Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

chương 7: nhìn mà thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Beom

Beta: Cá Cháp

Cảm giác ngay bây giờ chính là xấu hổ, rất xấu hổ.

Tốt xấu gì cũng từng là thiên kim tiểu thư, thiên kim Giang Thành, danh tiếng đứng đầu, Ôn Dư trăm ngàn lần không nghĩ đến là lần đầu trong đời muốn xin số đàn ông lại là bị từ chối.

Cái này chắc chắn là khảo nghiệm của ông trời dành cho cô, xem thành ý cô như nào. Ôn Dư tự an ủi bản thân nhất định là thế.

OK, không phải chuyện lớn gì.

Đã từng trải qua những việc như phá sản, ngoại tình, tai nạn giao thông, chẳng lẽ bản thân lại không chấp nhận được việc này mà suy sụp sao?

Không cho thì không cho, tôi cũng rất cao quý.

Ôn Dư gật đầu, "Vậy được rồi, em đi ngủ, anh ngủ ngon."

Về phòng không bao lâu, Ôn Dư bất ngờ nhận được tin nhắn của Vưu Hân gửi đến:【 Thật trâu bò nha, trước đó cậu nói trong giới sẽ có một tin tức lớn, tớ còn tưởng cậu nói đùa, sao cậu lại biết Lê Mạn tự sát? Cậu biết nội tình gì đúng không? 】

Ôn Dư sửng sốt, lục soát Weibo mới phát hiện đêm nay Bắc Kinh cử hành lễ trao giải liên hoan phim, lẽ ra giải Nữ diễn viên chính hot nhất hẳn là trao cho Lê Mạn, thế nhưng cuối cùng lại trao cho đối thủ một mất một còn của cô ta.

Sau khi lễ trao giải kết thúc được hai giờ, tin Lê Mạn tự sát hư hư thực thực mà truyền khắp Internet.

Ôn Dư không biết trả lời Vưu Hân như thế nào.

Lúc trước cô cho rằng tin tức lớn phải là Lê Mạn bị lão đại tư bản cưỡng chế phát sinh quan hệ tình dục. Ai mà ngờ được đến diễn biến bây giờ lại là Lê Mạn tự sát đâu?

Đây chính là đảo ngược cục diện hoàn toàn nha...

Ôn Dư không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cái cô có thể khẳng định chính là Lê Mạn bị lật xe, tên tư bản Tưởng Vũ Hách này nắm giữ vận mệnh của các nghệ sĩ, dùng những thủ đoạn cao thâm để thu hồi vinh quang của cô ta.

Đại Lang anh, hung hăng mà giáo huấn kim liên lớn mật.

Mà cô Nữu Hỗ Lộc Ôn Dư, cũng muốn hung hăng như vậy mà giáo huấn tra nam Thẩm Minh Gia.

Tưởng tượng đến cảnh thành công ở trước mắt, Ôn Dư lập tức tự tin hơn gấp trăm lần, vừa mới ở đây bị Tưởng Vũ Hách cho ăn bơ bây giờ cũng không còn để ý đến vậy nữa.

Người ta là bàn tay vàng, có kiêu ngạo có cá tính là bình thường, không sao hết.

Ít nhất hôm nay bọn họ còn nói chuyện thành công, đây là một khởi đầu tốt.

Vấn đề không lớn.

Ngày hôm sau là ngày bác sĩ dặn Ôn Dư tới thay thuốc.

Cẳng chân cô bầm tím nghiêm trọng, lúc đắp thuốc lên áp lại được sự sưng tấy, bốn ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày thay thuốc.

Ngày hôm qua hỏi Tưởng Vũ Hách có thể ưa cô đi bệnh viện hay không thì anh vẫn chưa trở về, tuy rằng biết hy vọng xa vời nhưng Ôn Dư rất sớm đã ra khỏi phòng, ngồi ở phòng khách dưới lầu mà chờ đợi.

Trong lúc chờ tranh thủ lướt Weibo một chút.

Tin Lê Mạn tự sát đã gây ra rất nhiều huyên náo, ồn ào, truyền thông thậm chí còn làm chuyên mục đưa tin ghi rõ là "Độc Nhất Vô Nhị."

Trước tới nay chưa từng có tin tức độc nhất vô nhị nào mà miễn phí cả.

