Lúc Hạ Lâm Chu tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh đã không có người. Cửa phòng tắm khép hờ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước trong phòng tắm vọng vào,
Văn Tầm Xuyên tắm rửa xong lau tóc bước ra, nhìn Hạ Lâm Chu để trần thân trên vừa ngáp vừa xem điện thoại, hỏi, “Dậy rồi à?”
Hạ Lâm CHu ngáp đến chảy nước mắt, cũng không buồn ngẩng đầu lên, “Ừa. Mà nè, anh biết gì chưa? Cái kênh truyền thông mà hôm bữa phỏng vấn viện trưởng bên anh đó, hôm nay lại đăng bài lên án những người làm náo loạn bệnh viện, anh coi có phải tự vả cực mạnh không?”
Vừa dứt lời, khoang mũi hắn đột nhiên ập đến một mùi sữa tắm tươi mát. Văn Tầm Xuyên đến bên cạnh cúi sát người xuống nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Chào buổi sáng.”
Hạ Lâm Chu ngẩng đầu, gương mặt gã gần trong gang tấc đến mức hắn ngửi được thêm một mùi kem cạo râu nhàn nhạt. Hạ Lâm Chu khép mắt nghiêng đầu, chậm rãi chờ cái hôn buổi sáng phủ xuống.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì, hắn he hé mắt thì thấy Văn Tầm Xuyên phớt lờ cặp môi, nghiêng khuôn mặt đẹp đẽ nhìn sườn mặt hắn.
Văn Tầm Xuyên chán nản nhìn gương mặt chưa được lau rửa gì của Hạ Lâm Chu sáng sớm. Gã đứng thẳng dậy, rút di động trong tay hắn ra nhìn nhìn, “Sao anh thấy em còn quan tâm việc này hơn cả anh vậy?”
Hạ Lâm Chu khó hiểu liếc cái gã mới sáng sớm đã lên cơn khó ở, “Không phải em đang quan tâm anh sao?”
Văn Tầm Xuyên ngồi xuống sô pha bên cạnh hắn, vừa lướt weibo vừa nói, “Đi tắm đi, cả người hôi rình!”
Hạ Lâm Chu bĩu môi, nằm ườn trên sô pha thêm mấy vòng mới chịu lẹp xẹp miễn cưỡng lê dép đến phòng tắm. Nhưng lúc đến cửa, hắn đột nhiên khựng lại, bước nhanh về phía Văn Tầm Xuyên.
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu, “Sao mà còn chưa chịu…”
Còn chưa nói xong Hạ Lâm Chu đã cong lưng ôm lấy mặt gã áp lên mặt mình cạ một cái, sau đó nhanh chóng lùi lại cả mấy mét, vừa chạy vừa hò hét, “Vui không ha ha, này thì ở sạch!”
Văn Tầm Xuyên nhăn nhó dùng mu bàn tay lau tới tấp trên mặt, “Cút đi tắm mauuu!!!”
Hạ Lâm Chu vẫn cười như trúng tà, vọt vào phòng tắm.
Lúc gội đầu hắn lại sực nhớ ra một chuyện, bèn lau sơ bọt xà phòng trên măt rồi mở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài tìm Văn Tầm Xuyên, nhưng gã đã đi đâu mất, trên bàn trà chỉ còn để điện thoại của hắn.”
” Xuyên ơi?” Hắn vừa xoa xoa cái đầu đầy bọt xà phòng vừa gọi.
Phòng ngủ vọng ra tiếng trả lời nhưng chẳng thấy gã đâu, “Có chuyện gì?”
“Làm gì trong đó mà không ra đây.”Hạ Lâm Chu lẩm bẩm rồi hướng cửa phòng ngủ hét lớn, “Tự nhiên sực nhớ ra một chuyện, giờ việc đã sáng tỏ, chắc bệnh viện cũng sắp gọi anh đi làm lại đó. Nên hay giờ anh dùng điện thoại của em trước đi, chiều em đi mua cái mới cho anh?”
Văn Tầm Xuyên trong phòng ngủ nói gì đó, Hạ Lâm Chu còn chưa kịp nghe thì bị xà phòng chảy vào mắt cay xè. Hắn vội vàng mở nước rửa rửa.
Lúc Hạ Lâm Chu tắm xong quấn khăn đi ra, trong phòng khách đang đặt lù lù một vali hành lý. Hắn thấp thỏm bước đến phòng ngủ nhìn Văn Tầm Xuyên đang đi qua đi lại trong phòng, ấp úng hỏi, “Anh….. chuyển nhà à?”
Văn Tầm Xuyên nhìn thoáng qua hắn, sau đó tiếp tục quay lại đóng tiếp một vali hành lý, “Cho em năm phút đồng hồ, mặc quần áo nhanh lên.”
“Hả?” Hạ Lâm Chu ngẩn người, “Chi á?”
Văn Tầm Xuyên giơ đồng hồ đeo tay lên, “Bốn phút giây…”
Hạ Lâm Chu bị gã giục dù chẳng biết mô tê gì nhưng cũng cuống theo. kéo khăn tắm vội vàng túm một cái quần lót mặc vào, “Gì mà gấp vậy?”
“Không phải em ghét mùa hè sao?” Văn Tầm Xuyên cong lưng xếp ngay ngắn lại vali hành lý, phủi tay nói, “Anh dẫn em đi tới nơi không có mùa hè.”
Hạ Lâm Chu kéo khoá quần, xoay người hỏi, “Là đi đâu?”
Văn Tầm Xuyên giật cái áo thun bó trên tay hắn xuống, tìm một cái áo sơ mi hợp với hắn đưa qua. Gã chọt nhẹ lên má hắn một cái, mỉm cười, “Đưa nhau đi trốn.”
—
Hạ Lâm Chu thở hồng hộc ngồi trên ghế dài chờ chuyến bay, tự nhiên thấy buồn cười, vừa tắm rửa ra đột nhiên nháo nhào thu dọn đồ đạc chạy sấp mặt ra sân bay đón chuyến bay cất cánh chỉ hai tiếng sau, đến một nơi có biển bạc núi xanh nào đó còn chưa từng nghe qua mà theo như Văn Tầm Xuyên là, mấy địa điểm du lịch nổi tiếng thì sẽ đông lắm, xem dự báo thời tiết chỗ nào mát mẻ thì mình bay tới đó.
Hạ Lâm Chu càng nghĩ càng buồn cười. Văn Tầm Xuyên của hắn bị điên thật rồi.
Văn Tầm Xuyên cầm cầm hai ly cà phê đá quay về, từ xa đã thấy Hạ Lâm Chu nằm xả lai trên băng ghế tự cười cười một mình như thằng khùng trốn trại, gã rón rén đi vòng phía sau, bất ngờ áp ly cà phê đá lên sau cổ hắn.
Hạ Lâm Chu giật bắn người, ôm cổ quay đầu mắng, “Anh điên rồi Xuyên!”
Văn Tầm Xuyên cười há há, ngồi xuống bên cạnh hắn đưa ly cà phê ra, “Cười một mình cái gì đó?”
“Cười anh là….” Hạ Lâm Chu còn chưa nói xong lại tự cảm thấy buồn cười.
“Gì đây? Anh là gì?”
“Là trai đẹp.” Hạ Lâm Chu nói dối mặt không đổi sắc cầm ly cà phê, đang định uống thì nhác thấy ly của Văn Tầm Xuyên, “Anh cho em nếm thử với.”
“Giống y như của em mà?”
“Nhanh lên!” Hạ Lâm Chu không quan tâm, nhét ly cà phê của mình vào tay Văn Tầm Xuyên, sau đó lấy mất ly cà phê của gã.
“Đổi đồ đến nghiện rồi hả?”
“Anh chẳng hiểu gì hết, cái này gọi là nghi thức hẹn hò.”
Văn Tầm Xuyên đành cười trừ. Gã vắt chéo đôi chân dài, tay cầm cà phê thoải mái đặt trên đùi.
Hạ Lâm Chu đưa ly cà phê vừa cướp được cũa gã lên miệng nhấp một ngụm, hỏi, “Đi thật à? Còn công việc của anh thì sao?”
Văn Tầm Xuyên tỉnh rụi đáp, “Di động hư rồi, không nhận được điện thoại.
“…..”
Văn Tầm Xuyên quay đầu, ánh mắt nhìn một điểm nào đó trên sàn nhà pha lê, “Về rồi tính, khoa cũng không có quá nhiều việc, một mình Ôn Tri Hứa là đủ rồi.”
Gã đang chán chết nhìn nhân viên sân bay khuân vác hành lý lên cabin, thì nghe bên tai có tiếng chụp hình. Văn Tầm Xuyên quay đầu, Hạ Lâm Chu lại cầm điện thoại bấm “tách” thêm một pô nữa.
“Một tấm tệ hai tấm .” Văn Tầm Xuyên nói.
“Không ngờ phí người mẫu giờ đắt vậy đó.” Hạ Lâm Chu cười, hắn cúi đầu xem ảnh mình vừa chụp, vừa up ảnh lên vòng bạn bè WeChat vừa tấm tắc khen, “Ôi trai nhà ai mà đẹp quá. Đăng lên vòng bạn bè chắc được ha?”
“Đăng đi.” Văn Tầm Xuyên thuận miệng đáp, sau đó lại tò mò liếc sang điện thoại xem Hạ Lâm Chu viết caption gì, liền thấy ngay ngón tay hắn nhanh nhẹn gõ chữ “đưa nhau đi trốn” sau đó chọn check-in sân bay thành phố A.
Văn Tầm Xuyên không nhịn được cười, “Đi trốn mà báo cáo với thiên hạ thế đó à?”
“Ai biết khi nào thì sẽ có dịp lại, up để kỷ niệm thôi.” Hạ Lâm Chu cũng toét miệng cười, lại tiếp tục @ lựa chọn ai có thể xem, tìm tòi một số tên “người bảo thủ”, sau đó ấn đăng.
Nụ cười của Văn Tầm Xuyên dần đông cứng lại, gã khó hiểu liếc nhìn hắn.
Hạ Lâm Chu nhướng mày, “Để Hạ Lâm Chu em biểu diễn một phát ăn ngay cho anh xem.”
“……. Đồ ấu trĩ.”
Hai phút sau, Hạ Lâm Chu đắc ý quơ quơ điện thoại báo cuộc gọi đến, sau đó nghiêm chỉnh lại, ngồi thẳng trên ghế, nhận cuộc gọi, “Vâng, bố ạ?”
Bố Hạ đầu dây bên kia tức muốn hộc máu quát, “Mày là đang rất thành tâm thành ý muốn tao xuống mồ nhanh nhanh vì tức đúng không? Cút về nhà mau cho tao!”
“Haizzzzz”. Hạ Lâm Chu thở dài một hơi, dùng cái giọng nghe rất thảm thương nói, “Bố ơi, dù gì bố cũng không muốn một thằng con đồng tính luyến ái mà. Xu hướng tình dục con thật sự không thay đổi được, nên con nghĩ hay bố với mẹ làm thêm đứa nữa đi, bố mẹ thanh thản, con cũng nhẹ nhàng, cả nhà đều vui….”
“Đừng có nói nhảm. Về nhà mau cho tao!”
“Không quay về được đâu ạ, con phải tắt máy đây.”
Nói xong Hạ Lâm Chu để điện thoại ra xa một chút, xoa xoa màng nhĩ bị ông bô rống đến phát đau, thọc khuỷu tay qua Văn Tầm Xuyên đang khoanh tay nhìn hắn hàm trò con bò đưa điện thoại qua. Văn Tầm Xuyên nhìn điện thoại đưa đến trước mặt mình, ngạc nhiên làm khẩu hình miệng hỏi Hạ Lâm Chu, “Làm gi?”
Hạ Lâm Chu cười gian tà, cũng làm khẩu hình miệng ra dấu: Giúp em một chút.
Văn Tầm Xuyên cau mày đẩy điện thoại về, Hạ Lâm Chu lại đẩy qua, đẩy qua đẩy lại một hồi, hắn đành thì thào ghé sát vào tai Văn Tầm Xuyên, “Anh hai, giúp em xíu đi.”
Văn Tầm Xuyên nghiêng mặt trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ cắn môi, rất miễn cưỡng mà ghé vào di động nói, “Ông xã, tắt máy đi.”
Hạ Lâm Chu bên cạnh đột nhiên trợn tròn mắt, “Xìii” một tiếng, nhanh chóng che lại điện thoại nghẹn cười đến mức bả vai run lên bần bật. Cực lực ép lại cơn cười nhưng giọng vẫn còn run rẩy, hắn trả lời, “Biết rồi.” Sau đó quay vào điện thoại nói nhanh thật nhanh, “Bố ơi con tắt máy nha, chào ba.”
Vừa dứt lời không chờ bố Hạ trả lời lại, hắn tắt máy sau đó ôm bụng cười nghiêng cười ngả.
Văn Tầm Xuyên đạp Hạ Lâm Chu một cái, ý bảo đang làm ồn nơi công cộng. Gã liếc hắn một cái sắc lẻm, “Cười cái gì?”
“Chỉ nhờ anh nhắc em tắt điện thoại thôi….phụt…. ông xã ha ha ha há há há há..”
Văn Tầm Xuyên đen mặt. Gã đứng phắt dậy hậm hực cầm vé máy bay đến cửa checkin. Hạ Lâm Chu vội vàng chạy theo, vừa cười sặc sụa vừa gọi với theo, “Chờ em với bà xã ơi!”
Lúc máy bay sắp cất cánh, di động của Hạ Lâm Chu nhảy lên một tin nhắn WeChat mới.
【 người bảo thủ 】: Cho mày ba ngày. Ba ngày sau mày cút ngay về nhà chuẩn bị lên công ty đi làm.
【】: Ba ngày không đủ bố ơi,
【 người bảo thủ 】: Không phải mày tắt máy rồi à?
【】:…… Lần này là tắt máy thật nè
【 người bảo thủ 】: Chậm nhất là một tuần, thứ hai tuần sau giờ sáng lên công ty điểm danh.
【 người bảo thủ 】: Chú ý an toàn đó.
Hạ Lâm Chu tắt nguồn điện thoại, cũng lo lắng không biết tối nay bố Hạ có hút rất nhiều thuốc hay không. Hắn quay sang Văn Tầm Xuyên đang lậ xem tạp chí, nhìn gã lom lom.
“Muốn nói gì thì nói mau.” Gã vẫn còn tức giận.
“Em chưa từng háo hức chờ mong một chuyến du lịch như thế này bao giờ.”
Văn Tầm Xuyên hiếm lắm mới nghe được từ miệng Hạ Lâm Chu một câu văn vẻ giống con người, gã ngạc nhiên hạ tờ tạp chí xuống nhìn hắn một cái.
Hạ Lâm Chu ghé sát tai gã thì thầm, “Anh nghĩ WC của máy bay đủ rộng để “ấy ấy” không nhỉ?”
“….”
“Em đùa thôi….”
—
CHÍNH VĂN HOÀN