Lúc ăn xong, Lê Dương hỏi Nhạc Nhạc: “Giờ em đi đâu?”
Nhạc Nhạc lau dầu trên miệng, ợ một cái, “Anh định đi đâu?”
“Đi đâu anh phải báo mày à?”
Nhạc Nhạc gãi cằm, “Em đi theo anh mà.”
“……” Lê Dương liếc nhóc, “Về nhà xem phim hoạt hình đi, đi theo anh làm gì?”
Nhạc Nhạc trông rất miễn cưỡng, thở ngắn than dài, “Không muốn về nhà.”
“Đúng rồi anh Tiểu Lê,” Nhạc Nhạc lại hỏi, “- mà anh không về nhà à?”
“Làm sao?”
“Hong có sao,” Nhạc Nhạc vò đầu, “Sáng nay em sang nhà tìm anh mà không thấy, chú Lê mở cửa cho em đó.”
Lê Dương nhướng mày, “Bố anh ở nhà?”
Nhạc Nhạc gật đầu, “Có cả dì Trần nữa.”
Lê Dương: “……”
Cả bố cả mẹ? Trong cùng một phòng? Nhưng không đánh nhau……?
Tâm trạng Lê Dương hơi phức tạp, vẻ mặt cũng một lời khó nói hết.
Thiệu Nhất chống cằm nhìn cậu, “Sao thế?”
Lê Dương xoa xoa mũi, “Đợi lát nữa nói với anh.”
Nhưng nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tức thì máy cậu hiện lên cuộc gọi của mẹ.
“A lô?”
“A lô, Dương Dương à.” Giọng Trần Uyển truyền tới từ đầu bên kia, nghe không có vẻ vừa mới cãi cọ xong mà giống như tâm trạng rất tốt, “Được nghỉ đúng không? Sao không về nhà?”
Lê Dương ngả lưng ra sau, thế nhưng không dựa trúng lưng ghế mà đụng phải cánh tay ai đó.
Cậu quay đầu nhìn cái người chống tay trên ghế mình, Thiệu Nhất cong môi cười, chớp chớp mắt nhìn lại.
Lê Dương liền dựa vào tay anh, tiếp tục nói chuyện cùng Trần Uyển, “Con ở nhà bạn, có chuyện gì thế mẹ?”
Tự cậu thầm bổ sung trong lòng, bạn trai.
“Không có gì, chỉ là……” Trần Uyển chần chờ một chút, như thể thấp giọng hỏi người bên cạnh gì đó xong mới tiếp tục nói, “Chuyện là, chú Lương …… muốn mời con ăn cơm.”
“……” Lê Dương cầm điện thoại, lặng thinh không đáp.
Cậu trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Con ăn rồi.”
“Ngày mai cũng được, mấy đứa được nghỉ đúng không … Cứ chọn lúc con rảnh, nhé?” Trần Uyển dường như quyết tâm phải lôi cậu và Lương Minh lên một bàn cơm mới được.
Lê Dương nhíu mày, không ừ hử.
Nói thật ấn tượng của cậu về Lương Minh rất không tốt, chỉ là ông ta có thể làm mẹ cậu vui vẻ hơn.
Nhưng ấn tượng đầu tiên là thứ ăn sâu bén rễ trong đầu, luôn rất khó thay đổi.
“Để nói sau.” Lê Dương không đồng ý.
Trần Uyển thở dài khẽ tới nỗi khó phát hiện, “Được, bao giờ con sẵn sàng nhớ gọi cho mẹ.”
“…… Vâng.”
Nghe điện thoại xong, Lê Dương phát hiện Thiệu Nhất ngồi cạnh và Nhạc Nhạc đối diện đều đang chăm chú nhìn mình.
“…… Mấy người làm chi đó?”
Thiệu Nhất xoa đầu cậu.
Nhạc Nhạc đột nhiên “Oà” lên: “Anh đại đúng là anh đại.”
“……” Tuy Nhạc Nhạc chắc là không hiểu gì, nhưng Lê Dương vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu chột dạ khù khụ, tiếp tục thảo luận lịch trình sắp tới với Nhạc Nhạc.
“Anh có việc, em tự chơi mình đi.”
“Việc gì?” Nhạc Nhạc chăm chỉ.
Lê Dương doạ nhóc, “Còn nói lắm nữa anh gọi điện cho bà nội em đấy nhé.”
Nhạc Nhạc giờ mới biết sợ, “Không được! Anh muốn nói gì?”
Lê Dương cười lạnh, “Chuyện anh có thể nói với bà nội em chắc không nhiều lắm đâu.”
Nhạc Nhạc rên rỉ, “Anh Tiểu Lê thay đổi rồi! Ngày xưa anh chả bao giờ mách lẻo em!”
Lê Dương xuỳ xuỳ, “Thì sao?”
Nhạc Nhạc thở dài như một ông cụ non, “Haizzz ——”
Lê Dương đứng lên vỗ đầu thằng nhóc, “Đủ rồi đấy, mau về nhà đi, đừng có đi gây sự nữa, lần sau bị đuổi không gặp người quen anh xem mày làm thế nào?”