Ôn Dư nhớ tới tối hôm qua Tưởng Vũ Hách nói câu kia "Hết sạch chút giá trị cuối cùng của cô ta." Giống như đã hiểu gì đó.

Lúc giờ rưỡi, Tưởng Vũ Hách lười nhác từ trên lầu đi xuống, Ôn Dư lập tức cất điện thoại.

"Anh, buổi sáng vui vẻ," cô khéo léo để lên một ly cafe "Em pha cho anh đó, anh mau nếm thử đi"

Ôn Dư tối hôm qua bỏ vài giờ lên mạng nghiên cứu sở thích của Tưởng Vũ Hách khi phỏng vấn. Sưu tầm từ các loại tin tức khác nhau cô cũng hiểu được đại khái vài sở thích hàng ngày của anh.

Chẳng hạn như buổi sáng anh thích uống cafe để đầu óc luôn tỉnh táo.

Vừa hay trước kia Ôn Dư ở nước ngoài du học thường xuyên tự pha cafe cho mình, nên bây giờ nhanh chóng xuất chiêu.

Tưởng Vũ Hách nhìn ly cafe thì hơi ngạc nhiên nhưng biểu hiện cũng không quá ngoài ý muốn.

Anh bình tĩnh mà bưng lên uống một ngụm, lại bình tĩnh mà bỏ xuống.

Dì Mười Hai bưng bữa sáng lên, hai người không nói một câu gì cho đến khi ăn xong, đúng giờ lão Hà đã có mặt tại biệt thự.

Ôn Dư nhìn Tưởng Vũ Hách đứng dậy đi tới huyền quan, lập tức cũng điều khiển xe lăn theo sau, "Anh, hẹn gặp lại, trên đường chú ý an toàn."

Ai ngờ anh ta quay đầu lại nhìn cô một cái ——

"Còn không thay giày?"

Ôn Dư: "...?"

Bất ngờ tới quá nhanh, Ôn Dư không thể tin được bản thân mình chỉ là đi thay thuốc mà thôi, thế nhưng lại kinh động Tưởng Vũ Hách, lão Hà, Lệ Bạch ba người cùng nhau đưa cô đi vào bệnh viện.

Lúc trước khi chưa phá sản cũng không hùng hổ như vậy.

Ôn Dư thụ sủng nhược kinh, một đường đều tự hỏi rồi lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng xe chạy đến bệnh viện cô mới biết. Mẹ nó chứ cô nghĩ nhiều rồi.

Lão Hà đỡ cô xuống xe, "Cô gái, tôi đưa cô đi thay thuốc."

Ôn Dư nhìn Tưởng Vũ Hách ngẩn người, "Còn anh trai thì sao?"

Tưởng Vũ Hách cùng Lệ Bạch xoay người tới một cái thang máy khác: "Tôi còn có việc khác."

Ôn Dư: ???

Tôi biết thừa là anh không hề có lòng tốt như vậy!

Rơi vào đường cùng, Ôn Dư chỉ có thể cùng lão Hà cùng đi kiểm tra miệng vết thương rồi thay thuốc.

Đồng thời, cũng tại cùng một tòa nhà, tầng chín khoa điều trị nội trú của bệnh viện trong hôm nay đã được thông quan hoàn toàn.

Chỉ vì tối hôm qua minh tinh đang hot Lê Mạn tới nơi này, hơn nữa còn mang theo độ hot của thông tin tự sát.

Các phóng viên vây quanh bệnh viện, nhưng vì không có cho phép mà không được đi vào.

Tưởng Vũ Hách với tư cách là người phụ trách công ty Lê Mạn, sáng sớm đã bị truyền thông đưa lên đầu đề.

Tổng giám đốc Á Thịnh tổng đích thân tới phòng bệnh thăm hỏi Lê Mạn

Trong phòng bệnh, người đại diện bị mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba người Tưởng Vũ Hách, Lệ Bạch và Lê Mạn.

Không có người ngoài trong này, mọi người cũng không cần phải diễn kịch, vào thẳng vấn đề.

"Tưởng tổng đúng là người làm kinh doanh, không biết tin tức độc nhất vô nhị lần này của tôi bán bao nhiêu tiền."

Tưởng Vũ Hách kéo ghế dựa trước giường bệnh của cô ta mà ngồi xuống, hai chân nhẹ nhàng bắt chéo, "Cô muốn lên đầu đề, tôi chỉ thỏa mãn cho cô mà thôi."

"Tôi bây giờ đã hiểu rõ," Lê Mạn nghiêng mặt đi nhìn anh, "Tư bản thứ nhất vô tình, mấy năm nay tôi vì anh mà kiếm lời lãi rất nhiều, ít ra trong lòng anh cũng phải biết rõ ràng, tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật mà thôi, anh nâng đỡ những người khác, bây giờ còn lợi dụng tôi để nâng người khác lên, phóng viên bây giờ đều ở bên ngoài, chỉ cần bây giờ tôi chạy ra ngoài nói với bọn họ là người lãnh đạo bức tôi tự sát, anh đoán xem mọi người sẽ nghĩ thế nào với Á Thịnh?"

"Không phải." Tưởng Vũ Hách lắc đầu, "Cô là vì uất ức mới tự sát."

"Như thế nào, anh sợ sao?" Lê Mạn lạnh nhạt nói, "Tưởng Vũ Hách như anh mà cũng có lúc sợ sao?"

Tưởng Vũ Hách im lặng một lúc, nhẹ nhàng cười cười.

Lệ Bạch ở phía sau đi lên, mở điện thoại đi động của mình đưa tới trước mặt Lê Mạn.

Điện thoại bắt đầu phát ra video cảnh nam nữ trần trụi lại lỗ liễu.

Nữ chính trong đó chính là Lê Mạn.

Lê Mạn xem đến choáng váng, không thể tin được mà đoạt lấy di động, sau đó như phát rồ mà phun ra, "Anh thật vô sỉ! Không những thay rượu mà còn ——"

Nhưng câu nói sau đó Lê Mạn cũng không thể tự nói ra.

Cô ta dựa vào cái gì mà dám nói người khác vô sỉ.

Ngày hôm sau của Hội Âm Nhạc, hôm mê tỉnh lại thấy bên người là nam nhân xa lạ, Lê Mạn nên ngờ tới mình đã thất bại. Nhưng Tưởng Vũ Hách nào có dễ dàng buông tha cô ta như vậy.

"Quý cô nên tự biết." Tưởng Vũ Hách không nhanh không chậm mà đứng lên, "Tôi khuyên Lê tiểu thư nên ngoan ngoãn mà giữ mồm giữ miệng, bằng không thì tôi không đảm bảo ngày mai sẽ phát sinh những gì đâu."

Lê Mạn mới đầu tức giận, không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà trầm mặc nhún nhường: "... Tôi đã biết."

Vài phút sau, Á Thịnh độc nhất vô nhị cho phép truyền thông lấy tin tức đi tới phòng bệnh.

Lê Mạn sắc mặt tái nhợt, ở màn ảnh miễn cưỡng cười vui mà tiếp thu phóng viên phỏng vấn.

Mà Tưởng Vũ Hách cứ như vậy đứng ở bên cạnh, thưởng thức vị nữ diễn viên chuyên nghiệp này biểu diễn.

Anh vừa nhìn đồng hồ, xoay người hỏi Lệ Bạch, "Lão Hà bên kia xong chưa?"

Lệ Bạch khó xử mà lắc đầu, "Nói là gặp điểm khó xử."

Tưởng Vũ Hách nhíu mày, xác định hiện trường sẽ không để lại bất kì sai lầm nào về sau thì rời khỏi phòng bệnh.

Hai người ngồi thang máy đến phòng khám lầu , vừa đến cửa liền nghe được tiếng thét từ bên trong truyền đến, giống như tiếng heo kêu khi bị thọc tiết.

"Bỏ tay, anh bỏ tay ra!"

"A ——"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Ôn Dư lần này đi thay thuốc phải cởi bỏ băng gạc, qua vài ngày chỗ miệng vết thương đã kết vảy lại bị kéo ra để đắp thuốc không khác gì rắc muối lên miệng vết thương cả, khổ không chịu được.

Ôn Dư từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng chịu tội như vậy, thân thể liều mạng mà kháng cự, làm cho bác sĩ cũng không dám xuống tay.

Lúc Tưởng Vũ Hách tiến vào, lão Hà đang khuyên Ôn Dư, "Cô nhịn một chút, một chút là xong, nghe lời nha."

Tưởng Vũ Hách cũng lần đầu tiên nhìn trực diện vào miệng vết thương dài đến bảy tám centimet trên đùi cô, máu tươi và máu ứ đọng ứa ra trộn lẫn nhìn đến ghê người, nhìn không ra màu sắc ban đầu của làn da.

Lão Hà thấy Tưởng Vũ Hách, lập tức đứng lên: "Ông chủ, này, tôi..."

Vừa nghe đến Tưởng Vũ Hách tới, Ôn Dư còn đang đau đến nhe nanh trợn mắt thì ngẩn người lập tức nhìn qua.

Cùng người đàn ông mắt đối mắt.

Ánh mắt anh nhàn nhạt, đi đến bên người, giọng nói không hề có độ ấm: "Còn không thay nhanh lên?"

Bác sĩ hỗ trợ giải thích nói: "Cái này quá trình xác thật là tương đối đau, có thể hiểu được."

"Năm phút." Tưởng Vũ Hách nhìn đồng hồ nói, "Tôi còn muốn đi công ty mở họp."

Ôn Dư: "..."

Lão Hà: "..."

Có thời gian quy định, bác sĩ cũng không thể không nhẫn tâm lên, nhắm mắt, chấm thuốc nước vào băng gạc đắp lên miệng vết thương của Ôn Dư rồi kéo ra.

Ôn Dư còn chưa chuẩn bị tốt, đã bị một cơn đau xông thẳng tới óc kích thích đến suýt thì co giật.

Đau đến kêu không nổi.

Cô nhắm chặt mắt, tay theo bản năng mà nắm chặt lão Hà bên cạnh, nước mắt ngăn không nổi mà tuôn ra ào ạt.

Tưởng Vũ Hách nhà ngươi muốn đi đầu thai sớm đúng không?!!

Táng tận lương tâm! Không hề có nhân tính!

Còn may là bác sĩ thủ pháp thành thạo, nhanh chóng băng bó xong xuôi rồi dặn dò: "Lần thay thuốc tiếp theo là một tuần sau, chú ý ít đi lại, tránh ăn đồ cay nóng, có thể ăn chút đồ bổ sung dinh dưỡng, ăn canh xương hầm nhiều một chút."

Ôn Dư nằm liệt thành một đống bùn bùn suy yếu nói cảm ơn, tiếp đó túm chặt cánh tay lão Hà ngồi dậy, "Nhất định đã làm đau chú hà rồi, thực xin lỗi, tôi ——"

Lời còn chưa nói xong, Ôn Dư bỗng nhiên sợ hãi phát hiện —— mình nắm thế nhưng là một cánh tay mặc tây trang.

???

Ôn Dư nhẹ nhàng di chuyển dư quang của mình, đến khi đối diện cùng tầm mắt Tưởng Vũ Hách.

Người đàn ông rũ mắt liếc nàng, ngữ khí không phải hiền lành như vậy: "Có thể buông tay chưa."

...

Ôn Dư phút chốc thu hồi tay mình, như là đã chịu kinh sợ.

Sau đó chân tay luống cuống há miệng thở dốc, hốc mắt hồng hồng cúi đầu, nỗ lực đem một giọt nước mắt sắp chảy ra nghẹn trở về, nức nở nói:

"Thực xin lỗi, là em chậm trễ thời gian của anh."

Đúng là một người lã chã sắp khóc, nhìn mà thương.

Đoạn biểu diễn này Ôn Dư cho chính mình điểm tối đa.

Thật vất vả bị đau ra tới một chút nước mắt, cũng không thể lãng phí như vậy.

Đại số liệu cho thấy các chàng trai sợ nhất con gái khóc, đặc biệt là loại quật cường thêm chút yếu ớt, yếu ớt thêm chút ẩn nhẫn, gói trong hình ảnh nước mắt không chảy ra, đối với bọn họ là lực sát thương lớn nhất.

Nếu ngay cả Tưởng Vũ Hách trước nước mắt con gái đều có ý chí sắt đá, không dao động, Ôn Dư có thể nhân lúc còn sớm kết thúc kế hoạch cuốn gói chạy lấy người.

Ôn Dư chờ Tưởng Vũ Hách nói chuyện.

Nhưng mà anh ta nhíu mày, "Biết chậm trễ còn không đi?"

Ôn Dư: "..."

Tưởng Vũ Hách anh không có tâm!!!

Trên đường trở về, sức chiến đấu của Ôn Dư bay sạch, nhàm chán mà chơi điện thoại, lại thấy được một hot search trên Weibo.

