Theo sau những dòng cuối bài viết là một bức ảnh đăng kèm.
Mông Giản trong hình đang đứng cạnh thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt anh gần kề với sườn mặt của cậu học viên kia. Trông qua, anh giống như đang chuẩn bị hôn học trò của mình.
Ánh sáng của góc chụp này không quá tốt, hình ảnh có chút mơ hồ, điều đó càng khung cảnh trong ảnh trở nên ám muội hơn.
“Chuyện này không có khả năng.”
Cao An như cũ lặp lại lời mình vừa nói.
Thân Sách cũng theo đó nhíu mày, “Cậu còn có thể nói ra câu nào khác không?”
Cao An xoa xoa huyệt thái dương, lúc sau lắc đầu.
“Ngượng ngùng rồi, vừa nãy có chút ngây người.”
Cao An im lặng, khom lưng xoa huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu, lại lắc đầu.
Thân Sách không nói gì.
“Tôi xem qua, ảnh chụp không giống như từng bị chỉnh sửa. Vấn đề hẳn là nằm ở góc chụp.” Cao An ngẩng đầu, hốc mắt có chút đỏ, trạng thái tiếp theo lại hoàn toàn bất đồng, “Sinh viên kia tên là Khổng Dật, học trò của của tiểu Mông. Nếu em ấy có thể nói ra sự thật…”
Thân Sách lắc đầu, đánh gãy lời Cao An, “Góc ảnh này cũng quá thật rồi. Ý của trường là nếu chuyện này có thật thì không để lộ thân phận của Khổng Dật ra. Trường sẽ đổi giảng viên hướng dẫn khác ưu tú hơn cho em ấy.”
“Nếu chuyện này là giả thì sao?” Cao An truy vấn.
“Chỉ dựa vào vài thứ nhỏ nhặt này liền trực tiếp coi đây là sự thật sao!”
Thân Sách yên lặng, hai mắt nhìn Cao An, lặp lại lời mình: “Càng có thể đổi sang giảng viên hướng dẫn ưu tú hơn.”
Cao An ngẩn người, chậm chạp hiểu ra.
Một phó giáo sư chưa từng dẫn dắt học viên hiển nhiên trong mắt người khác dễ dàng bị xem nhẹ.
Chỉ cần có người cho Khổng Dật mấy lời khai để cậu ghi nhớ.
Vào thời điểm bị trường mời lên, Khổng Dật bảo trì sự im lặng hoặc nói vài ba câu cho có lệ, tóm lại, nếu người này không chịu làm chứng cho Mông Giản…
Lợi ích đủ lớn, cám dỗ đủ nhiều, chân tướng sự việc kia cũng không còn quan trọng.
Cao An nhắm nghiền mắt, “Mông Giản đi đâu rồi?”
“Ai mà biết được?” Thân Sách đóng lại máy tính, dựa vào sofa tiếp tục, “Tôi nói này, cậu chuẩn bị ngoại giao với mấy mối quan hệ, mang chuyện này đè , đưa Mông Giản đi chỗ khác. Hiện tại không có chứng cứ, không cách nào lật lại được vụ việc này đâu.”
Không đợi Thân Sách nói hết lời, Cao An đã đứng dậy, “Tôi biết hôm nay chủ nhiệm nói với tôi những lời này là vì xem trọng mặt mũi của sư huynh. Phần ân tình này, Cao An sẽ nhớ rõ. Nhưng tôi không thể để học trò của mình dính phải tiếng xấu, tôi cần lấy lại sự trong sách cho tiểu Mông.”
“Người đứng sau chuyện này không hề đơn giản đâu.”
Thân Sách nhàn nhạt nhắc nhở, tuy không nói ra một cái tên cụ thể nhưng tự bản thân Cao An cũng hiểu rõ đây là muốn nói tới ai.
Vậy nên anh chỉ mỉm cười, thập phần bình tĩnh lên tiếng đáp lại, “Những chuyện còn lại cứ nhằm vào tôi là được rồi.”
Nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Thân chủ nhiệm, thanh âm của Cao An lại phá lệ ngày càng kiên định hơn, “Nếu muốn biện bạch cũng không thể biện bạch, nếu ông ấy nhất quyết phải ép được một người xuống địa ngục, vậy thì người đó chính là tôi. Sự trong sạch của Mông Giản phải được bảo toàn, tiểu Mông lão sư tuổi vẫn còn trẻ.”
“Cậu hà tất phải như vậy?” Thân Sách nhíu mày, lời nói cũng đầy suy tư, “Cậu đâu phải không biết, mấy năm qua những chuyện loạn thất bát tao giới trong học thuật không phải chưa từng có, đều có cách đè được. Cậu đưa Mông Giản đến nơi khác, bản thân cũng không phải đối mặt với chuyện phía sau kia. Chỉ cần là người quen biết Mông Giản đều biết em ấy trong sạch.”
“Không giống nhau.” Cao An lắc đầu, “Tôi không phải muốn những người quen Mông Giản biết Mông Giản trong sạch. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết Mông Giản trong sạch. Tôi muốn tất cả những người tin vào chuyện vô căn cứ này phải biết Mông Giản đã bị người khác bôi nhọ thanh danh như thế nào.”
Cao An nhìn ra được chủ nhiệm còn muốn nói điều gì, anh chỉ mỉm cười, trong ánh mắt đã tràn đầy sự ôn nhu đủ để che trời lấp đất, “Thân chủ nhiệm, tôi chính là thầy của Mông Giản.”