“Giáo, giáo sư Cao…”
Nghe tiếng gọi, Cao An nhợt nhạt cười, “Nói đi, con muốn làm gì?”
Thanh âm nuốt nước miếng vang lên rõ ràng trong không gian văn phòng, người nọ rốt cuộc cảm thấy khẩn trương.
“Giáo sư Cao… Con không muốn làm gì cả, chỉ là…… một đồ vật tùy thân con thường mang theo. Con cũng không biết nó sao lại ở chế độ mở… Con thật sự không biết…”
Cao An “hừ” một tiếng, mở mắt, chống cằm nhìn cậu sinh viên kia. Cậu ta đứng đó, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, biểu tình chuyên chú.
Thật lâu sau, thẳng đến khi người nọ bị nhìn đến cơ hồ đứng không vững, Cao An rốt cuộc nhàn nhạt ấn nút ngừng ghi âm. Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái USB dài, đặt cạnh bút ghi âm kia cùng laptop, đem bản ghi âm vừa rồi copy lên máy tính, đồng thời xóa đi bản ghi gốc.
“Lớp Điển tích cổ đại của em chắc chắn không có cách nào qua môn — tất nhiên nếu còn nghi vấn gì về thành tích, con hoàn toàn có thể tự lên tìm giáo vụ xin làm phúc khảo.” Cao An đẩy bút ghi âm đến bên cạnh bàn, ngữ khí vẫn như ngày thường nói chuyện, “Có điều thầy đối với kết quả bài thi đã chấm vẫn khá tự tin. Chờ con chấp nhận được sự thật này, các vấn đề về kiến thức có thể hỏi lão sư phụ trách khóa học lại, cũng có thể tùy thời hỏi thầy. Thầy không có trợ giảng, bạn này –”
Tay chỉ về hướng Tề Thời Sâm, “Học sinh của thầy, thành tích rất tốt. Nếu thầy không ở đây, con cũng có thể hỏi bạn.”
…..
Đây là lần đầu tiên lão sư cứ thế thẳng thừng khen cậu, Tề Thời Sâm ngẩn ra, cúi đầu mím miệng cười.
“Cười cũng không yên?”
Chợt nghe được câu này của lão sư, Tề Thời Sâm vội vàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào văn phòng chỉ còn có hai người là cậu cùng thầy, trong lòng cũng khẩn trương hẳn lên.
“Thầy…” Cậu chớp chớp mắt, thanh âm mềm như bông, “Thầy cho con thêm một cơ hội đi.”
Không có tiếng đáp lại.
Tề Thời Sâm lén ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt đầy thâm thúy sau gọng kính nghiêm nghị của Cao An, cắn chặt răng, “Con không nhớ lời thầy nói, tiến độ cũng đuổi không kịp, là con sai. Con biết lỗi rồi.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Một phòng lặng im, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió khẽ khàng xào xạc trên cành lá ngoài cửa sổ. Tề Thời Sâm đột nhiên cảm thấy, giữa hoàn cảnh an tĩnh thế này, chính mình đứng thẳng tắp trơ ra đây trông có chút ngu xuẩn.
Cũng may, Cao An tốt bụng, rốt cuộc cũng có chút động tĩnh. Anh gõ gõ hai ngón tay cạnh laptop, “Đi qua bàn trà viết, khi nào viết xong thì đứng lên, khi nào viết xong thì được về.”
Tề Thời Sâm trợn mắt há hốc mồm, cái này sợ là phải làm đến nửa đêm đi? Có thể hay không…
“Thầy ở lại cùng con.” Cao An lại nhẹ tênh mà bổ sung thêm chữ.
Tề Thời Sâm ủ rũ cụp đuôi mà ôm tập vở cúi người một cái, bước qua trước bàn trà, hạ hai đầu gối xuống đất.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh có thanh âm, Tề Thời Sâm theo bản năng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy lão sư mang đến cho mình một chiếc đệm lót.
“Sàn nhà cứng, không nên quỳ lâu.”
Thanh âm lão sư tựa như tiếng trời, Tề Thời Sâm nhận lấy đệm lót dưới đầu gối, quả nhiên thoải mái hơn không ít, trong lòng có có một dòng suối ấm áp bao quanh. Cậu cảm thấy dường như rất rất đội ơn thầy.
Câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra, đã thấy lão sư lại bước đến khoan thai đặt thước lên mặt bàn trà, ngồi đối diện cậu.
Tề Thời Sâm khẩn trương hẳn lên, suy nghĩ trong đầu vù vù bay, dưới cái nhìn chăm chú của thầy mà đẩy nhanh tốc độ hạ bút.
“Các con bây giờ là sinh viên, chẳng lẽ chính mình học kém thi trượt cũng không tiếp thu được à?”
Nghe được lời này, Tề Thời Sâm ngưng lại động tác hạ bút, ngẩng đầu, trong lòng thoáng nổi lên chút khó chịu bực dọc, “Lão sư, thầy đừng vì cậu ấy mà tức giận. Cậu ta chính là một tên tiểu quỷ chuyên đi gây chuyện. Chính mình không học hành tử tế, trượt môn còn có mặt mũi đến đây lải nhải trước mặt thầy!”
Cao An nhìn cậu một cái thật sâu, “Ví dụ như là con, cuối kỳ trượt môn phải thi lại, sẽ cảm thấy thế nào?”
“Con á…” Tề Thời Sâm nghiêm túc suy nghĩ vài giây mới nói, “Con liền lập tức tới tìm thầy, để thầy đánh cho một trận thật đau.”
Đây rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, vốn là hỏi cậu cảm thấy ra sao, cũng không phải hỏi sẽ làm như thế nào. Ngờ đâu, Cao An lại nổi lên hứng thú, tay chống cằm nhìn cậu tò mò: “Đánh cho một trận thật đau, là đánh thế nào?”
