Vũ Âm ngồi ở ghế tổng giám đốc Doãn thị vô cùng hài lòng.
Cô làm sao có thể làm việc không công cho Doãn Tư Ninh chứ.
Muốn đi hưởng tuần trăng mật không bị làm phiền tất nhiên Doãn Tư Ninh đã giao cho cô không ít quyền lực tạm thời ở Đông Châu.
Mà quyền lợi này cô chủ yếu dùng để tặng cho người yêu cũ một ít quà, giúp Doãn thị mua được không ít bất động sản của Diệp thị với giá hờ.
Thứ cô nhắm đến còn là mấy cái khách sạn dưới tay Diệp Khả Khả nữa kìa chỉ tiếc là cô ta cố chấp đến nổi cho dù mất tất cả cũng không chịu bán chuỗi khách sạn đó đi.
Vũ Âm thở dài.
Bọn họ đã không còn là gì của nhau.
Hà cớ gì phải cố chấp giữ lại lời hứa đó.
Khiến tất cả những nơi cô đến đều là nhà.
Đúng vậy Diệp Khả Khả đã làm được.
Chỉ là sau đó cô lại cảm thấy nó như những chiếc lồng muốn giam giữ mình.
Vũ Âm nhìn lên trần nhà rồi thẫn thờ.
Cô cũng chưa từng nhận trong chuyện tình này cô hoàn toàn đúng, cô cũng có cái sai của mình.
Mà cái sai lớn nhất là để nó kéo dài tận năm năm, khiến thanh xuân khi nhớ lại chỉ là một màu u ám.
Vũ Âm nhìn lên màn hình máy tính.
Thời gian sắp tới Diệp thị sẽ bắt đầu công bố kết quả doanh thu đáng tiếc sau khi cô và chị cả hợp lực biểu đồ cổ phiếu của Diệp thị đang lên như diều gặp gió thì chưa đến hai ngày đã tụt dốc đến thảm thương.
Việc này khiến rất nhiều nhà đầu tư tranh thủ mua cổ phiếu để được chia cổ tức bắt đầu than trời trách đất.
Thậm chí có rất nhiều người quay ngược lại chửi mắng, bôi đen Vũ thị.
Cô nhìn tin tức mới nhất trên màn hình rồi nhìn sang mang hình cổ phiếu Diệp thị cũng không có gì lạ.
Nó hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Tin tức hot nhất lúc này.
Toàn cảnh tổng giám đốc Diệp thị Diệp Khả Khả bị bắt tại nhà riêng.
Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Khả Khả bị bắt vì thao túng chứng khoán.
Sai phạm của Diệp thị: tổng giám đốc Diệp thị Diệp Khả Khả bị khởi tố cùng bị can.
Vũ Âm đọc xong lại vô cùng bình tĩnh.
Chuyện này cô có nhúng tay vào, việc báo cảnh sát cũng một tay cô sắp xếp thì ngạc nhiên mới là lạ.
Nhưng cô chỉ sợ việc này chỉ cầm chân Diệp Khả Khả ở trong nước được ít ngày.
Diệp Khả Khả không phải công dân nước này mặc dù cô ta mang dòng máu đỏ da vàng.
Cô ta có quốc tịch nước M nên sớm muộn gì cảnh sát cũng trả cô ta về cho nước M xử lý thôi.
Nhà họ Diệp kinh doanh tập chung ở nước M và có thế lực dính líu đến hắc bang.
Khi Diệp Khả Khả về nước M sớm muộn cũng được toại ngoại.
Thứ cô cần nghĩ là việc khiến cô ta cho dù toại ngoại cũng không tìm cô gây rắc rối nữa.
Bỗng điện thoại cô reo lên.
Vũ Âm nhìn tên người gọi liền bấm nghe.
“A Âm xuống đây.” Bộ Lâm Thịnh Dung đứng dưới lầu, tay ôm bó hoa, mắt luôn nhìn lên toà nhà.
Mặc dù cô không biết Vũ Âm ở tầng nào cũng cô có dự cảm cô ấy sẽ ở tầng cao nhất.
Vũ Âm nghe xong cô liền không nghĩ được gì nữa mà chạy xuống.
Cho đến khi cô nhìn thấy Bộ Lâm Thịnh Dung đứng bên cạnh đài phun nước.
Đài phun nước buổi tối phát ra những ánh sáng đủ màu sáng chỉ là không chói mắt như người đứng bên cạnh nó.
Bộ Lâm Thịnh Dung mặc chiếc váy đen dài qua đầu gối còn mặc thêm cả áo khoác măng tô dài cùng màu.
Khuôn mặt thanh tú, lại có nét thanh thuần tạo cảm giác cho người nhìn cảm nhận cô ấy rất dịu dàng.
Trên tay Bộ Lâm Thịnh Dung còn ôm một bó hoa hồng đỏ vô cùng lớn.
Cô ấy chăm chú nhìn vào điện thoại như không hiểu tại sao đang nói chuyện mà người bên kia tắt máy ngang.
Vũ Âm nhanh chóng bước đến rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Thịnh Dung.”
Cô hiện tại có chút không biết phải dùng thái độ thế nào đối với người trước mặt.
Trước kia cô luôn nghĩ Bộ Lâm Thịnh Dung rất nghèo khó, rất khổ sở cho đến một ngày cô phát hiện cô ấy không như những gì cô nghĩ thì cô đột nhiên không bình tĩnh nổi.
Bộ Lâm Thịnh Dung ngước lên nhìn Vũ Âm đang đi về phía mình.
Cô nở nụ cười thật tươi với cô ấy.
Chỉ là sau đó hai người lại không biết nói gì.
Bình thường Vũ Âm sẽ kiếm chuyện để nói nhưng hôm nay cô đột nhiên im lặng đến lạ thường.
Không phải vì cô thích im lặng mà tại cô sợ bản thân lỡ có nói sai hay làm cho người này không vui thì đến mạng cô cũng không còn.
Thân phận của người bên cạnh này không khó để tìm hiểu, chỉ tại trước kia cô làm ăn minh bạch không động vào hắc bang nên không muốn tìm hiểu thôi.
Giờ tìm hiểu rồi cô mới biết tại sao hôm đó ở bữa tiệc mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Đó là do cô ngu đốt, cô ếch ngồi đái giếng, cô có mắt như mù đi xem lão đại của Huyền Thương Hội là người nghèo dễ bị ức hiếp.
“A Âm.” Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đang chìm vào suy nghĩ của mình liền gọi.
“Hửm?” Vũ Âm tạm thời không biết làm sao.
Cô trước giờ chưa từng giao tiếp với người của hắc bang.
“Tặng cô.” Bộ Lâm Thịnh Dung vừa nói vừa đưa bó hoa cho người trước mắt bằng hai tay rồi ngập ngừng nói.
“A Âm, tôi trước giờ chưa từng yêu ai, cũng không biết cách yêu một người bản thân phải làm những gì, cô dạy tôi được không?”