Cốc trà sữa thứ sáu mươi tư: Em gái.
-----------------------------
Thiệu Nhất đến Tân Hải đã là giờ tối.
Anh tới thẳng nhà chú Chu.
Chú Chu là bạn cũ của mẹ anh, sau này vì chút danh lợi trong giới mà bất hoà.
Đã mấy năm không có liên hệ, chỉ trừ một điều duy nhất...... Em gái anh là con nuôi nhà họ Chu.
Anh có em gái, chuyện này gần như không ai biết, kể cả Lý Nhiên.
Thiệu Vân chắc cũng đã quên bản thân mình từng sinh một cô con gái, hiện tại ngoại trừ anh, người biết Chu Dư là em gái ruột của anh, con gái ruột của Thiệu Vân chỉ còn hai vợ chồng chú Chu.
Anh vẫn luôn nhớ cô em gái bé bé xinh xinh ngọt ngào gọi mình tiếng "ca ca", cũng không khỏi tiếc nuối vì hiện tại Chu Dư xa cách.
Nhưng thật ra như vậy cũng tốt.
Chỉ trách chuyện nhà anh quá bộn bề, còn cô bé xứng đáng được sống dưới sự che chở của bố mẹ, đơn thuần vui vẻ trưởng thành.
Thế nhưng ngay cả nguyện vọng ấy cũng không thể thực hiện.
Nhiều năm không gặp, cánh cửa nhà họ Chu đã mờ nhoè trong ký ức nay gần ngay trước mắt, thật khiến người ta cảm hoài.
Khi còn nhỏ......
Mà thôi.
Nhỏ với lớn cái gì.
Anh ấn chuông cửa.
Khiến anh không ngờ tới, là Chu Nghị tự mình mở cửa.
Chu Nghị thì chẳng có vẻ gì bất ngờ, ông gật đầu với Thiệu Nhất, "Tiểu Nhất à."
"......" Thiệu Nhất mặt không đổi sắc, "Chú Chu."
Chu Nghị đẩy mắt kính, "Vào đi."
Thiệu Nhất theo Chu Nghị vào cửa, đi đến phòng khách, thấy Chu Dư đang ngồi trên ghế sô pha.
Cô bé đang cúi đầu, không thấy được biểu cảm gương mặt.
Ngồi bên cạnh là vợ Chu Nghị, Phương Đại.
Phương Đại mắt đỏ hoe, vừa nhìn Chu Dư vừa lau mắt.
Chu Nghị đi đến cạnh Chu Dư, thở dài, "Tiểu Dư... anh trai con tới."
Chu Dư bấm tay, vẫn chưa ngẩng đầu.
Thiệu Nhất do dự, không biết có nên nói gì đó hay không.
Chu Nghị điện cho anh, đột ngột báo anh Chu Dư đã biết chuyện mình là con nuôi, anh vẫn rối rắm từ ấy đến giờ.
Nếu đổi lại là anh, cùng cha mẹ mỹ mãn sống mười mấy năm, bỗng dưng một ngày phát hiện bản thân không phải con ruột......
Đệch.
Kịch bản máu chó gì đây.
Anh không sờ thấu cảm xúc của Chu Dư lúc này, sợ tâm lý em ấy không thể tiếp thu.
Không khí phòng khách rất trầm lặng.
Cuối cùng Thiệu Nhất tiến lên trước một bước, "Tiểu Dư."
Cái tên này thật ra rất xa lạ, anh nhớ mang máng ngày xưa em gái mình không phải tên này, nhưng lúc ấy anh cũng còn bé, không nhớ rõ tên em, chỉ nhớ tên gọi yêu là Tiểu Đoá.
Chu Dư khẽ hít một hơi, ngẩng đầu.
Thiệu Nhất nhẹ nhàng nói: "Anh là...... anh trai em."
Chu Dư rũ mắt xuống, không nói lời nào.
Chu Nghị thở dài, ông ngồi xuống bên cạnh Chu Dư, "Tiểu Dư à, trong lòng con có suy nghĩ gì, con cứ việc nói ra, ba và mẹ đều ở bên con, được không?"
Phương Đại cũng gật đầu: "Đúng vậy, con nói muốn gặp anh trai, giờ thằng bé tới rồi này. Con nghĩ gì trong lòng, nói mẹ nghe có được không?"
"Con......" Chu Dư hơi ngập ngừng, "Con...... Không biết."
Thiệu Nhất tiến thêm vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn em chăm chú.
"Tiểu Dư, thật ra em có phải em gái của anh không không quan trọng, em là Chu Dư."
Chu Dư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóng lánh.
Thiệu Nhất lựa lời, "Ừm...... Nếu như em muốn, anh có thể đưa em đi gặp mẹ, nếu em không muốn, vậy không cần phải bận tâm gì cả, em vẫn là em, không có gì thay đổi."
Chu Nghị nhìn anh một cái.
Chu Dư yên lặng hồi lâu.
Không khí trở về an tĩnh.
Thiệu Nhất ngồi xổm trước mặt cô bé từng ấy thời gian, chân có chút tê rần......
Nhưng thời điểm này mà đứng dậy giãy chân thì quá là phá hỏng bầu không khí, cũng giống bị tâm thần.
Anh nghĩ đến cái lúc mình cùng bạn nhỏ ngồi xổm cạnh mép giường cười ngây ngô, chợt thấy nhớ mong da diết.
Anh thở dài trong lòng.
Chu Dư hẳn là thầm đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn dè dặt gật đầu.
"Con...... con muốn đi xem." Cô bé dứt lời, hơi bất an quay sang nhìn Chu Nghị.
Chu Nghị lập tức cười với con, xoa đầu cô bé, "Không sao cả, ba mẹ ở nhà chờ con."
Mũi Chu Dư chua xót, ôm Chu Nghị và Phương Đại khóc oà lên.
Thiệu Nhất đứng dậy, giật giật chân.
Trong lòng tiếp tục thở dài.
Tình huống một nhà ba người ôm nhau khóc dư lày...... Một người ngoài như anh ngơ ngác đứng cạnh thật là xấu hổ.
Một nhà ba người khóc xong, Chu Dư lau khô nước mắt nhìn Thiệu Nhất, "Vậy...... đi ngay bây giờ sao?"
Thiệu Nhất biết trong thời gian ngắn em không thể gọi tiếng "ca ca" ra miệng, chỉ mỉm cười, "Em muốn đi bao giờ cũng được."
Chu Dư do dự trong chốc lát, "Em...... Em muốn đi bây giờ luôn."
Thiệu Nhất gật đầu.
Chu Dư lên phòng thay quần áo, Phương Đại cũng lên theo, chắc hai mẹ con có lời muốn trò chuyện.
Phòng khách chỉ còn lại Thiệu Nhất và Chu Nghị.
Chu Nghị rót trà cho Thiệu Nhất, "Ngồi đi."
"Cảm ơn chú Chu." Thiệu Nhất nhận trà, ngồi xuống đối diện Chu Nghị.
Chu Nghị nhìn anh, "Thằng nhóc này, giờ đã cứng cáp rồi."
"...... Chú Chu quá khen."
Chu Nghị uống trà, nửa ngày mới hỏi một câu, "Con với Tiểu Dư......?"
Thiệu Nhất biết ông nghĩ gì, lắc đầu cười, "Con và Tiểu Dư chắc đã gần...... mười năm không gặp, nhưng con vẫn luôn nhớ em, cũng biết em sống rất tốt, con tất nhiên sẽ không quấy rầy cuộc sống của em."
Chu Nghị nhìn anh, cuối cùng gật đầu, "Cảm ơn con."
Thiệu Nhất chạm chén trà vào chén của Chu Nghị, "Câu cảm ơn này nên là con nói, nếu không phải ngày ấy chú đưa Tiểu Dư đi, không biết hiện tại...... sẽ thế nào."
Chu Nghị thở dài, "Con có trách chú bạc nghĩa không? Thờ ơ với mẹ con như vậy......"
"Không đâu," Thiệu Nhất lắc đầu, "Vốn là mẹ con có lỗi với chú và dì Phương."
Chu Nghị xua xua tay, "Được rồi. Những việc này đều đã qua, không liên luỵ đám vãn bối mấy đứa."
Thiệu Nhất: "Thiệu Trọng Nhân hôm nay đến bệnh viện ạ?"
Chu Nghị nhìn anh, "Sao chú biết được."
Thiệu Nhất khụ một tiếng, "Chú Chu, chú đừng...... Con biết chú và dì Phương có đến bệnh viện mà."
Chu Nghị trừng anh, "Làm sao con biết?"
Thiệu Nhất cười, "Chú cũng đừng quan tâm chuyện ấy."
"Hôm nay con tới," Thiệu Nhất nói chậm lại, "Một là vì Tiểu Dư, hai là vì Thiệu Trọng Nhân."
"Chú biết." Chu Nghị phẩy tay, "Hắn đúng là muốn tìm mẹ con, nhưng vẫn chưa tìm được. Chú gọi con đến thật ra cũng vì chuyện này."
"Ông cậu của con đúng là cái gối thêu hoa, phá hết của cải nhà con rồi lại chuyển mục tiêu sang mẹ con." Chu Nghị cau mày, "Hơn nữa, hẳn hắn cũng đã biết quan hệ giữa con và Tiểu Dư, làm sao Tiểu Dư biết được chuyện này, tám chín phần mười là do hắn ta dở trò."
Thiệu Nhất cong môi, "Hắn ấy à, khôn vặt thì giỏi lắm, hẳn không nắm chắc nhưng mà có thể đoán được."
Chu Nghị xoa ấn đường, "Còn mấy kẻ thân thích nhà con, cũng dính líu đến hắn đúng không?"
Thiệu Nhất hời hợt ừm một tiếng, "Không sai lắm."
Chu Dư thay quần áo xong, cùng Thiệu Nhất ra cửa.
Dọc đường đi, Thiệu Nhất vẫn luôn rối rắm nên nói gì với cô em gái mười năm không gặp này.
Cảm thấy nói gì cũng rất khó xử.
"Em... muốn hỏi một vấn đề." Chu Dư nhỏ giọng lên tiếng.
Thiệu Nhất ngẩn người, quay đầu nhìn nhỏ, "...... Ừm?"
Chu Dư cũng xoay sang nhìn anh, cắn môi dưới, "...... Bà ấy, là người như thế nào?"
Thiệu Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm con đường dưới chân, chậm rãi mở miệng, "Bà ấy à, như một đứa trẻ vậy, thoạt nhìn mỗi ngày đều sống vô ưu vô lự, thích ăn kẹo, thích cười."
Chu Dư lắng nghe rất chăm chú.
Thiệu Nhất lại đột nhiên chuyển giọng, "Lúc tỉnh táo mẹ rất trầm tĩnh, rất dịu dàng. Nhưng lúc phát bệnh thì rất đáng sợ."
Anh nói một mạch không dừng, sau đó nhìn Chu Dư, nghiêm túc nói, "Chắc không phải em không đoán được. Vì thế, thật sự cảm ơn em chịu đến gặp mẹ."
Chu Dư khẽ sửng sốt, nhỏ mau chóng lắc đầu, "Thật ra em...... Em cũng không phải, chỉ là......"
Thiệu Nhất đưa tay lên đỉnh đầu em, dừng một chút, cuối cùng vẫn đặt lên vỗ nhẹ.
"Anh biết, đừng bận tâm."
"Anh...... Vẫn luôn biết, em là, em gái, của anh sao?"
"Ừm."
"Vậy tại sao...... Mọi người không nói cho em?" Chu Dư cúi thấp đầu.
Thiệu Nhất cười, "Chắc em cũng biết đại khái tình cảnh của anh nhỉ? Quá khứ, hiện tại, tương lai của em đều rất tốt, hà tất phải biết những chuyện không vui này."
Chu Dư nhỏ giọng nói một câu, "Nhưng như thế em cảm thấy rất không công bằng."
Thiệu Nhất chớp chớp mắt, "Hửm?"
Chu Dư nhẹ nhàng thở hắt, "Chính là...... Em cái gì cũng không biết, người kia...... Bà ấy, sinh bệnh, em cũng không biết. Những việc này em có quyền được biết mà."
Thiệu Nhất thở dài.
Cô nhỏ còn rất có chính kiến.
"Anh xin lỗi, nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em nghe."
"Thật ra em cũng không có ý đó...... Haiz," Chu Dư có chút ảo não cúi đầu, "Em chỉ cảm thấy đây cũng là trách nhiệm của em......"
Thiệu Nhất trầm mặc trong chốc lát, "Không, đừng nghĩ những việc này là trách nhiệm của em."
Chu Dư ngẩng đầu nhìn anh, "Vì sao?"
"Bởi vì ca ca em dặn em như thế," Lần này Thiệu Nhất vuốt tay lên đầu nhỏ, "Em chỉ cần vui vẻ là tốt rồi."
Chu Dư chớp chớp mắt, "Ừm...... Cảm ơn anh."
Thiệu Nhất cười, "Đừng nghĩ nhiều nữa, em hãy cứ là em thôi. Anh hứa, không có gì thay đổi cả, cùng lắm chỉ là.... có thêm một người anh trai, được không?"
Chu Dư cũng cười với anh, "Cảm ơn. Cảm ơn...... Ca ca."
HẾT CHƯƠNG .
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi viết dự tính mười lăm vạn chữ là kết thúc [ buồn cười ] Là tôi đánh giá cao chính mình.