“Là… đánh nặng nhất có thể, sau đó ném con ra khỏi phòng.” Tề Thời Sâm đỏ bừng mặt, lại vẫn hùng hồn mà khoa tay múa chân loạn xạ đáp lời.
Cao An cười, “Con hiện giờ đối với chính mình tàn nhẫn như vậy?”
“Bởi vì con cảm thấy, ranh giới qua môn và trượt môn chính là yêu cầu cơ bản nhất của việc học. Con không cho phép mình vượt qua điểm mẫu chốt này.” Tề Thời Sâm phá lệ nghiêm túc nói, “Thế nên cho dù có là môn đại cương của năm như khoa học tự nhiên hay hình học, con nghe một chữ cũng không hiểu thì vẫn sẽ kiên trì học chăm chỉ cho đến hết học kỳ, cuối kỳ thi vẫn được điểm. Học tập vốn dĩ là nghĩa vụ của sinh viên, thế nên con cảm thấy, học tập đầy đủ chương trình để qua môn là yêu cầu cơ bản nhất bọn con nên làm được.”
Cao An gật gật đầu, cảm thán một câu, “Có nghịch ngợm thế nào thì vẫn là học sinh ưu tú nhất kỳ này, tư tưởng vẫn rất đúng đắn.”
Trước giờ chưa được khen lần nào, hôm nay lại một lượt được khen đến hai lần, Tề Thời Sâm có chút thẹn thùng mà gãi đầu cười.
Cao An lại hỏi: “Con làm sao biết được trong túi người ta có bút ghi âm?”
Tề Thời Sâm chần chừ hai giây, “Thật ra con cũng chỉ nghi ngờ thôi. Vừa rồi con đứng phạt ngoài hành lang cách văn phòng thầy không xa, thấy cậu ấy đứng trước cửa văn phòng mân mê thứ đồ gì đó trên tay, loáng thoáng nhìn ra khá giống. Hơn nữa người này danh tiếng thật chẳng ra gì…”
“Cũng may vừa kịp lúc, nếu không ngăn cản kịp, ai biết sự tình sẽ còn phát triển đến dạng nào.”
Cao An cúi đầu cười cười, cắt nối chỉnh sửa ghi âm làm giả chứng cứ cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra.
“Là thầy lương thiện, nói tìm giáo vụ thực chất chỉ để hù dọa cậu ta.” Tề Thời Sâm bĩu môi, “Đáng lẽ nên tìm bên giáo vụ đến thật, cho cậu ta một bài học thì mới nhớ được lâu.”
“Cũng chẳng tạo ra hậu quả gì nghiêm trọng, vẫn chỉ là trẻ con thôi. Khoan dung được thì khoan dung chút đi.” Cao An dường như thở dài mà nói ra một câu như vậy.
Đề tài cũng thay đổi, “Mấy môn học vừa rồi con nói, Khoa học tự nhiên tổ hợp và phân dạng… Chương trình cụ thể giảng dạy những nội dung gì?”
Nhìn vẻ mặt tò mò của thầy, Tề Thời Sâm đành phải nỗ lực hồi tưởng lại chương trình học của mấy môn từng làm cậu đau đầu muốn chết kia.
“Là mấy môn cơ bản của Viện Vật lý, đại khái là dựa trên nền tảng lý thuyết cơ học để phân tích trạng thái biến hóa của vật chất. Mấy thứ như động lực, lực phân tán, còn có vài thứ liên quan đến quỹ đạo và vận động trong không gian, còn có…”
“Được rồi, đừng còn có nữa.” Cao An bị một đống từ chuyên ngành này làm cho đầu óc choáng váng, xoa xoa mi tâm, “Viết nốt câu thơ cổ của con đi”
Lão sư lúc nào cũng ổn trọng, hiếm khi thấy được vẻ mặt này. Tề Thời Sâm cười hắc hắc mấy tiếng, chắp tay thi lễ, “Dạ, con xin tuân theo sư mệnh.”
Cái chắp tay này làm chẳng ra kiểu dáng gì, tư thế phong thái đều nhuốm vẻ ngốc nghếch. Cao An trừng mắt liếc cậu một cái, lại nhìn thời gian, cầm di động gọi một cuộc điện thoại.
“Mông lão sư, có rảnh mang cơm chiều qua cho thầy cùng Thời Sâm không? Thầy đang phải giám sát nhóc này, không rời đi được.”
Hai vành tai Tề Thời Sâm đang cúi đầu phía đối diện lập tức bị nhuộm thành màu đỏ rực.
Chờ đến khi cậu rốt cuộc viết nốt chữ cuối cùng đã là hơn giờ đêm. Xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, cầm vở đẩy đến trước mặt lão sư.
Cao An xem qua một lượt, gật đầu, “Ngày mai cùng xem kỹ lại, đứng lên hoạt động chút đi.”
“Làm xong từ sớm có phải tốt hơn không? Cứ phải để đến nước bị phạt ngồi đến nửa đêm.” Cao An trách cứ hai câu, sau đó chính mình cũng đứng lên, thu dọn đồ đạc.
Hơn mười phút sau, nhìn nhìn Tề Thời Sâm miễn cưỡng đã có thể hoạt động được, Cao An mới nói câu thứ , “Ký túc xá đã sớm khóa cửa rồi, về nhà thầy ngủ đi.”
Tề Thời Sâm còn đang bận cúi đầu khom lưng xoa chân vội dừng lại, nghe được tin vui đêm nay không cần ở văn phòng thầy nằm đất ngủ thì toét miệng cười đầy xán lạn, “Cảm ơn lão sư!”