Lê Mạn bệnh trầm cảm

Tổng giám đốc Á Thịnh quan tâm nghệ sĩ dưới trướng

Đau lòng Lê Mạn

Những đề tài kiểu vậy nhiều đếm không hết, đặc biệt những tin tức hot còn thả cả đống ảnh chụp chung của Lê Mạn và Tưởng Vũ Hách, Tưởng Vũ Hách đứng một bên, hoàn toàn nhìn không ra là hai người có mâu thuẫn.

Ôn Dư cuối cùng cũng biết người đàn ông này hồi nãy đi làm gì.

Nhưng cô không hiểu lắm.

Rõ ràng là hai người đối phó nhau, sao trên mạng lại hài hòa như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn có nào là đau lòng cho Lê Mạn, nếu mà mọi người trong giới biết được Lê Mạn là người từng hạ dược ông chủ để uy hiếp người, không biết lbây giờ có còn cái tin đồng tình đồng cảm này không nữa.

Tin tức của giới giải trí, đưa lên là muốn cho quần chúng thấy, mà nội tình ẩn sâu bên trong, quần chúng ăn dưa chắc gì đã biết.

Giống như tên tra nam Thẩm Minh Gia kia chẳng hạn, trong mắt công chúng thì sẽ là cái loại nhìn thấy nữ sinh sẽ đỏ mặt thẹn thùng.

Thực tế lại là cái loại hám danh, ngoại tình, thay đổi thất thường, mẹ nó nữa chân còn thối!

Ôn Dư cũng không biết tại sao lúc đó mắt mình lại mù mà chỉ để ý đến hắn, hiện giờ nhớ lại chỉ thấy ghê tởm.

(Beom: tự dưng nhớ ra cái trend: nếu quá khứ có trở lại, hứa với anh sẽ chẳng còn sự khờ dại =))))

Một lúc sau xe đã chạy đến biệt thự.

"Hẹn gặp lại anh." Ôn Dư không có miễn cưỡng đôi co chuyện lên xuống, giống như lúc trước chuẩn bị tự mình nhảy xuống xe.

Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng cho Lệ Bạch một ánh mắt, Lệ Bạch ngầm hiểu ý xuống xe trước, "Tôi giúp cô."

Ôn Dư có chút ngoài ý muốn.

Ôn Dư ngồi xe Tưởng Vũ Hách không chỉ phải tuân thủ duy trì khoảng cách trên dưới gần xa. Lúc xuống xe cũng phải là tự mình xuống, đôi lúc được lão Hà giúp đỡ nhưng hôm nay Tưởng Vũ Hách phải tới công ty họp gấp, lão Hà cũng không giúp được cô.

Nhưng hôm nay Lệ Bạch đỡ.

Không chỉ có đỡ, còn đẩy xe lăn đưa cô vào cửa nhà.

Ôn Dư tính toán suy nghĩ nguyên nhân trong đó.

"Kỳ thật," Lệ Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Ông chủ nhìn qua thì thấy có chút vô tình, nhưng thật ra lại không phải vậy, cô một hai đều không có dũng khí mà đối mặt, đúng không?"

"..."

"Dao sắc chặt đay rối, thật ra cũng vì muốn rút ngắn thời gian để cô bớt thống khổ. Hi vọng tiểu thư hiểu cho."

Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát

Ôn Dư cúi đầu, tự hỏi những lời này của Lệ Bạch là có ý gì, dì Mười Hai từ phòng bếp đi ra.

Không biết dì nghe điện thoại của ai, miệng luôn được được, được, ừ, ừ, ừ. Sau đó thì tháo tạp dề trên cổ ra, tới chỗ Ôn Dư nói:

"Bây giờ tôi ra ngoài mua cho cô chút xương, sẽ về trong nửa tiếng, cô đừng chạy loạn"

?

Ôn Dư ngẩn người.

Mua xương?

—— cho cô?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chúc mừng cô! Nước mắt cá sấu! Hiệu nghiệm

------

Beom: Cầu động lực để lấp hố aaaaaaaaaa!!!!!!!! Hong phải tui cố ý nhây deadline đâu, do hôm trước đang edit rất máu lửa thì truyenwiki.com lag xong nó tự out ra màn hình chờ, vội vàng vô lại thấy nguyên cái convert khóc xỉu luôn á

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio