Cao An khẽ cong khóe miệng, không chút tiếng động mà nhẹ cười. Đáy mắt anh đong đầy ôn nhu, lại không nhìn tới Thời Sâm bên kia. Thước đánh xuống nặng thêm ba phần lực, liên tục như thế qua hơn hai mươi thước, anh mới lên tiếng hỏi, “Là ai dạy con cùng sư trưởng tranh luận?”
Một câu súc tích lại tràn đầy nghiêm khắc, phảng phất một màn trò chuyện ôn tồn phía trước đều như chưa từng tồn tại.
Tề Thời Sâm quyết ý hôm nay dù bị đánh ra sao cũng không hé răng nửa lời xin tha. Thầy muốn xử phạt ra sao, cậu đều tuân theo. Vậy nên từ khi nằm xuống, cậu đã cắn chặt vải trên tay áo mình. Giờ đây nghe thấy thầy hỏi chuyện, Thời Sâm vội vàng đẩy cánh tay sang chỗ khác, để trả lời, “Con sai rồi…”
Sau lưng vang lên một tiếng “hừ” lạnh, thước trên tay thầy đánh xuống từng cái một, đau rát cũng theo đó cuồn cuộn nổi lên. Tề Thời Sâm theo bản năng bắt đầu giãy giụa, cố gắng trốn tránh thanh thước không biết sẽ đánh xuống chỗ nào tiếp theo kia.
“Chịu không được thì đứng dậy.”
Không biết từ bao giờ, phía sau Tề Thời Sâm đã không còn vang lên tiếng thước trách phạt. Thanh âm của thầy bình đạm vang lên, khó nghe ra được có hàm chứa thất vọng hay không.
Ánh mắt Tề Thời Sâm ngập sương, cậu tựa vào sofa dốc. Sau khi Tề Thời Sâm dụi mắt, cậu lại đưa tay ra phía sau kéo lên vạt áo vì chuyển động của mình đã rơi thấp xuống. Trong lúc không cẩn thận, Thời Sâm vô tình động trúng vết thương đang sưng đau trên mông, cả người vì thế run rẩy đến lợi hại.
“Con chịu được.”
Thanh âm của cậu có chút suy yếu, tay thu về, đầu ngón tay chạm vào tựa hồ dính chút màu đỏ chói mắt, đáng sợ.
Trầy da rồi.
Hỏa khí của thầy hôm nay thật lớn mà.
Tề Thời Sâm hít hít mấy hơi, giấu tay đi, nghiêng đầu, nỗ lực cười một cái lấy lòng, “Thầy đừng nén giận… Thước trong tay thầy, kẻ gây nên tội lại nằm đây, thầy đừng để chính mình tức tối quá… không tốt…”
Cao An trừng mắt nhìn đứa học trò không sợ chết kia, “Còn có mặt mũi lên tiếng!”
Tề Thời Sâm đau đến ngưỡng ngưỡng cổ, sau đó lại chịu không nổi mà úp mặt trở về.
“Còn dám khiêu khích thầy?!”
Cao An vừa nói, lại vừa đánh xuống vài cái, lực thêm mạnh.
Tề Thời Sâm rất muốn hô lên hai tiếng “oan uổng”, lại thấy bản thân đã đau đến trời đất quay cuồng, căn bản không nói nổi nửa chữ.
Thêm hai thước tiếp tục rơi trên mông phía sau, “Còn dám miệng lưỡi nhanh nhảu nữa không?”
Lắc đầu, “…Không dám… Không dám…”
“Có quản tốt được miệng của mình không?”
Cao An giữ vững quy tắc, một câu hỏi tới lại đánh xuống hai thước. Đánh đến mức Tề Thời Sâm cũng không còn sức nhúc nhích nổi.
Thật lâu, thật lâu sau, người trên sofa mới tích đủ sức lực, suy yếu đáp lời, “Quản tốt được…”
Cao An từ xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, tự mình mang thuốc trị thương bước tới.
“Trầy da, phải bôi thuốc.”
Người đang nằm im như chết trên sofa phút chốc lật người một cái, sau đó hiển nhiên rên một tiếng lớn.
Cao An lạnh lùng nhìn cậu, “Còn có tinh lực lăn lộn, thầy xem thường con rồi.”
Tề Thời Sâm hai mắt ướt nước, giãy giụa lắc đầu, “Thầy, để con về tự bôi thuốc…”
“Ra vẻ cái gì!” Cao An thế nhưng lại có chút giận, “Nhanh nằm lại, thầy không dư hơi sức cùng con náo loạn!”
Tề Thời Sâm nhìn trộm sang, khuôn mặt lãnh ngạnh của thầy dường như không còn nhiều hỏa khí như lúc đầu dẫu chân mày vẫn luôn sắc bén.
Cậu nâng tay, gạt nước mắt, nằm trở lại.
Còn không phải đã đổi từ đầu thước gỗ cứng ngắc thành bàn tay mềm mại rồi sao. Đừng sợ, Thời Sâm đừng sợ.
Cậu tự làm công tác tâm lý cho bản thân đến vững chắc. Nhưng chỉ một khắc khi tay thầy vừa chạm vào bộ vị nào kia, cậu thoáng cái đã đỏ bừng mặt.
Tề Thời Sâm trộm động đậy tay, mang mặt mình giấu vào khuỷu tay, làm đà điểu chôn đầu.
“Thầy từng nói qua, tính tình này của con khiến thầy cảm thấy rất hài lòng. Nhưng con phải hiểu rõ, đôi khi dũng cảm nói thẳng mà không biết chừng mực thì sẽ thành vô lễ.”
Giọng nói của thầy như làn gió xa xa thổi qua, không còn ấm áp như lúc gọi cậu lại gần bôi thuốc. Lời tiếp của thầy mang theo sự nghiêm túc cùng áp bách rõ ràng.
“Vô lễ, đây là chuyện thầy nhất định không chấp nhận. Về sau còn phạm phải, hoặc con không để thầy phát giác ra, hoặc tự mình chủ động mang thước lại đây, chiếu theo trận đòn hôm nay mà trừng phạt. Nhưng nếu như để thầy biết con đã làm sai còn giấu diếm… nửa tháng tiếp theo đừng nghĩ đến việc ngồi được.”
Cậu học trò vùi mặt trốn từ nãy tới giờ hơi động đậy, nỗ lực nâng ánh mắt lên nhìn thầy, “Con nhớ kỹ rồi, lão sư.”
Hơi thở của Tề Thời Sâm cực kỳ hỗn loạn, thái dương, chóp mũi đều mướt mồ hôi, “Thầy — họa là do con gây ra. Thầy nếu muốn tìm Ông lão sư xin lỗi, có thể dẫn con theo được không?”
Cao An nghe thấy lời này đột nhiên dừng tay, “Vì sao?”
Tề Thời Sâm mù mịt, hai mắt mơ hồ. Cậu “hừ hừ” hai tiếng rồi nói, “Đây cũng là do con làm sai… Hơn nữa, một phần lãnh đạm hai người khiêng. Mỗi người chỉ cần đỡ một nửa thôi.”
“Luận điệu vớ vẩn.” Cao An phán một câu, rồi đứng dậy, “Chờ thuốc thấm xong thì tự ra góc tường đứng phạt.”
“A?” Tề Thời Sâm thoáng chốc há hốc.
Cao An đã xoay người đi lại nghe được một tiếng này mà quay đầu nhìn lại, “Chỉ đánh một trận thì quá hời cho con rồi.”
Tề Thời Sâm rì rầm một tiếng, rầu rĩ mà gục đầu xuống, không nói được lời nào.