Trà Xanh Rượu Ngọt

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại mỹ nhân bề ngoài nhìn thì ấm áp, nhưng hễ có việc quan trọng lại chân chính thuộc phái hành động nhanh-gọn-lẹ.

Sau khi thiếu niên đồng ý về ở với mình, ngay ngày hôm sau anh liền trực tiếp kéo một cái vali to bự, mang theo thiếu niên lướt đi trong nhà, giúp cậu đóng gói đồ đạc. (đáng eo =)))

Đồ đạc của thiếu niên cũng không nhiều, cậu chỉ mang sách vở cùng mấy bộ quần áo, một cái vali cũng chẳng lấp đầy. Dù vậy thì sách cũng không nhẹ, khu nhà đại mỹ nhân ở không có thang máy nên muốn mang lên lầu tương đối mất sức. Hai Omega mỗi người nhấc một bên vác vali lên tận tầng năm. Vừa vào nhà đại mỹ nhân đã buông tay ngồi xuống ghế thở hồng hộc, nhìn thiếu niên, không nhịn được mà bật cười.

Hai người trao đổi thời gian biểu cho nhau. Thiếu niên bảy giờ hai mươi lên lớp, lớp tự học buổi tối đến mười giờ rưỡi mới tan, tuần này vì mới thi xong nên được nghỉ, còn bình thường chỉ nghỉ tối thứ sáu cùng ngày chủ nhật. Mà đại mỹ nhân tận tám giờ mới đi làm, thoát ly khỏi thời đi học quá lâu rồi, phải dậy lúc sáu giờ anh không khỏi ôm đầu thiếu niên than thở lớp thật khổ cực.

Nhà đại mỹ nhân chỉ có một gian phòng có giường, buổi tối hai người tự nhiên vẫn cùng phòng ngủ.

Buổi sáng sáu giờ đồng hồ báo thức của thiếu niên vừa vang lên, chưa đến một giây đã bị người vươn tay tắt.

Thiếu niên không muốn đánh thức đại mỹ nhân, không tiếng động mà bò xuống giường. Nhưng người nọ cũng ngồi dậy cùng cậu. Sáng cuối thu trời đã khá lạnh, đại mỹ nhân tính trẻ con từ phía sau lưng ôm lấy thiếu niên, buồn ngủ mơ mơ màng màng ngáp một cái, kéo dài thanh âm: “Chào buổi sáng…”

Thiếu niên áy náy: “Làm ầm ĩ đến anh rồi?

“Không có”. Đại mỹ nhân cọ cọ trên lưng cậu, không nỡ rời khỏi nguồn nhiệt ấm áp, “Tôi vốn dự định dậy cùng em.”

Dính lấy một hồi xong anh mới ngáp thêm cái nữa, leo xuống giường, áo ngủ xộc xệch lộ ra một mảng ngực lớn.

Da dẻ trắng ngà.

Cho dù mới sáu giờ trời còn mờ mịt, đại khái không thấy rõ lắm nhưng thiếu niên vẫn theo bản năng tránh đi ánh mắt, vội vàng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt trước.

Lúc cậu đi ra, đại mỹ nhân cũng không còn trong phòng ngủ. Thiếu niên vừa ra khỏi phòng đã thấy anh vẫn mặc áo ngủ quấn tạp dề, một bên dụi mắt, một bên bắc chảo chuẩn bị làm trứng omlette, lò vi sóng bên cạnh cũng đang quay, không biết là hâm nóng thứ gì. Nghe thấy âm thanh, anh quay lại nhìn cậu cười cười, “Chờ tôi mấy phút, bữa sáng xong liền đây, ngồi đó trước đi.”

Thiếu niên có điểm ngỡ ngàng. Đại mỹ nhân đem bánh mì nướng, trứng omlette với cốc sữa nóng đặt trước mặt cậu, thậm chí còn có chút đắc ý vỗ tay rồi mới về phòng rửa mặt thay đồ.

Ăn sáng xong, anh tự mình đưa thiếu niên đi học. Hai người sóng vai ngồi trên xe bus, cùng nhìn phong cảnh hai bên đường lướt qua.

Đến trước cổng trường đông đúc học sinh qua lại, đại mỹ nhân mới vẫy tay chào cậu, cười nói: “Học tập chăm chỉ.”

Thiếu niên cả ngày cơ hồ đều cảm thấy mơ hồ, không dám tin mình thực sự đã ở cùng với đại mỹ nhân. Cảm giác hạnh phúc này quá mức mới mẻ, tựa như siro ngọt ngào phủ đầy đầu óc cậu, không còn suy nghĩ được bất kể điều gì.

Mãi cho tới buổi chiều cậu mới tỉnh táo một chút, bắt đầu thấp thỏm lo lắng. Liệu mình có đang làm phiền anh quá không? Sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi chứ?

Tan học buổi tối trở về nhà, thiếu niên lên lầu, mở cửa nhẹ đến mức tưởng là kẻ trộm.

Trong nhà đèn vẫn sáng, đại mỹ nhân chưa đi ngủ mà đang ngồi trên ghế salon, phát hiện cậu tiến vào sợ hết hồn, oán giận nói: “Sao em về không có tiếng gì vậy?” Đoạn lại nở nụ cười rạng rỡ, “Nhanh nhanh vào đây, tôi mới làm xong bữa ăn khuya.”

Thiếu niên để cặp lên ghế salon, chậm rãi đi đến bên cạnh anh. Hai chiếc bát thơm phức đặt trên bàn, phân lượng không đồng đều.

Đại mỹ nhân chỉ vào hai bát, “Em đói bụng thì ăn nhiều một chút, còn không đói lắm thì ăn ít cũng được, trước khi đi ngủ đỡ bị đầy bụng.”

Thiếu niên trầm mặc một lát, nhìn theo ngón tay của anh, ánh mắt chuyển dần về mặt người nọ, “Không cần cố ý chờ tôi về, phiền lắm.”

Đại mỹ nhân hấp háy mắt cười kéo cậu ngồi xuống, mũi chân vui vẻ đung đưa.

“Em không cần lo tôi phiền.” Anh nói, “Tôi yêu thích việc chờ đợi chính là ở điểm này, cảm giác mình biết rằng sẽ có người trở về.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio