Văn Tầm Xuyên lấy thêm một bao nước cốt lẩu trong tủ lạnh, cắt r ném vào nồi, vừa quậy nước vừa nói, “Không biết nấu.”
Hạ Lâm Chu nhìn nhìn, “Anh lấy nước cốt lẩu nấu mì à?”
“Ừ, thứ này ăn với gì cũng hợp.”
Mùi hương tỏa ra từ nồi lẩu dần sôi nhanh chóng chứng thực cho câu nói của Văn Tầm Xuyên, bụng Hạ Lâm Chu ọt ọt mấy cái, hắn xấu hổ giả vờ gãi mũi. Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm khẽ vào bả vai Văn Tầm Xuyên, lo lắng hỏi, “Người anh xanh tím như con tắc kè hoa rồi đó, sao chưa chịu bôi thuốc?”
“Lát rồi nói sau.” Văn Tầm Xuyên có vẻ không quan tâm lắm đến vấn đề này, “Đưa tôi hộp mì.”
Hạ Lâm Chu cầm hộp mì, đưa lên miệng dùng răng cắn cắn mở cái nắp rồi đưa cho Văn Tầm Xuyên, gã cầm lấy hộp mì, nhìn cái nắp trong tay Hạ Lâm Chu, nhịn lắm mới không phun ra ba chữ “mất vệ sinh.”
Gã cho mì vào nồi, chờ cho mì bắt đầu mềm thì nói tiếp, “Trứng gà.”
Đợi một hồi không thấy Hạ Lâm Chu đưa trứng gà qua, gã quay lại, thấy hắn một tay cầm cái chén tay cầm quả trứng gà, lóng ngóng không biết làm sao để đập.
Văn Tầm Xuyên lấy quả trứng gà trong tay hắn ra, buồn cười nói, “Sao không bỏ vô miệng cắn nữa đi?”
Hạ Lâm Chu nhăn nhở cười hề hề. Hắn nhìn Văn Tầm Xuyên cầm trứng gà đập nhẹ lên thành nồi rồi tách trứng ra, giơ ngón tay khen, “Xịn quá!”
Mười phút sau, Hạ Lâm Chu vừa húp mì vừa phun phèo phèo vỏ trứng, đã hoàn toàn tin câu nói “không biết nấu” của Văn Tầm Xuyên. Nhưng mà mì thật sự ăn rất ngon. Hạ Lâm Chu ăn xong mì, đang định bưng chép lên húp nước đã bị Văn Tầm Xuyên thò đũa qua cản lại, “Nhiều muối quá không tốt đâu!”
Văn Tầm Xuyên đứng dậy lấy hai vại bia ướp lạnh trong tủ lạnh ra, khui một chai đặt trước mặt Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu nhìn hắn, muốn nói gì đó mà lại thôi.
Văn Tầm Xuyên cầm chai bia uống một hớp, liếc mắt nhìn hắn: “Gì đó?”
“Vừa ăn nóng lại uống lạnh ngay cũng không tốt mà.” Nhưng mà tuy nói vậy, Hạ Lâm Chu vẫn cầm chai bia trước mặt lên tu một hơi, còn “khà” rất sảng khoái.
Văn Tầm Xuyên cười cười, hất cằm nhìn hắn: “Sao cậu trốn ra được?”
“Dùng sắc đẹp.”
Văn Tầm Xuyên nhướng mày gật gật đầu, nâng chai bia về phía hắn. Hạ Lâm Chu cụng chai bia vào chai của gã, uống một ngụm, mới nói thật. “Thật ra là leo cửa sổ nhảy ra.”
Văn Tầm Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cánh tay bó thạch cao của hắn, câm nín một lúc mới mở miệng nói: “Cậu bị khùng rồi.”
Hạ Lâm Chu nhún vai: “Chắc vậy.”