Ngôn Tử Kỳ kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự kiến tận ngày.
Vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho Kiều Hiểu Tinh nên anh không báo cho cô, ra khỏi sân bay là anh lên xe riêng về nhà luôn.Đến khi đặt mình xuống sofa, anh mới có chút thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Anh mở điện thoại, không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào.
“Tiểu yêu tinh, có nhớ anh không?” Ngôn Tử Kỳ vuốt ve khuôn mặt Kiều Hiểu Tinh trên màn hình nền điện thoại, khoé môi khẽ cong lên.
Anh gọi điện cho cô nhưng không có ai bắt máy, mở WeChat mới thấy cập nhật một đống ảnh buổi đi xem concert trên vòng bạn bè của cô.
Ngôn Tử Kỳ liếc nhìn đồng hồ trên tay, mới bảy giờ tối, tự nhủ giờ này chắc là Tinh Tinh vẫn đang trên đường về Bắc Thần nên không nghe máy.
Mấy ngày nay công việc bận rộn cộng với mệt mỏi do chênh lệch múi giờ, đến nỗi về tới khách sạn anh chỉ nhắn cho Kiều Hiểu Tinh mấy tin rồi lăn ra ngủ luôn, làm gì còn thời gian theo dõi tin tức trong nước.
Ngôn Tử Kỳ hiếm có giây phút rảnh rỗi như lúc này, thuận tiện với lấy điều khiển mở kênh thời sự ngó qua một chút.
Lúc này trên TV đang đưa tin trực tiếp một vụ tai nạn giao thông liên hoàn trên quốc lộ số nối liền thành phố Tân Thần và thành phố Bắc Thần.
Phóng viên đứng tại hiện trường mặc áo mưa bên ngoài áo phao, tay trái cầm ô, nói vào micro: “Tin nhanh từ đài phát thanh thành phố Bắc Thần: trên đường cao tốc số nối liền Bắc Thần và Tân Thần, có một chiếc xe tải vượt quá tốc độ, gây ra tai nạn liên hoàn.
Trước mắt đã có người chết và người bị thương nặng.
Hiện tại cơ quan chức năng đang trong quá trình điều tra làm rõ nguyên nhân vụ việc.
Chúng tôi xin được gửi lời cảnh báo đến toàn bộ những người tham gia giao thông, mưa tuyết rơi dày làm tầm nhìn bị hạn chế và khiến mặt đường trơn trượt, nhất là trên đường cao tốc số , người dân hết sức chú ý an toàn khi lái xe.
Tiếp theo chúng tôi sẽ đến hiện trường vụ tai nạn để gửi đến quý vị khán giả hình ảnh chi tiết vụ việc.”
Nữ phóng viên và người quay phim đi về phía hiện trường, máy quay lia qua một chiếc xe màu hồng bị móp cả một mảng lớn phía mui xe.
Ngôn Tử Kỳ lơ đãng nhìn theo, thấy biển số xe liền sững sờ đứng bật dậy, tay hất đổ cốc nước trên bàn rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Quờ vội chìa khoá xe trên bàn, anh điên cuồng lao ra ô tô, lái xe phóng như bay về phía quốc lộ số .
Ngôn Tử Kỳ gọi điện cho Kiều Hiểu Tinh, cô thế mà lại tắt máy.
Anh lái xe với tốc độ nhanh đến điên cuồng, từng phút giây trôi qua lòng anh lại càng như có lửa đốt.
Toàn bộ niềm vui sướng hân hoan sau vụ kí kết hợp đồng thành công đều bay đi sạch sẽ.
Trong đầu anh lúc này chỉ có ước muốn duy nhất: Tinh Tinh của anh bình an vô sự.
Ngôn Tử Kỳ lúc này mới phát hiện ra, Kiều Hiểu Tinh quan trọng với anh nhiều hơn so với trong tưởng tượng của chính mình.
Đối với anh, Kiều Hiểu Tinh không còn là một người bạn gái có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa.
Mối quan hệ giữa hai người cũng không còn là nhà trai cho tiền, nhà gái ngoan ngoãn nằm im cho đối phương phát tiết.
Những người bạn gái cũ của anh nếu không phải thiên kim danh viện thì ít nhất cũng là thành phần trí thức, tính tình dịu dàng thiện lương.
Vô số lần anh tự hỏi, chẳng lẽ mình sẽ thích một cô gái con nhà giàu mới nổi như Kiều Hiểu Tinh?
Xinh đẹp nhưng phù phiếm, hám tiền, thích hư vinh, lại còn thô lỗ.
Bây giờ anh đã có câu trả lời rồi.
Là thích thật sự chứ không phải chỉ bởi vì dục vọng nữa…
Càng nghĩ anh càng không nhịn được muốn tự vả bản thân, trước đây anh từng rất ghét bỏ khinh thường người con gái này.
Vậy mà Kiều Hiểu Tinh đã từng bước từng bước đột nhập vào trái tim anh, khiến anh không thể rời bỏ cô, tất cả mọi nơi trong cuộc sống của anh đều tràn ngập hơi thở thanh xuân của cô.
Ngôn Tử Kỳ cười khổ, biết rõ là cách thức nắm giữ đàn ông của tiểu hồ ly này rất cao siêu, nhưng anh vẫn chấp nhận đâm đầu vào lưới.
Đến gần đầu quốc lộ số cũng là nơi xảy ra vụ tai nạn, hai hàng ô tô tắc cứng trong cơn mưa tuyết tầm tã, tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Trên radio bây giờ đang là chương trình phát thanh giao thông, nữ phát thanh viên với chất giọng truyền cảm đang hướng dẫn những người lái xe muốn đi qua quốc lộ số quay đầu đi đường vòng, tránh đi vào khu vực đang tắc nghẽn trầm trọng vì bị phong toả.
Thấy xe không tiến được mà lùi cũng không xong, Ngôn Tử Kỳ lúc này chẳng thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, dứt khoát mở cửa xuống xe, chạy xuyên màn mưa về phía trước.
Từng bông tuyết lạnh buốt tát vào mặt anh đau rát, nhưng Ngôn Tử Kỳ không hề có cảm giác gì cả, anh chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh.
Tiếp cận được hiện trường vụ tai nạn, Ngôn Tử Kỳ xô đẩy đám đông hiếu kì, lao mình qua băng rào chắn của cảnh sát.
Hai viên cảnh sát ngay lập tức chạy đến chặn anh lại.
“Xin lỗi tiên sinh, đoạn đường phía trước có vụ tai nạn giao thông nên đã được phong toả.
Anh không được qua đó.”
Ngôn Tử Kỳ cố lách mình ra khỏi hai viên cảnh sát, mất bình tĩnh lớn tiếng nói: “Bạn gái tôi đang ở trong này, các người mau tránh ra.”
Hai viên cảnh sát vẫn kiên trì giữ anh lại.
“Chúng tôi nhắc lại, người không phận sự miễn vào, đề nghị anh phối hợp với cơ quan chức năng.”
Ngôn Tử Kỳ bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo, giằng co với hai viên cảnh sát một hồi, cuối cùng anh cũng thoát được khỏi vòng tay bọn họ.
Chạy như điên vào đống hỗn loạn, tim anh như ngừng đập một nhịp khi thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác dài đang đứng co ro bên chiếc xe màu hồng, một cô gái khác ngồi trên thanh chắn đường vỡ nát, một tay cầm ô, một tay ôm đầu gối rên hừ hừ.
Viên cảnh sát nam đứng che ô cho cô gái đang đứng, tay cầm máy ghi âm hỏi cô vài câu, có lẽ là đang lấy lời khai.
Mưa tuyết lạnh lẽo làm mặt cô trắng bệch nhưng hai gò má lại đỏ ửng, mái tóc bị tuyết làm bết lại dính vào quai hàm, thân thể chốc chốc lại run rẩy từng cơn.
Cô gái ấy như có linh cảm, vô thức liếc nhìn người vừa bước đến, giây sau liền sững sờ, hai mắt dán chặt vào hình bóng cao lớn quen thuộc trước mặt.
Ngôn Tử Kỳ nheo mắt cười nhợt nhạt, giơ tay lau bông tuyết li ti đọng trên mi mắt rồi chầm chậm bước đến, cởi áo khoác dày sụ bên ngoài khoác lên đầu cô rồi ôm chầm cô vào trong lòng.
Mấy viên cảnh sát lúc này hình như đã nhận ra Ngôn Tử Kỳ, khẽ thì thầm vào tai nhau, không ai bảo ai rời đi lấy lời khai của người khác.
Hai người im lặng ôm chặt đối phương, chẳng ai nói với nhau câu nào.
Dường như tất cả vạn vật trên thế giới xung quanh đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại duy nhất người trong lòng.
Hốc mắt Kiều Hiểu Tinh đỏ lên, nước mắt lách tách rơi xuống.
…
Hai người về được đến nhà đã là gần giờ đêm.
Ngôn Tử Kỳ im lặng cả đoạn đường trên xe đến tận lúc về nhà.
Anh bế cô đi thẳng vào phòng tắm, xả nước nóng đầy bồn, cởi quần áo hai người rồi cùng cô ngồi vào bên trong.
Cả quá trình tắm rửa anh làm rất nhanh, nhưng vẫn không chịu mở miệng nói câu nào.
Kiều Hiểu Tinh vừa trải qua chuyện kinh hoàng ban nãy, tận mắt chứng kiến tai nạn chết người ngay trước mũi, vừa sợ vừa mệt nên cũng yên lặng ngồi trong bồn để anh tự tay tắm cho mình.
Xong xuôi, Ngôn Tử Kỳ duỗi chân bước ra khỏi bồn tắm, thân hình cao lớn cường tráng của anh đứng dậy làm nước trong bồn sóng sánh tràn ra khắp sàn nhà.
Anh mặc áo choàng tắm màu xám, khom lưng bế Kiều Hiểu Tinh ra khỏi bồn tắm, cẩn thận lau người cho cô rồi mặc vào người cô bộ quần áo ngủ ấm áp.
Thấy sàn phòng tắm trơn ướt, anh lại bế cô về phía phòng ngủ, đặt cô vào ổ chăn trên giường, tiện tay chỉnh nhiệt độ phòng cao lên mấy độ, sau đó xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng nói: “Nằm ngoan đợi anh.”
Một lúc sau, phía phòng bếp truyền đến mùi thơm ngào ngạt.
Kiều Hiểu Tinh hít hít mũi, hình như có mùi cà chua.
Cô thấy Ngôn Tử Kỳ bê một bát canh nóng lên, ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đầu cô dựa vào ngực mình.
“Tinh Tinh ngoan, anh bón canh cho em.”
Kiều Hiểu Tinh ngoan ngoãn như một con mèo con mềm mại trong lòng Ngôn Tử Kỳ, rất nhanh đã uống hết bát canh trứng cà chua.
Cô rúc đầu vào ngực anh, thủ thỉ nói: “Anh giận em à? Sao không chịu nói gì thế?”
Ngôn Tử Kỳ hừ nhẹ, lấy tay vuốt tóc cô, khẽ trách móc: “Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu nghe lời, lúc nào điện thoại cũng hết pin.
Túi xách của em cái lớn cái nhỏ chất đầy một cái tủ, không LV thì cũng Hermès, vậy mà một cục sạc dự phòng cũng không mang theo nổi hả?”
Kiều Hiểu Tinh bị Ngôn Tử Kỳ mắng liền giận dỗi chu mỏ lên cãi: “Giờ này mà anh vẫn còn mắng em mấy chuyện vớ vẩn này được à? Từ mai em sẽ sạc đầy pin điện thoại trước khi ra ngoài, được chưa Ngôn tiên sinh?”
“Ngày mai cái gì, em làm ngay bây giờ cho anh.”
Kiều Hiểu Tinh vòng tay ôm lấy eo Ngôn Tử Kỳ, thơm chụt lên môi anh một cái.
“Em vừa sạc rồi.
Bạn trai à, nhớ bạn quá đi mất.”
Ngôn Tử Kỳ dụi đầu vào cổ cô, uỷ khuất nói: “Anh cũng nhớ em đến phát điên, còn cố gắng về sớm trước hai ngày.
Thế mà em tót một cái đã chạy đi xem concert, một tin nhắn cũng không thèm gửi cho anh.”
“Có phải anh nhận ra anh không thể sống thiếu được em không?”
Kiều Hiểu Tinh chỉ tuỳ ý nói đùa, nhưng không ngờ anh lại nghiêm túc gật đầu.
“Giây phút chưa biết rõ em sống chết như thế nào, anh đã suy nghĩ cẩn thận, sau đó thông suốt rất nhiều điều.
Anh nghĩ là anh thích em nhiều hơn anh tưởng.”
Kiều Hiểu Tinh thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt nhu tình như nước này làm cô có chút không quen.
Ngôn Tử Kỳ chống một tay xuống giường, tay còn lại vuốt ve eo nhỏ của cô, cười ái muội: “Tinh Tinh, em nói nhớ anh, tức là nhớ cả Tiểu Ngôn đúng không? Tiểu Ngôn cũng rất nhớ Tiểu Kiều, cho chúng nó chơi với nhau được không?”
Kiều Hiểu Tinh túm lấy bàn tay hư hỏng của anh ghì xuống, trừng mắt nói: “Anh không thể nghiêm túc nói chuyện với em được một lúc à?”
Ngôn Tử Kỳ bĩu môi.
“Gần một tuần nay anh chưa được chạm vào em rồi, em không thể để bạn trai của mình nhịn đói đến khổ sở như thế được.
Đấy gọi là vô nhân đạo.”
“Rõ ràng trước khi lên máy bay làm một lần rồi mà.”
“Hôm đó vội vội vàng vàng, chưa tận hứng, dĩ nhiên là không tính.”
Kiều Hiểu Tinh dở khóc dở cười, tên sắc lang này cứ nằm cạnh cô là y như rằng lại động tay động chân.
“Đi ngủ, mai làm.”
Nhưng mà tối nay Kiều Hiểu Tinh ngủ không ngon, sau khi trải qua chuyện tai nạn giao thông, giấc ngủ cứ chập chà chập chờn.
Cô trở mình qua lại mấy lần, đánh thức Ngôn Tử Kỳ bên cạnh, người đàn ông ôm eo cô từ phía sau, quan tâm hỏi: “Em sao thế?”
Kiều Hiểu Tinh im lặng mấy giây, giọng nói yếu ớt nhỏ xíu: “Tử Kỳ, em không ngủ được, cứ nhắm mắt lại mơ thấy máu.”
Ngôn Tử Kỳ cũng im lặng, một giây sau anh lật người bế cô ngồi lên đùi, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Cô lập tức ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn.
Nhiệt độ cơ thể của anh như một cái lò sưởi ấm nóng, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Bàn tay to lớn chu du trên làn da mềm mại, cởi sạch những thứ vướng víu trên người cả hai.
Anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn rất thấp: “Lần trước làm vội quá, lần này sẽ bù cho em.”
Kiều Hiểu Tinh ngồi quay lưng lại với người đàn ông, tự mình đong đưa chuyển động, lại nghe thấy người phía sau khe khẽ rên rỉ.
Đối diện với hai người là một cái TV lớn, màn hình phẳng đen kịt phản chiếu dáng vẻ dâm mỹ của cả hai.
Kiều Hiểu Tinh hé mở nhìn hình ảnh của mình trong đó, mái tóc dài tán loạn lay động, hai bầu ngực nặng trĩu đung đưa liên hồi, một bên bị bàn tay người đàn ông ôm lấy, thịt non căng đầy tràn qua kẽ ngón tay.
Hai chân cô mở rộng khiến toàn bộ hoa huyệt lộ rõ, một vật khổng lồ tím sẫm không ngừng rút ra đâm vào kéo theo lượng lớn chất lỏng trong suốt, ngón cái của người đàn ông xoa nắn âm đế mang lại cho cô tầng tầng lớp lớp khoái cảm.
Cả hai người đều khao khát nhớ nhung lẫn nhau, hai cơ thể quấn quýt phối hợp ăn ý, sung sướng thâu đêm.
…
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy lại làm cho tình cảm của hai người vô thanh vô tức tăng lên một bậc.
Đối với chuyện concert, bản thân Kiều Hiểu Tinh cảm thấy không sao cả, nhưng vị tổng tài bá đạo nào đó lại cảm thấy bất bình thay cô, nhiều hơn sự bất bình là tính chiếm hữu.
Anh vung ra rất nhiều tiền dập hot search, nhất định không thể để đám đàn ông ngoài kia có cơ hội mon men đến gần người phụ nữ của anh được.
Ngôn Tử Kỳ cũng không cho phép Kiều Hiểu Tinh được ngồi xe của Tiểu Niệm thêm bất kì lần nào nữa.
Chiếc xe này không biết có phải không hợp vía chủ nhân hay không mà ba lần bảy lượt gặp phải tai nạn giao thông, Tiểu Niệm sau khi mang xe đi sửa chữa bảo dưỡng thì cũng lập tức bán gấp.