Tiễn xong bệnh nhân cuối cùng, Văn Tầm Xuyên tháo mắt kính, mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt xoa xoa thái dương.
Di động trong túi rung lên liên tục vài tiếng, chắc là có ai vừa nhắn tin WeChat qua. Gã móc di động ra xem.
– Anh Xuyên tối lên Cấm Sắc chơi chút hôn?
– Lâu không gặp thấy nhớ anh ghê.
– [ Corgi vặn mông.gif]
Văn Tầm Xuyên bấm vào trang cá nhân nhìn ảnh một hồi, não mới nhớ được người này là ai. Cậu là một cậu trai đáng yêu da trắng nõn, quen được ở quán bar tháng trước, tính cánh rất hợp với gã, là cậu bé nhỏ xinh nhưng biết điều, biết mình là ai, rất thích hợp làm tình một (vài) đêm.
Văn Tầm Xuyên nhắn lại “Tối gặp.” rồi vòng ra sau bình phong thay thường phục. Ánh mắt gã dừng lại ở cổ áo chiếc blouse trắng vừa cởi ra, suy nghĩ một lát rồi quyết định mang luôn về nhà giặt sạch.
Văn Tầm Xuyên gõ cửa phòng khám kế bên, “Tri Hứa, ông có đó không?”
Rất nhanh bên trong vọng lại một giọng nam trầm thấp, “Có, vào đi.”
Gã đẩy cửa vào, thuận miệng hỏi, “Còn chưa về sao?”
“Ừ.” Ôn Tri Hứa đang cúi đầu xem hồ sơ bệnh án ngẩng đầu nhìn gã một cái, “Tìm tôi chi đó?”
“À thì, cuối tuần ông có cần đi đâu không, cho tôi mượn xe hai ngày với, tối mai tôi phải về nhà đưa đồ cho mẹ.” Văn Tầm Xuyên ngồi đối diện Ôn Tri Hứa, nhìn lướt qua sổ ghi chép khám chữa bệnh trong tay anh ta, “Vẫn chưa xong à? Coi như tăng ca rồi còn gì!”
“Vừa có bệnh nhân xin hoãn giờ khám, nên mới kết thúc trễ.” Ôn Tri Hứa lấy chìa khoá xe trong túi ra ném cho Văn Tầm Xuyên, cúi mặt tiếp tục xem sổ ghi chép, “Xe ông đâu?”
Văn Tầm Xuyên nghĩ đến cái kính chiếu hậu bể nát như mạng nhện, thở dài, “Đi sửa rồi.”
“Lại sửa?” Ôn Tri Hứa liếc gã một cái “Xe ông chắc do xưởng sữa chữa mua luôn á.”
“…” Văn Tầm Xuyên khổ sở không nói nên lời, nhìn chìa khoá xe trước mặt, đổi chủ để hỏi “Ông còn về nhà mà phải không, vậy sao đưa tôi chìa khoá rồi?”
Ôn Tri Hứa không trả lời ngay, cúi đầu viết xong một hàng chữ, đóng sổ ghi chép lại, đứng dậy ra sau bình phong, rồi mới nhẹ nhàng nói, “Ông chở tôi về.”
“Oke.” Văn Tầm Xuyên xoay chìa khoá xe hai vòng, ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn phía sau bình phong, “Về nhà sớm vậy? Tối đi bar xíu không?”
“Không đi đâu.” Ôn Tri Hứa cởi blouse trắng treo trên giá áo, mặc áo khác đi ra, kéo trong ngăn kéo ra một chai nước rửa tay đổ ra chà xát, nghiêm trang nói, “Xuân Mai còn nhỏ, cần có người bầu bạn.”
Văn Tầm Xuyên không chút khách khí cầm lấy chai nước rửa tay anh vừa bỏ xuống bóp ra tay mình rửa rửa, vừa xoa tay vừa liếc xéo Ôn Tri Hứa, “Ông đặt cho nó cái tên bé gái đáng yêu như thế, muốn làm cha rồi à?”
Nếu Xuân Mai là con gái Ôn Tri Hứa, vậy Văn Tầm Xuyên nhìn nó từ nhỏ lớn lên, cũng cọ được cái danh cha nuôi đi.
“Chứ sao.” Ôn Tri Hứa cất chai rửa tay vào ngăn kéo, cùng Văn Tầm Xuyên ra ngoài, “Hôm qua đến đưa hoa cho mẹ, bị mẹ giữ lại ăn cơm cả ngày không về, Xuân Mai buồn chẳng muốn ăn cơm, lát nữa trên đường ghé tiệm giùm tôi, tôi phải mua đồ ăn vặt cho nó để xin lỗi.”
“Làm cha quả không dễ.” Văn Tầm Xuyên cảm thán nói.
Lúc cả hai ra khỏi phòng khám, trời đã sụp tối.
