"Sao cô lại ở đây?" Vũ Âm khẽ lắc đầu cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong lòng không khỏi chửi thế một tiếng.
Cô đã bỏ tiền thuê khách sạn này, lại còn thuê phòng tổng thống nhưng an ninh lại kém như vậy.
"Em ngạc nhiên thế làm gì.
Khách sạn này chị mua lại rồi." Diệp Khả Khả vừa nói vừa cởi áo choàng chỉ để lại chiếc váy lụa mỏng.
Cô ta bước từ từ về phía Vũ Âm với nụ cười cô cùng xấu xa hưởng thụ cảm giác của một thợ săn.
"Diệp Khả Khả, cô muốn làm gì?" Mặc dù lúc này cô biết bản thân hỏi câu này nó ngu ngốc vô cùng nhưng hiện tại cô không biết phải nói thế nào nữa.
Diệp Khả Khả trước mặt không còn là người mà cô biết nữa.
Cô ta không khác gì một kẻ điên có thể làm bất cứ chuyện gì mà cô không kiểm soát được.
"A Âm sao em có thể phản bội chị , sao em có thể lẳng lơ với kẻ khác hả?" Diệp Khả Khả như phát điên nhanh chóng dồn Vũ Âm vào tường.
Nếu là người khác nhìn thấy thì sẽ bảo đây là một tổng tài bá đạo đang điên tình sẽ rất được mọi người ủng hộ nhưng đối với Vũ Âm cô thật sự rất ghê tởm hành động của Diệp Khả Khả.
"Em có biết chị nhớ em lắm không? A Âm, em phải là của chị, em nhất định chỉ thuộc về chị nha." Diệp Khả Khả nắm lấy vai Vũ Âm.
Cô ta không ngừng lảm nhảm bên tai Vũ Âm những lời nói vô nghĩa để cứu lấy cuộc hôn nhân vụn vỡ của mình.
Vũ Âm làm gì có tâm tư nghe Diệp Khả Khả nói.
Cô vùng vẫy muốn thoát nhưng sức lực của alpha và omega lúc này mới thể hiện rõ sự khác biệt.
Bình thường cô đã không đẩy nổi nói gì đang lúc say mèm này.
"Diệp Khả Khả, cô buông tha cho tôi đi được không?"
Cô biết khóc không giải quyết được vấn đề nhưng không giải quyết được vấn đề người ta mới phải khóc.
"Em là vợ của chị, sao chị lại phải buông tha cho em? Có biết chị nhớ em đến mức nào không? Thật là tiểu yêu tinh làm người khác nhớ nhung đến không nhịn nổi."
Diệp Khả Khả nhanh chóng xé áo Vũ Âm như muốn đi quá giới hạn.
Trong mắt cô ta chỉ có sự điên cuồng từ trong bản chất.
Vũ Âm vốn là vợ cô ta mà.
Sao có thể ở bên người khác được.
Cô ta tuyệt đối không cho phép nó diễn ra.
Vũ Âm phải vĩnh viễn thuộc về Diệp Khả Khả.
"Bỏ ra." Vũ Âm liên tục vùng vẫy muốn thoát nhưng cô không làm được.
Sức lực hai người quá chênh lệch.
"Không phải em rất lẳng lơ à, thể hiện cho chị xem đi." Diệp Khả Khả cười lên vô cùng xấu xa rồi trực tiếp ném Vũ Âm lên giường.
Dám ở sau lưng cô ta bao nuôi kẻ khác.
Cô ta tuyệt đối không tha thứ, đời này cho dù chết cô ta cũng sẽ mang người vợ này theo cùng.
Vũ Âm cười chua chát.
Năm đó cô mắt mù thật mà.
Sao có thể yêu người như vầy cơ chứ.
Diệp Khả Khả trước giờ luôn tự cho bản thân mình là đúng, bản thân mình là người cao thượng nhất nên chưa từng nghĩ đến việc bản thân cô ta sai ở đâu cô mới rời đi.
Bản thân cô ta lại yêu chính mình hơn tất cả, có bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác đâu mà đòi người khác phải để ý đến cảm nhận của mình.
Ích kỷ, nhỏ nhen, vô tâm là những gì cô có thể hình dung về con người này.
Vũ Âm nhìn Diệp Khả Khả đè lên người mình cô mím chặt môi cố lấy hết sức bình sinh quơ tay bắt lấy bình hoa trên kệ tủ đầu giường trực tiếp đập vào đầu Diệp Khả Khả.
Diệp Khả Khả bị hành động của Vũ Âm làm cho loạng choạng ngã ra giường, trên đầu cô ta không ngừng chảy xuống một dòng máu đỏ vô cùng chói mắt.
Nhưng Vũ Âm làm gì có tâm trạng để tâm.
Cô nhanh chóng lao nước mắt rồi cầm lấy túi xách của mình mà chạy đi thật nhanh.
Chỉ sợ khi Diệp Khả Khả bình tĩnh lại cô sẽ chết chắc.
Buổi tối ở Đông Châu vô cùng nhộn nhịp, chỉ là trên đường có bóng dáng vô cùng lẻ lôi của một cô gái.
Cô đi bên đường không rõ mục đích, không rõ điểm đến cho đến khi cô đứng trước tòa nhà tập đoàn Doãn thị.
Tòa nhà Doãn thị vẫn sáng đèn chứng tỏ nó chưa từng ngủ, bên trên vẫn còn bóng dáng nhân viên làm việc miệt mài.
Vũ Âm không khỏi cảm thán Doãn Tư Ninh có bản chất tư bản.
Vũ Âm nhanh chóng bước vào tòa nhà Doãn thị.
Hiện tại cô không tin tưởng nơi nào cả.
Diệp Khả Khả có thể tìm ra cô bất kỳ lúc nào cô ta muốn nhưng ở Doãn thị cô sẽ an toàn hơn.
Ít ra Diệp Khả Khả sẽ không vô duyên vô cớ chạy vào tòa nhà Doãn thị, cũng không có quyền hạn bước vào.
Cô bước vào đã có nhân viên trực đêm của Doãn thị nhận ra.
Vũ Âm gật đầu chào bọn họ rồi đi lên phòng làm việc của Doãn Tư Ninh.
Cô đến đây không ít lần nên việc ra vào phòng làm việc của Doãn Tư Ninh dễ như ăn cơm vậy.
Vũ Âm bước vào liền thả người lên sofa.
Lúc này cô mới bình ổn hơn một chút.
Diệp Khả Khả không hề có ý định buông tha cho cô.
Sau này cuộc sống của cô phải khó khăn vì cô ta rồi.
Cô cũng từng báo cảnh sát nhưng nhà họ Diệp có quyền có thế, Diệp Khả Khả cũng không làm gì quá đáng ngoài việc đeo bám dai dẳng nên cảnh sát rất nhanh liền thả cô ta ra ngoài.