Trác Phác

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tháng, bất luận thời gian này dùng để làm gì đều cảm thấy thời gian không hề ngắn ngủi.

Kỳ nghỉ dài như vậy, sinh viên đại học sẽ rủ hai, ba người bạn tốt cùng nhau ra ngoài vui thú. Nhân viên văn phòng tăng ca hai tháng liền, làm bạn với mì gói sẽ đờ đẫn đến mức muốn chửi cha mắng mẹ.

Nhưng bất kể một ai bình thường đều không dùng khoảng thời gian trên để mỗi tuần đều chịu phạt roi từ gia trưởng đang nổi giận của mình.

Mà Mông Giản lại cực kỳ không bình thường.

Hai tháng, tưởng chừng như phía sau vừa lành lại như cũ đã tiếp tục bị đánh thêm một lần nữa. Vết thương sưng tím vừa ổn một chút, vừa có thể ngồi ăn cơm được, chơi ghép hình với em gái nhỏ được hai ngày rồi lại đau ê ẩm, đứng ngồi yên, mồ hôi lúc nào cũng ướt đẫm người.

Càng không cần nói tới lúc Mông Giản có hẹn hay đi họp, đi dạy.

Chờ hai tháng này trôi qua xong, nợ cũng trả hết thì thời tiết đã vào xuân. Cảnh tượng ngoài cửa sổ không còn những cành cây khô thuở nào mà đã trở thành bầu trời bừng sáng ấm áp.

Mông Giản pha trà, mang vào phòng khách, rót vào hai tách, đưa qua cho lão sư một tách, chính mình giữ lại một tách ngồi ở đối diện thầy.

“Con vừa mua thêm trà mới. Có Lư Sơn Vân Tụ và Long Tỉnh. Thầy muốn để ở đâu?”

Cao An nhìn cậu học trò này của mình, ánh mắt nọ rõ ràng là đang hô vang —– “phòng làm việc, phòng làm việc, để trong phòng làm việc của thầy”.

Vậy nên thầy Cao chỉ nhẹ cười rồi nói, “Thứ hai mang tới phòng làm việc của thầy đi.”

Mông giản nháy mắt cực kỳ vui vẻ, sung sướng đồng ý, cầm lấy bánh đậu xanh lên ăn.

“Thầy nói chứ —- con bảo ở nhà thầy hai tháng đúng không?”

Mông Giản kiên định, phồng má, gật đầu.

“Giờ vẫn không về nhà mình sao?”

Qua vài giây, Mông Giản mới nhai hết miếng bánh trong miệng, hạ thấp tầm mắt.

“Con chưa nghĩ đến chuyện về.”

Cao An nhìn Mông Giản, chợt im lặng.

Mông Giản lặng thinh mà ăn xong bánh, lại nhấp hai ngụm trà, lau tay, rời khỏi ghế ngồi, đến trước mặt lão sư, quỳ thẳng tắp.

“Qua mấy tháng nữa, con sắp kết hôn.” Mông Giản ngẩng đầu nhìn thầy của mình, như cũ cười đến ôn hòa, “Con nghĩ sau này sẽ không có cơ hội ở nhà thầy như bây giờ nữa… Vậy nên có chút không muốn rời đi.”

Cao An trầm mặc, thoáng cái chớp mắt, ôm lấy Mông Giản để đại đệ tử dựa vào người mình, thanh âm ôn nhu: “Sao lại không có cơ hội? Con muốn tới lúc nào thì tới, trong nhà luôn dành sẵn một phòng cho con. Con dẫn tiểu Lục tới cùng cũng được, có con nhỏ thì mang theo con nhỏ tới luôn. Còn rất nhiều cơ hội mà.”

Mông Giản tựa vào đầu gối của thầy, cong khóe môi, “Con không tới đâu, lỡ như bị thầy dạy dỗ một trận ra trò vậy không phải dẫn mọi người cùng đến xem bộ dạng xấu hổ của con sao?” Cao An hơi giận một chút nhưng cũng nhanh quên đi.

“Con nghĩ toàn những chuyện đâu đâu không vậy?” Cao An làm mặt giận, gõ gõ đầu Mông Giản một chút, nhẹ mắng, “Sao con không nghĩ tới mấy việc tốt hả? Ví dụ như con mang theo con của con tới, Niệm Niệm sẽ có thêm tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội chơi cùng.”

Mông Giản ngẩng đầu lên, cực kỳ không tán thành, “Có chút không đúng lắm, nếu là con của con thì nên gọi Niệm Niệm là tiểu cô cô. Gặp thầy… nên gọi là gia gia.”

Nghe vậy, Cao An nhíu mày thật sâu, “Bối phận sao lại lớn như vậy? Bốn mươi tuổi đã coi như gia gia rồi.”

Tâm tìnhMông Giản cực kỳ tốt đẹp mà nói, “Loại sự tình như bối phận là khó bàn nhất, lúc con vừa ra đời đã là thúc thúc của người khác rồi.”

Cao An cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn bị thuyết phục. Anh đưa tay qua, đỡ Mông Giản đứng lên, lại hỏi, “Qua một thời gian nữa, con sẽ chọn học trò đi theo mình sao?”

Mông Giản gật gật đầu, sờ sờ mũi, mỉm cười, “Hiện giờ con đã tương đối xác định được người này rồi. Là một đứa trẻ khá tốt, đi theo con có phần thiệt thòi.”

Người được Mông Giản đánh giá như vậy nhất định không hề bình thường. Cao An bị gợi lên hứng thú, cực kỳ vừa lòng, để Mông Giản tiếp tục nói.

Ấy vậy mà chỉ thấy tiểu Mông lão sư cúi đầu nhẹ cười, phá lệ vui vẻ, thanh âm tràn đầy hứng khởi, “Không có gì quá kinh ngạc đâu thầy, là sinh viên đại học A của chúng ta, tên gọi Ôn Cảnh Thước. Đứa nhỏ này cùng Thanh Thành có chút quan hệ họ hàng, xem như em họ của cậu ấy.”

“Ôn Cảnh Thước……” Cao An ngẫm nghĩ cái tên này đôi chút, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khá ấn tượng, chiều cao quá bất đồng, “Có phải sinh viên lớp Hán Văn Học… Giống như hươu cao cổ kia không, đứa nhỏ cao m ấy?”

“Đúng đó thầy.” Mông Giản cực kỳ hưng phấn đáp, “Lần trước Thanh Thành tới, cậu ấy cùng con nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến. Do vậy con mới biết được cậu nhóc này là bà con xa của Thanh Thành. Nghe cậu ấy nói đây là đứa trẻ cứng rắn, kiên định, lại rất nỗ lực, cầu tiến.”

Nhìn tới sắc mặt vui vẻ hơn thường ngày của Mông Giản, Cao An cũng cảm thấy trong lòng vui lây, cao hứng mà khen ngợi cậu sinh viên nọ một phen, “Đứa trẻ này xem ra khá tốt. Vậy cũng không có gì thiệt thòi, đệ tử một tay thầy dạy dỗ, vô cùng đắc ý, muốn trình độ có trình độ, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, nào có gì thiệt thòi cho nhóc kia chứ?”

Mông Giản đâu phải lúc nào cũng được thầy khen ngợi như vậy. Chỉ cần mấy từ đơn giản của thầy thôi cũng đã đáng giá hơn người khác thao thao bất tuyệt cả ngày rồi.

Đáy lòng cậu mừng rỡ vui sướng, tâm hồn sớm đã bay lên tận chín tầng mây, kìm không được từ đuôi mày đến ánh mắt đều lộ ra ý cười như xuân phong phơi phới.

—————

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio