Lê Dương chẳng mấy khi nói lời âu yếm, nói xong những lời này cậu hơi mất tự nhiên, liền vùi mặt vào hõm vai Thiệu Nhất.
Nhưng đến Thiệu Nhất cũng im lặng.
Lê Dương kéo kéo áo anh, sượng giọng, "Anh nói gì đi."
"Hửm?" Thiệu Nhất hơi thấp giọng, "Nói gì?"
"Em cũng coi như đang thổ lộ đấy!" Lê Dương ngước đầu trừng anh, "Anh không muốn bày tỏ gì hả?"
Thiệu Nhất đương nhiên có bày tỏ, còn bày tỏ theo cách cực kì trực tiếp – anh nâng mặt Lê Dương hôn xuống.
Một chuỗi nụ hôn thật nhẹ thật nhẹ, cứ như sợ dọa đến người trong ngực, miên man từ trán, giữa mắt đến môi.
"Làm sao vậy?" Lê Dương thì thào, "Cảm động quá hả?"
"Ừm." Cuối cùng Thiệu Nhất dừng trên khoé miệng cậu, hôn từng chút từng chút.
"Cảm động muốn chết."
Nói cũng nói, ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, có lẽ còn có thể làm thêm vài việc cấp độ cao hơn nữa, nhưng cả hai người đều không muốn động đậy, chỉ ôm ấp đối phương, phảng phất như bỏ quên thời giờ, thế gian có thiên hoang địa lão cũng không phải chuyện của họ.
"Anh thì sao?" Lê Dương dựa vào vai Thiệu Nhất, lười biếng hỏi, "Anh có mong ước gì không?"
Thiệu Nhất mất vài giây mới đáp.
"Có ăn có uống, vô bệnh vô tai."
Lê Dương cười một tiếng, "Thế thôi?"
Thiệu Nhất cũng cười, "Thế thôi là sao, làm được từng ấy đâu hề dễ dàng."
"Vậy trong mong ước của anh không có em à?" Lê Dương liếc anh, bắt bẻ.
"Sao lại không có em," Thiệu Nhất sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Toàn bộ đều là em."
Lê Dương chớp chớp mắt, nhất thời không biết nói gì, liền ghé tới cắn lên môi Thiệu Nhất.
"Nói vậy còn được."
Thiệu Nhất xoa chỗ bị cậu cắn, bất đắc dĩ: "Vậy em còn cắn mạnh thế làm gì."
Lê Dương híp mắt cười, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cậu đã băn khoăn từ lâu, không khí hiện tại cũng vừa lúc thích hợp.
Lê Dương: "Nhất ca, sau này, lúc em đi học đại học, anh...... sẽ tiếp tục ở đây sao?"
Thiệu Nhất biết cậu đang suy nghĩ gì, liền cười nói: "Em hi vọng anh đi đâu?"
Lê Dương thầm trợn trắng mắt, "Em cũng giống anh, em không muốn anh đổi hướng vì em."
Thiệu Nhất không trêu cậu nữa, cụng đầu vào trán cậu, nghiêm túc nói: "Không phải đổi hướng vì em, hơn nữa anh cam tâm tình nguyện, cầu mà không được."
Lê Dương nhìn anh, "...... Ò."
Thiệu Nhất mỉm cười, "Đến lúc đó, anh sẽ mở một tiệm trà sữa ngay cạnh W đại, đặt tên là...... Mộng Tưởng, được không?"
梦想 (mộng tưởng) là ước mơ/mong ước/lý tưởng (từ được nhắc nhiều lần ở chương trước và chương này, mình edit linh hoạt)
"Tên này quá low, đổi cái khác." Lê Dương lắc đầu.
"Không đổi," Thiệu Nhất cười càng tươi, "Anh muốn đem mộng tưởng, đặt ở nơi gần em nhất."
......
Thi cuối kỳ xong, đám nhóc lại nghênh đón chuỗi ngày học thêm đại học.
Nói là học thêm, thật ra cũng là vòng ôn tập thứ nhất, không khác lịch học chính thức là bao.
Cả đám chỉ được nghỉ ngơi vài ngày, sau đó liền phải chôn mình trong căn phòng điều hoà chập cheng mà dùi mài kinh sử.
Mùa hè càng ngày càng nóng, việc kinh doanh của tiệm trà sữa cũng càng ngày càng tốt.
Kể từ lần nói về chuyện mộng tưởng, Thiệu Nhất đã bắt đầu sửa soạn cho tiệm trà sữa mang tên Mộng Tưởng của anh.
Mở cửa tiệm cạnh trường đại học không dễ.
Giá thuê mặt bằng ở đoạn đường tốt rất đắt. Mấy ngày nay Thiệu Nhất không chỉ buôn bán ở cửa tiệm mà còn tranh thủ vẽ tranh, thời gian đi chụp ảnh không có, anh chỉ có thể nhận thêm mấy việc chỉnh sửa ảnh linh tinh.
Trước lễ khai giảng vào mùng một tháng chín, khối có một kì nghỉ ngắn hạn, xem như lần giải lao cuối cùng trước khi bước vào năm cuối cấp ba.
Mà sinh nhật của bạn nhỏ nằm trong khoảng mấy ngày này.
Buổi chiều tan học, Tô Ngang kéo Mập đi thăm hỏi kế hoạch sinh nhật của Lê Dương.
"Lê Lê của tôi ơi, sắp đến sinh nhật bạn rồi đó, bạn đã có dự định gì chưa?"
Lê Dương không dừng bút, nhíu mày nói: "Đợi chút, tính bài này."
Tô Ngang liền cùng bạn mập ngồi xuống chờ, quay đầu thấy Tiểu Trương cũng chưa đi, "Tiểu Trương không đi ăn cơm à?"
Tiểu Trương đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm ngòi bút Lê Dương lia lịa trên giấy, "Không ăn, mình phải đợi học thần giải xong."
Lê Dương ngẩng lên, "Ông đi ăn trước đi, tôi phải một lúc nữa."
Tiểu Trương: "Không được, không có đáp án mình ăn không yên tâm."
Tô Ngang: "......"
Bạn mập: "......"
Làm bọn họ cảm thấy hổ thẹn quá.
Tô Ngang rút điện thoại ra, đột nhiên "Ái" một tiếng, "Tiểu Lê Tử, anh chủ Thiệu nói dắt mày đi ăn cơm, điện thoại mày tắt máy à."
Lê Dương nghe vậy, nhìn thoáng qua điện thoại. Thật đúng là tắt máy.
"Ờ, chắc hết pin."
Cậu nhìn lại tờ giấy nháp, viết vài con số lên trên đề bài, xong xuôi liền đứng dậy duỗi lưng, "Đi ăn cơm thôi."
Tiểu Trương nhìn bóng dáng dứt áo ra đi hết sức vô tình của Lê Dương, khóc không ra nước mắt, học thần không có trách nhiệm gì cả!
Tô Ngang tấm tắc: "Anh chủ Thiệu hữu dụng ghê ấy."
Bạn mập xoa cằm: "Sức mạnh của tình yêu......"
Thi cuối kì lớp xong đám nhóc tự khắc trở thành lớp , dạo này buổi chiều tan học Lê Dương không đến tiệm trà sữa nữa, một là vì cơm nước xong cũng tới giờ vào học ca tối, hai là tiệm trà sữa đông, Thiệu Nhất rất bận.
Cậu vừa bước ra cổng trường, đưa mắt sang phía đối diện, quả nhiên trong tiệm có rất nhiều người xếp hàng.
Vừa thu hồi tầm mắt, liền nghe có người gọi tên mình.
Lê Dương ngoái lại, trông thấy Lý Nhiên cà lơ phất phơ đứng đó.
"Đi nào các bạn nhỏ, mời mấy đứa đi ăn cơm."
Bạn mập hoan hô nhảy nhót, "Anh Nhiên giàu quá à."
Lý Nhiên nhướng mày, "Chứ sao, anh mà."
Lê Dương đi tới, có chút thắc mắc tại sao hắn không đi cùng thầy Diệp, "Anh ở đây làm gì?"
Lý Nhiên thở dài, "Anh Nhất của cưng gọi anh đấy, thấy cưng mãi không đi ra, gọi điện thoại cũng thuê bao, phái anh đứng đây chờ, bảo cưng ăn cơm." Hắn vỗ vỗ vai Lê Dương.
Lê Dương: "......"
Thiệu Nhất thật sự càng ngày càng giống người cha già nặng lòng con nhỏ.
Cả đám tuỳ tiện chọn một quán mì thịt bò, bốn người ngồi xuống, Lý Nhiên cũng hỏi chuyện sinh nhật Lê Dương.
Lê Dương gắp một đũa, bên trên có ít vụn thịt bò, "Không tính chuẩn bị......"
Tô Ngang gõ chén coong coong, "Như thế không được đâu Tiểu Lê Tử, mười tám tuổi đó! Lễ trưởng thành nha?!"
Bạn mập cũng phụ họa: "Đúng vậy, tượng trưng cho mày không còn là trẻ con nữa, sắp sửa đặt chân vào thế giới người lớn......"
Lý Nhiên chen vào: "Còn mang nghĩa cưng có thể làm những chuyện người lớn mà tụi con nít không được làm......"
Bạn mập ngây thơ hỏi: "Chuyện gì ạ?"
Lý Nhiên hiền hoà xoa đầu bạn mập, "Chờ em lớn lên khắc hiểu."
Bạn mập: "......"
Tô Ngang quay đầu nhìn Lê Dương, "Mày thật sự không tính làm gì cho sinh nhật mười tám tuổi hả? Sinh nhật mày còn trúng kì nghỉ đấy."
Sinh nhật Lê Dương là tháng , trước lễ khai giảng chính thức trường cho tụi nhóc nghỉ ngày.
"Ờ," Lê Dương nghĩ nghĩ, "Nhưng ông nội tao bảo muốn tổ chức sinh nhật cho tao."
Tô Ngang suy tư trong chốc lát, "Thế hay là hôm sinh nhật mày cứ sang chỗ ông mày đi, bao giờ về bọn mình lại tổ chức bù?"
Lê Dương không quá để ý: "Sao cũng được."
Không giống đại đa số mọi người xem sinh nhật mười tám tuổi là một dịp rất trọng đại, Lê Dương từ nhỏ đến lớn không hứng thú lắm với sinh nhật.
Có thể là vì từ nhỏ đến lớn không ai tổ chức sinh nhật cho cậu, thế nên tự cậu cũng xem nhẹ nó. Mà hồi tưởng lại mười tám năm sống trên đời, dường như...... cũng không có gì đáng để ghi nhớ.
Trừ hết những ký ức không vui như chửi mắng khắc khẩu, căn nhà lạnh tanh, thứ duy nhất khiến thế gian bừng sáng cũng chỉ có kì nghỉ hè năm mười bảy tuổi, cậu gặp được một anh đẹp trai ngầu ngầu.
Một anh đẹp trai tên Thiệu Nhất.
Lúc Thiệu Nhất biết Lê Dương muốn đến chỗ ông đón sinh nhật không khỏi có chút tiếc nuối, chưa kịp than thở không thể cùng bạn nhỏ trải qua sinh nhật mười tám tuổi, liền nghe bạn nhỏ bâng quơ nói: "Ông nội em đồng ý để anh về cùng em."
Dù Nhất ca của cậu thường ngày bình tĩnh ung dung trời sập không sợ, lúc này cũng thiếu điều lắp bắp kinh hãi.
"Em nói gì với ông rồi?" Thiệu Nhất nhướng mày hỏi, "Cái gì gọi là "đồng ý để anh về cùng em"?"
Ban đầu vừa nghe xong anh còn tưởng Lê Dương đã come out, nhưng cẩn thận ngẫm lại liền thấy không thể. Lê Dương từng kể anh chuyện nhà cậu, ông lão tuổi lớn, chân cẳng không tốt, dù Lê Dương có muốn come out cũng không thể bất thình lình như vậy.
"Em hỏi ông đưa bạn về ăn sinh nhật cùng được không, chứ anh nghĩ em nói gì?" Lê Dương híp mắt lười biếng dựa lên ghế, "Nói đưa bạn trai về hả?"
Thiệu Nhất mỉm cười, "Sớm vậy đã ra mắt người lớn."
Lê Dương nhướng mày, "Em sớm hơn anh."
Thiệu Nhất thở dài, "Nào dám so với ngài."
......
Buổi sáng ngày tháng , Lê Dương cùng Thiệu Nhất ngồi xe tới nhà ông nội.
Cậu không báo ông lịch trình cụ thể, sợ ông lão lại đến đón như lần trước, chân cẳng ông vốn đã không tốt, ở nhà đợi cậu thì hơn.
Xuống xe, Lê Dương quen cửa quen nẻo kéo Thiệu Nhất leo lên xe buýt, coi bộ rất thuộc đường ở đây.
"Hồi bé em được nghỉ đông nghỉ hè đều đến nhà ông nội ở," Trên đường, Lê Dương kể cho Thiệu Nhất vài chuyện vụn vặt về nơi này, "Khi ấy còn bà nội, bà nấu ăn siêu ngon, ông nội em thì không nấu được.
"Nhưng mà sau này bà nội em mất, càng ngày ông em nấu càng ngon."
Qua cửa sổ, cậu chỉ vào một cánh cổng nhỏ, "Kia, ngày xưa nó là cổng nhà trẻ, một cái nhà trẻ siêu bé, chỉ có chừng mấy chục đứa nhóc thôi, nhưng bên trong có nhiều cầu trượt linh tinh các thứ, em hay đòi ông nội dẫn ra chơi.
"Trước có nói đến con trai của chú Mã hàng xóm, em gọi ảnh là anh Tiểu Mã, hồi đó ảnh lãnh đạo trẻ con toàn khu phố ra nhà trẻ giành thang trượt, nhà trẻ có một thằng nhóc béo, dữ lắm luôn, đánh cho cái đứa chạy sau cùng trong đám tụi em một trận tơi bời......"
Lúc Lê Dương kể những việc này trong mắt tràn đầy ý cười, chính cậu có lẽ không nhận ra, nhưng Thiệu Nhất ngồi cạnh thì thấy rõ ràng.
Ông bà nội Lê Dương nhất định là những người rất tốt, thành phố này cũng nhất định là một nơi rất đáng yêu, thế nên mới lưu lại trong tuổi thơ bạn nhỏ của anh nhiều hồi ức đẹp đến vậy.
Khi cách nhà ông nội còn hai trạm buýt, có một người nữa lên xe.
Thư Tuệ xách mấy túi đồ lớn, nhìn thấy Lê Dương và Thiệu Nhất cũng sửng sốt, sau đó xách đồ ngồi xuống ghế phía trước hai người.
Lê Dương cũng rất kinh ngạc, hiện tại không phải lễ lạt gì, sao Thư Tuệ lại xuất hiện ở đây.
Thư Tuệ quay xuống chào hỏi hai người, mỉm cười, "Hai người...... chuẩn bị đi ra mắt người lớn trong nhà sao?"
Lê Dương: "......"
Lê Dương: "Không phải, bọn em về ăn sinh nhật."
"Ăn sinh nhật?" Thư Tuệ nghĩ đến tuổi tác của Lê Dương, hơi kinh ngạc, "Sinh nhật mười tám tuổi sao?"
Lê Dương gật đầu.
"Ồ," Thư Tuệ mỉm cười, "Thời nay chẳng còn nhiều đứa nhỏ ăn sinh nhật mười tám tuổi với người trong nhà đâu."
Cô cảm thán xong lại tự giải thích, chỉ bao lớn bao nhỏ trên mặt đất, "Bác gái vừa làm cuộc phẫu thuật nhỏ, chị về thăm bác, ban nãy ra cửa hàng nông sản mua đồ giúp Mã Hoa, trùng hợp gặp hai người."
"Thím Mã sinh bệnh ạ?"
"Đúng thế," Thư Tuệ thở dài, "Nhưng không gặp vấn đề lớn, thêm vài ngày nữa là được xuất viện rồi."
Lê Dương gật gật.
Đến nhà ông nội, Lê Dương nhìn thấy ngoài sân có một cái hố đất to, hẳn là ông nội định làm gì đó mà quên mất, bỏ mặc cái hố ở đây.
Vốn trước khi tới Thiệu Nhất định mua gì đó cho ông làm quà, nhưng bị Lê Dương ngăn cản.
Xưa nay ông nội không thích mấy thứ quà cáp, chỉ thích xem phim uống trà, cùng bạn bài chơi mạt chược, hứng lên thì uống chút rượu, thuốc lá thì không động đến.
Hồi còn bà nội thật ra ông nội vẫn hút thuốc, chỉ là sau khi bà mất, không còn ai cằn nhằn bên tai ông, ông cũng bỏ không hút nữa.
Vừa vào cửa, lọt vào tai đầu tiên là một đoạn lời hát rất ý nhị.
"Hứa nương nương —— Hứa nương nương đương kính rượu trên đài, bỗng nhiên thấy cuồng phong thổi tắt ánh nến ——"
Ông lão nằm trên ghế bập bênh nhắm mắt, miệng ngân nga theo tiếng radio, vừa phiêu vừa rung đùi đắc ý, trong tay là chiếc quạt hương bồ, như có như không phe phẩy.
Lê Dương lên tiếng: "Ông nội!"
Ông lão "Ới" một tiếng theo bản năng, sau đó sững người một chút, đột nhiên mở mắt, "Ô Tiểu Dương! Tới đây!"
Lê Dương cười, kéo Thiệu Nhất đi tới.
"Ông nội, đây là người bạn mà con nói, anh ấy tên Thiệu Nhất."
HẾT CHƯƠNG .
Tác giả có lời muốn nói: Ra mắt người lớn rồi!
Câu hát trên nằm trong vở bình kịch (một nhánh của hí kịch)《 Túi Càn Khôn 》