Nhạc Nhạc nhớ tới vụ này cũng có chút sầu, “Ngộ nhỡ bọn nó phục kích trên đường em về nhà thì sao?”
“Cấp không có bài tập về nhà à?” Lê Dương nhíu mày, “Sao rảnh quá vậy?”
Nhạc Nhạc xì một tiếng, trong khinh thường lẫn thêm ao ước, “Đám bọn nó có bao giờ làm bài tập về nhà đâu, thầy cô cũng mặc à.”
Lê Dương lại vỗ lên đầu nhóc phát nữa, “Sao hả, mày còn hâm mộ đúng không?”
Nhạc Nhạc bịt đầu lắc rối rít, “Không không không hâm mộ.”
“Đi thôi, anh với mày đi về.” Lê Dương quay đầu nhìn Thiệu Nhất, “Anh……”
Thiệu Nhất cười, “Em đưa cậu bé về đi, anh đi mua cá.”
Lê Dương cũng cười lại, “Mua con to vào nha.”
Nhạc Nhạc bắt đầu tò mò, “Cá gì cơ ạ?”
Lê Dương túm nhóc ra ngoài, “Sao mày suốt ngày hóng hớt thế hả em?”
Thiệu Nhất nhìn theo bóng dáng bạn trai nhỏ, thở dài.
Thiệu Nhất một mình đi siêu thị, lúc lựa cá có gặp một cặp đôi trẻ tay trong tay.
Cô bé: “Tình yêu à, người ta muốn ăn hải sản ~”
Cậu trai gãi đầu, “Ơ? Nhưng anh không biết làm.”
Cô bé đu đưa tay cậu kia làm nũng, “Không sao, anh làm gì em cũng thích ăn hết.”
Thiệu Nhất: “……”
Lúc chọn cá xong, anh gửi cho Lê Dương ước chừng giờ này đã về nhà một hình ảnh.
Là một người chibi mặt bánh bao, cau mày chống cằm ngồi dưới đất, phía trên có dòng chữ ——
Nhớ em, muốn ôm ấp hôn hít mới đỡ được.
Gửi xong tin nhắn, tự anh ngắm nghía hình ảnh kia mà vui vẻ nửa ngày.
Lê Dương trả lời rất nhanh.
【LiY】 Được thôi, tối nay ông đây sẽ lâm hạnh anh.
【. 】 Cảm ơn ông lớn ~
【LiY】 Tắm sạch đợi đấy.
Thiệu Nhất đọc tin mà cười ngất, bạn nhỏ này đúng là cái gì cũng nói được.
【. 】 Vâng ạ.
Anh thả điện thoại lại túi quần, đi sang quầy đồ ăn vặt.
Hai túi bánh quy chocolate, hai hộp kẹo quýt…… Lê Dương còn thích ăn gì nữa nhỉ?
Lê Dương hiện tại vừa đi đến thang máy, dọc đường Nhạc Nhạc nói cực kì nhiều, lải nhà lải nhải phiền chết cậu.
Thiệu Nhất lại nhắn tin cho cậu, hỏi cậu thích ăn gì?
Hình ảnh là kệ đồ ăn vặt ở siêu thị.
Lê Dương không suy nghĩ nhắn lại một chữ.
【LiY】 Anh.
Thiệu Nhất: “……” Anh nghiến răng.
【. 】 Được.
Lê Dương vốn chỉ tiện tay trêu bạn trai chút hoi, ai ngờ Thiệu Nhất đáp cậu một chữ “Được” lại biến người hoang mang thành cậu.
Cửa thang máy mở, hai người bên trong đi ra.
Là Lê Chí Minh, cùng với Trần Uyển.
Trông hai người không có vẻ gì mất kiên nhẫn hay chán ghét nhau, ngược lại rất là khách khí.
Trần Uyển đang nói dở, “Về công việc sau này……”
Bà ngẩng đầu trông thấy Lê Dương đứng ngoài thang máy, lời nói liền im bặt.
Bà sửng sốt, “…… Dương Dương? Con về rồi?”
Lê Dương nhìn hai người họ, mất một lúc mới gật đầu, “Hai người……” Làm gì đây?
Trần Uyển mỉm cười, có chút xấu hổ, “Mẹ…… Về đây lấy ít đồ, vừa lúc có công chuyện cần bàn với bố con.”
Sau khi Lê Chí Minh và Trần Uyển ly hôn, Trần Uyển liền dọn ra ngoài ở, tuy vốn dĩ bà cũng không mấy khi về nhà.
Có điều chắc là quên gì ở đây, bây giờ trở về lấy. Cũng vì hôm nay -, bà cho rằng Lê Dương sẽ ở nhà, muốn giáp mặt nói chuyện ăn cơm với cậu, nhưng không ngờ Lê Dương không ở.
Lê Chí Minh vẫn giữ bản mặt ấy, không nói gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn Lê Dương.
Phỏng chừng muốn trách cậu nghỉ học sao không về nhà vân vân.
Lê Dương đứng đó, thật sự không biết nên nói gì, đã nhiều năm cậu chưa gặp qua bố mẹ mình hoà thuận với nhau như vậy,
Trước đây ngày nào cũng cãi vã, giờ ly hôn rồi lại trở nên hài hoà.
Tâm trạng cậu phức tạp, gật đầu với bố mẹ, “Con lên nhà trước.”
Lê Chí Minh hình như còn có việc, xách cặp tài liệu đi trước, Trần Uyển nán lại giữ chặt Lê Dương, “Dương Dương, chú Lương đang ở bên ngoài, hay là con……”
Lê Dương hơi bất lực, “Mẹ, con không muốn ăn.”
Trần Uyển nhìn cậu, thở dài, buông tay ra, “Thế thôi, thế thôi.”
Ban nãy Nhạc Nhạc rất có mắt nhìn, tự đi thang máy lên nhà rồi.
Giờ Lê Dương phải chờ thang máy xuống lại.
Trần Uyển cũng khoan đi, đứng chờ cùng cậu.
Đợi trong chốc lát, Lê Dương lên tiếng trước, “Bao giờ mẹ kết hôn?”
Trần Uyển hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu.
Lê Dương có chút mất tự nhiên, cậu sờ sờ mũi, “Mẹ với…… người kia ấy, chẳng phải chuẩn bị kết hôn sao?”
Trần Uyển khoé miệng mấp máy, do dự trong chốc lát mới nói, “Ừ, chuẩn bị kết hôn. Con……”
Bà muốn hỏi, con có không vui không?
Hoặc có cảm thấy không được tự nhiên, không thoải mái?
Nhưng cuối cùng bà vẫn không hỏi, trong lòng có chút chua xót, một đứa trẻ ngày ngày thấy bố mẹ nó cãi nhau mới là không vui, là khó chịu đấy.
Thang máy sắp tới rồi.
Lê Dương đã có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy những lời này thật khó nói.
“Sau này mẹ hãy sống thật tốt, đừng tham công tiếc việc nữa, công việc không quan trọng bằng người nhà. Hơn nữa, mẹ không cần phải bận lòng về suy nghĩ của con, dù sao…… Con cũng mong mẹ sẽ sống tốt hơn khoảng thời gian lúc trước.”
“Đinh.” Thang máy đến.
“Con lên trước đây,” Lê Dương quay đầu nhìn thoáng đôi mắt ửng đỏ của Trần Uyển, hơi dừng, “…… Con không thích cái ông họ Lương đó, chuyện ăn cơm để nói sau đi.”
Trần Uyển hết cách, mỉm cười, “Được, vậy mẹ đi nhé?”
Lê Dương gật gật đầu, vào thang máy.
Ban đầu cậu chỉ định đưa Nhạc Nhạc về nhà, có điều đi được nửa đường thì nhớ trong nhà đúng là có đồ cần lấy.
Vậy nên vừa lúc.
Cậu nhìn cổ mình trong gương, bên trên đeo sợi còn lại trong cặp dây tơ hồng cậu mua hồi sinh nhật Thiệu Nhất.
Lần đầu tiên cậu đeo thứ này, cảm giác toàn thân mình cứ kì cà kì cục.
Cậu nhét sợi dây vào cổ áo, chỉ lộ một đoạn bên ngoài, trông mới dễ nhìn hơn một chút.
Chuẩn bị xong xuôi cậu liền sang nhà Thiệu Nhất.
Trước đây luôn lạc lối giữa đống ngõ ngách cong queo ngoằn ngoèo, nhưng hiện tại đi đã quá nhiều, đường đi cũng nhớ được hòm hòm.
Hỏi thêm các cô các bác nhiệt tình, liền rất thuận lợi.
Dù sao các cụ khu này dường như đều quen Thiệu Nhất.
Cũng không biết Thiệu Nhất làm thân với bao la các cụ già như vậy bằng cách nào.
Cậu đứng trước nhà gõ cửa.
Nửa phút sau thấy bạn trai mình đi ra, vẻ mặt kinh ngạc đứng trước cửa.
“Sao không gọi trước cho anh…… Không lạc đường?”
Lê Dương hừ một tiếng, đẩy anh vào nhà.
Sau đó sập cửa lại, đẩy Thiệu Nhất đến ven tường, kabedon.
Trong tiếng Nhật, “Kabe” nghĩa là bức tường còn “don” chỉ âm thanh tạo ra khi bạn đập tay lên đó. “Kabedon” chính là hành động đặt một hoặc cả hai tay để giữ chặt cô gái đang tựa lưng vào tường. Hành động này vốn được xem là rất “ngầu” và “bá đạo” chuyên dùng để tạo điểm nhấn trong các đoạn cao trào của shoujo manga.
Tuy có hơi lùn một chút…… Nhưng mà không ảnh hưởng!
Cậu như một tên ác bá thứ thiệt, “Mỹ nhân à, ông tới sủng hạnh anh đây.”
Thiệu Nhất nhướng mày, trở tay ôm ngược lại, “Ông lớn muốn sủng hạnh anh thế nào hửm?”
Lê Dương hôn bẹp trên mặt anh một cái, “Thế này.”
“Ôm ấp hôn hít.”
HẾT CHƯƠNG .