Văn Tầm Xuyên nhíu mày kể lại đợt khám hôm nay, “….. có một anh bị dài bao quy đầu đến nỗi chẳng nhìn được quy đầu luôn, vật vã một hồi mới cắt ra được, con mẹ nó, mùi bốc lên hôi đến nỗi lớp khẩu trang còn không ngăn nổi…”
Ôn tri Hứa buồn cười nói, “Vậy mà ông vẫn chưa thẳng à?”
“Ông nhìn mấy ca đó nhiều năm thì thành thẳng à?” Văn Tầm Xuyên liếc mắt trêu, “Hai chúng ta ngày nào cũng phải nhìn mấy cảnh như thế, may là chuyện tình dục không bị méo mó gì.”
Ôn Tri Hứa hứ một tiếng, “Làm như tôi với ông giống nhau.”
“Ấy ngại quá tôi có phải gay đâu mà.” Văn Tầm Xuyên nói giỡn.
Bỗng phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, “Lâm…à không Văn Tầm Xuyên!”
Cả hai cùng lúc quay người lại, thấy một tên đàn ông dựa lên cây cột trong đại sảnh phòng khám bệnh, tàn thuốc tuỳ tiện rải đầy đất, thấy cả hai nhìn mình thì đứng thẳng dậy bước lại gần. Văn Tầm Xuyên và Ôn Tri Hứa cực kỳ ăn ý nhíu chặt chân mày.
“Quay về.” Ôn Tri Hứa lạnh giọng nói.
“?” Hạ Lâm Chu do dự ngừng lại, giơ tay chỉ mình, “Anh nói tôi à?”
“Đúng.”
Hạ Lâm Chu theo bản năng lùi một bước, mù mờ hỏi, “Sao, chuyện gì thế?”
“Nhặt tàn thuốc dưới đất lên.” Ôn Tri Hứa nhìn ra phía sau hắn, “Bên tay phải khoảng m có thùng rác.”
Hạ Lâm Chu ngơ ngẩn nhìn thoáng qua, mặt nóng lên, nghĩ sao mà hắn chịu quay lại nhặt tàn vậy, mặt mũi để đâu, hắn căng da đầu nói, “Không nhặt, làm gì được nhau?”
Văn Tầm Xuyên nhìn hắn cười, nhún vai, đi đến gốc cột nhặt tàn thuốc cho vào thùng rác. sau đó gã bước đến trước mặt Hạ Lâm Chu, xòe tay ra.
Hạ Lâm Chu cúi đầu nhìn lòng bàn tay gã, chẳng hiểu gì, “…..Làm gì vậy?”
Văn Tầm Xuyên chỉ lên tấm bảng trên cây cột, nghiêm mặt nói, “Cấm xả tàn thuốc, vi phạm phạt tệ.”
Hạ Lâm Chu cúi đầu cười một tiếng, không nói hai lời móc ví lấy ra một xấp tiền hồng chụp lên tay Văn Tầm Xuyên.
Văn Tầm Xuyên nâng mắt vô cảm nhìn hắn, tay không rút về.
Hạ Lâm Chu lại móc trong ví ra thêm hai ba tờ tiền đập vào tay Văn Tầm Xuyên, nhìn gã bằng ánh mắt kiêu ngạo.
Văn Tầm Xuyên vẫn không nhúc nhích,
Hạ Lâm Chu bắt đầu bực, trừng mắt nhìn gã, “Anh bị điên à?”
Cuối cùng vẫn là Ôn Tri Hứa không nhịn được phụt cười thành tiếng trước, Văn Tầm Xuyên mới như bị lây bệnh mà bắt đầu cười như bị dại.
Hạ Lâm Chu, “Anh cười cái gì?”
Gã rũ mắt nhìn chồng tiền trong tay, giơ tay nhét lại vào túi áo Hạ Lâm Chu, đôi môi khẽ mở, mang theo sự châm biếm thấy rõ, “Quả nhiên, đúng là ngốc nghếch lắm tiền.”
Hạ Lâm Chu bị mắng cả giận, phản bác, “Không phải anh đòi tiền tôi sao?”
Văn Tầm Xuyên không quay đầu lại, giơ tay chỉ sau lưng hắn nói, “Ngẩng đầu lên.”
Hạ Lâm Chu ngẩng đầu theo hướng tay chỉ, nhìn thấy tấm bảng treo trên cột hành lang, trên bảng chỉ có ba chữ to “Phòng khám bệnh.”
Con mẹ nó!
Ném tàn thuốc phạt tiền đâu?
Tôi phạt chết con mẹ anh!
Đến khi hắn phừng phừng quay đầu lại, bóng dáng hai người kia đã biến mất trong tầm mắt. Hạ Lâm Chu đột nhiên cảm thấy mình như một thằng hề, ở đây đợi cả buổi, chuyện muốn nói còn chưa kịp nói, đã bị hùa vào trêu ghẹo.
—
pat pat anh Chu cố lên, ai khi yêu mà chả thế =]]]