Editor: Mứt Chanh
Hai tiếng rưỡi thi cử nhanh chóng trôi qua.
Tiếng chuông báo hiệu nộp bài đã vang lên, hai vị giáo viên đi xuống bục giảng, bắt đầu thu từng bài thi trong tay học sinh. Có người muốn “Đục nước béo cò”, thừa dịp mọi nơi hỗn loạn liền chép bài, đáng tiếc cũng chỉ là gạt người lừa mình thôi.
Buổi sáng chỉ thi một môn, mọi người lập tức tốp năm tốp ba vây ở một chỗ thảo luận đề thi.
Kì thi kì nay rất khó vì tám trường trọng điểm trong thành phố cùng thi chung, bài đọc văn bản cổ đại là một mớ hỗn loạn, ngay cả Đới Kỳ Lân cũng mang thần sắc héo héo. Cậu ta lén lút đánh giá Chung Khả vài lần, như là từ biểu tình của Chung Khả mà đoán xem cậu thi như thế nào.
So với Đới Kỳ Lân mang lòng quỷ, Dương Tâm Dược không nhiều tâm tư như vậy.
Cô lẻn đến bên cạnh Chung Khả, thoải mái hào phóng mà đong đưa tay phải, trong lòng bàn tay phảng phất còn có hai chữ “sư cưu”: “Cảm ơn nha, nếu không phải có cậu, hai chữ kia khẳng định tớ lấy không được.”
Ánh mắt Chung Khả ấm áp, cũng nghĩ trước khi thi hai người tương tác thật ôn nhu: “Cũng là cậu có vận khí tốt, thiếu sót của cậu được bù vừa lúc ở địa điểm thi.” Cậu thở dài, lắc đầu, “Bất quá đề thi lần này khó khăn thật là quá lớn, ngữ văn vẫn luôn là môn ‘ què chân ‘ của tớ, lần này phỏng chừng muốn điểm là rất khó.”
“Chung đại thần, nếu cậu là ‘ què chân ‘, thì tớ đây chính là ‘ gãy chân ‘ rồi!” Viên Tiêu hàng phía trước kêu rên một tiếng, hai bím tóc xoắn dài trên đầu cô ấy rủ xuống, cô ấy nhìn về phía Dương Tâm Dược, “Cậu thế nào?”
Dương Tâm Dược biết không nên ở trước mặt bạn bè thi rớt khoe ra, nhưng cô vẫn không nhịn được khóe miệng giơ lên: “Hahaha, lần này đọc hiểu tớ trước kia đã làm qua, viết văn cũng viết đặc biệt thuận tay!”
Cô đưa Chung Khả vào bài văn của cô, dùng ví dụ là Chung Khả và Đại Bắc để bàn luận. Chung Khả, một người chỉ luyện tập đấu kiếm trong mười phút, đã dựa vào trí tuệ và kiến thức của chính mình dưới tình huống đánh trận nào thua trận đó cuối cùng mạo hiểm lấy được một điểm —— chẳng lẽ cái này cũng chưa tính là “Không bao giờ bỏ cuộc” sao? Cô thậm chí còn chưa viết nháp, những con chữ từ đầu bút của cô chảy ra. Cô viết bằng tình cảm mãnh liệt mênh mông, nhiệt huyết sôi trào, giống như thật sự đã chứng kiến trên sân thi đấu khiến bản thân cảm động sâu sắc!
…… Mặc dù vậy, chuyện này tạm thời phải bảo mật chờ đến khi thành tích ra tới lại nói cho Chung Khả.
Cô nói mình thi cũng tốt tự nhiên khiến cho Viên Tiêu tràn đầy ghen ghét. Viên Tiêu đuổi theo cô đùa giỡn nói muốn hung hăng đánh cô một trận, không thể ăn ở canteen mà phải đi bên ngoài ăn bữa tiệc lớn mới được.
Dương Tâm Dược không lưu tình một chút nào mà nói rõ chỗ yếu: “Rõ ràng hôm qua cậu mới nói muốn giảm béo!”
Viên Tiêu tức giận đến nỗi muốn kêu to, cô ấy trực tiếp bổ nhào vào người Dương Tâm Dược. Hai tay giữ chặt gương mặt thịt của cô, hai tay đồng thời túm ra bên ngoài đem khuôn mặt trái xoan nhỏ của cô biến thành chiếc bánh nhỏ. Dương Tâm Dược cũng không cam lòng yếu thế dùng ra một chiêu chiến đấu với Viên Tiêu. Hai người bọn họ giống như là chú mèo cam cùng chó săn, người sau một thân đầy thịt, người trước một thân mỡ béo, ai cũng không làm gì được ai.
Chung Khả cười nhìn hai người bọn họ đùa giỡn. Thấu kính tình yêu trong mắt cậu thực sự là quá nặng, ngay cả khi Dương Tâm Dược bị người thọc lỗ mũi, kéo mí mắt, nhéo lỗ tai, túm gương mặt, cậu đều cảm thấy quanh thân cô tràn đầu sương khói màu hồng nhạt. Với hiệu ứng âm thanh lãng mạn, toàn bộ nhất cử nhất động đều biến thành động tác chậm, đáng yêu đến độ không chịu nỗi.
Đúng lúc này, một dáng người vụng về chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, dáng người trung bình mang theo nụ cười giản dị trên khuôn mặt hơi chút nếp nhăn: “Chung Khả Ngải, con bây giờ có rảnh không? Dì có đề này không hiểu lắm……”
“Vâng rảnh ạ.” Chung Khả thực khách khí mà đứng lên, “Dì Bạch, dì ngồi đi.”
“Không cần đâu, dì chỉ muốn hỏi hai câu đề toán học.” Bạch Tuệ Quyên vội vàng đem sách bài tập trong tay đẩy đến bàn Chung Khả. Bà là ” bạn học ” lớn tuổi nhất trong lớp, mọi người đều trực tiếp kêu bà là dì Bạch, bởi vì tuổi chênh lệch quá lớn cho nên không có đề tài chung cùng các học sinh trong lớp. Bà từ trước đến nay đều thui thủi một mình, ý thức tồn tại mỏng manh hoàn toàn bị thiệt thòi.
Tuy rằng Bạch Tuệ Quyên đã buông sách giáo khoa vài chục năm rồi nhưng bà thập phần khắc khổ. Bà là học sinh ngoại trú, mỗi ngày đều đi theo mọi người tới tiết tự học buổi tối, vài giáo viên đều thực chiếu cố bà. Ngay cả thầy chủ nhiệm cũng khen bà kiên định.
Đây là lần đầu tiên bà hỏi bài Chung Khả, Chung Khả tự nhiên là không tiếc chỉ giáo.
Chỉ là……
Chung Khả nhìn vào sách ôn tập trong tay, chữ viết tay trên cuốn sách có chút non nớt, thật sự không giống như một người phụ nữ tuổi sẽ viết ra.
Cái ý niệm này chợt lóe qua, thực nhanh đã bị cậu quên hết.
Câu hỏi của Bạch Tuệ Quyên thực không có gì khó khăn. Ý nghĩ của bà đi trật phương hướng, nhưng hướng giải đề lại thực nghiêm túc cẩn trọng. Chung Khả sợ bà không nhớ được, dứt khoát đem ý nghĩ chính xác viết vào giấy nháp, ngay ngắn nửa trang giấy. Bạch Tuệ Quyên liên tục nói lời cảm tạ khiến cho Chung Khả đều có chút ngượng ngùng.
Trong mấy môn thi tiếp theo, Chung Khả liên tục giúp Bạch Tuệ Quyên từng cái một. Đối với cậu, này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, nhưng đối với Bạch Tuệ Quyên vẫn luôn bị cô lập mà nói, “giúp đỡ nhỏ” này thật sự là quá ấm áp tình người.
Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Chung Khả cùng ba người Dương Tâm Dược thương lượng xem cùng nhau đi nơi nào ăn cơm để chúc mừng. Hôm nay là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối cho nên những ai ở kí túc xá trường đều có thể về nhà.
Bọn họ đang nói chuyện thì Bạch Tuệ Quyên do dự tiến đến gần. Thấy bốn người nhìn về phía bà, bà vội vàng đem túi nilon trong tay nhét vào ngực Chung Khả.
“Cảm ơn con hai ngày này giải đáp câu hỏi cho dì, dì cũng không có gì để cảm ơn con, dì chỉ có thể nấu cơm. Đây là thịt bò của dì làm, con gái của dì…… Con gái của dì đều nói ăn rất ngon, mấy đứa bọn con nếm thử xem.” Bà cười thật giản dị, đôi tay theo bản năng chà xát ở bên eo, động tác này rất nhiều bà chủ gia đình đều sẽ có —— mỗi khi các bà ra khỏi phòng bếp, đều sẽ có dáng vẻ chà xát tay vào tạp dề.
Lòng Chung Khả trầm xuống, dường như là gặp được người mẹ đã qua đời nhiều năm của mình. Chỉ là từ lúc cậu bắt đầu học tiểu học thì mẹ cậu đã nằm trên giường bệnh triền miên, số lần xuống bếp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi nhiều lần trị bệnh bằng hoá chất đều không thấy hiệu quả, thân thể của bà ngày càng sa sút, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị giác. Cho dù xuống bếp thì hương vị đồ ăn bà làm cũng quái dị vô cùng, mỗi lần ăn đều khó có thể nuốt xuống.
Cậu từ nhỏ đã hiểu chuyện, mỗi lần đều cười nói ăn rất ngon, có thể ăn liền ăn đến ba chén cơm. Hiện tại lúc nghĩ đến, nếu có thể sử dụng mọi thứ mà bây giờ cậu có, đổi lại mẹ cậu có thể làm cho cậu một bữa cơm thì cho dù hương vị kia có đắng, có chua, có mặn thì cậu cũng nguyện ý ăn.
“…… Cảm ơn dì.” Xách chiếc túi nilon nặng trĩu trên tay, Chung Khả hít hít cái mũi cưỡng chế sự xúc động trong lòng mình.
Đã bao lâu rồi cậu chưa được ăn cơm ”Mẹ ” nấu? Tuy dì Bạch cũng không phải mẹ cậu nhưng tại giờ phút này, dì cùng người mẹ trong kí ức chồng lên nhau.
Sau khi cậu nhận thịt bò, Bạch Tuệ Quyên liền nhanh chóng rời đi.Viên Tiêu tham ăn cùng Bạch Thiên lập tức tiến lên, kéo túi nilon ra xem món ăn bên trong túi.
Chỉ thấy một hộp thủy tinh đặt trong túi nilon. Trong hộp đặt một miếng thịt bò pha sốt được cắt thành những lát mỏng dày nửa cm thật cẩn thận. Mở chiếc hộp ra, hương thơm nồng đậm đập vào trong mũi. Cái lát thịt rất giòn và thơm, thịt mang gân, thậm chí còn có “Kim loại cầu vồng sắc” hiếm thấy, này đại biểu cho miếng thịt bò này cực kì chặt chẽ, hương vị nhất định rất ngon.
Viên Tiêu lập tức dùng ngón tay gắp một miếng nhét vào trong miệng.Thịt bò mới vừa vào trong miệng, cô liền kích động mà nhảy tại chỗ, quơ chân múa tay liên tục kêu “Ăn ngon ăn ngon ăn ngon”!!
Bạch Thiên nhìn bộ dạng thèm ăn của cô ấy, ghét bỏ mà nói: ” Ăn ngon sao như vậy sao?”
“Có có có!” Viên Tiêu liều mạng gật đầu, “Cậu nếm thử đi!”
Bạch Thiên lập tức lui về phía sau một bước: “Không cần, các cậu ăn đi, tớ không ăn.”
“Cậu đang giảm béo sao?”
“…… Không phải, chỉ là tớ không muốn ăn mà thôi.”
Dương Tâm Dược cũng cảm thấy hứng thú mà nhích lại gần. Cô tùy tiện lấy khăn ướt lau sạch tay, lập tức lấy hai lát nhét vào miệng. Theo như lời Viên Tiêu nói, dì Bạch làm thịt bò sốt cực kì ngon, thơm đến độ đầu lưỡi đều phải nuốt hết!!
Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu đối với món ”thơm” cực hoan nghênh, khiến người đứng xem cũng muốn dựng ngón trỏ lên. Bạch Thiên đã từng nói giỡn, nói hai cô nếu sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm thì có thể đi làm “Bá chủ ăn uống”, tuyệt đối đặc biệt được hoan nghênh!
Một hộp thịt tràn ngập được Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu ăn thực nhanh đã thấy đáy. Nhưng mà người được dì Bạch cảm ơn nhất là Chung Khả lại ngơ ngác đứng ở một bên ngay cả một miếng thịt cũng chưa được ăn.
“Chung Khả, đừng ngây người nữa, không ăn là sẽ hết đó!” Dương Tâm Dược thay cậu sốt ruột, cô “miệng hổ đoạt thức ăn” từ trong tay Viên Tiêu đoạt đi vài miếng thịt, không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đem miếng thịt kia đưa tới bên miệng Chung Khả.
Chung Khả dường như đang ngẩn người. Kỳ thật cậu bị đồ ăn của dì Bạch làm dấy lên suy nghĩ trong lòng, nhớ tới mẹ Chung đã qua đời năm. Đều nói thời gian vĩnh viễn là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, ký ức dần dần mơ hồ, bi thương cũng dần dần rời xa chỉ còn lại một khoảng trống thật lớn, xoay quanh trong lòng cậu vĩnh viễn không thể bị lấp đầy.
Ngay cả khi cậu hết sức phát ngốc, bỗng nhiên có vài miếng mang theo hương thơm của thịt bò đưa tới bên miệng cậu. Thấy cậu không há mồm, vài miếng thịt bò “Không sợ chết” kia còn dùng sức hướng cậu mà đâm vào.
Đôi môi mỏng theo bản năng mở ra một khe hở, vài miếng thịt bò sốt kia nhìn chuẩn thời cơ lập tức vọt tiến vào. Cậu khép môi, hàm răng trên dưới nhẹ nhàng cắn một miếng——
“A!” Cô gái bị đau cắn một miếng, “Chung! Khả Cậu cậu mở miệng ra!”
……?!!!
Âm thanh, màu sắc và hình ảnh trong nháy mắt một lần nữa tiến vào trong đầu của Chung Khả. Chàng trai ngây ngốc chớp chớp mắt, phát hiện chính mình đang đứng ở cổng trường người người qua lại, tầm mắt mọi người đều chú ý đến trên người cậu.
Mà trong miệng của cậu đang chứa ngón tay lớp trưởng lớp bọn họ.
Dương Tâm Dược: Thì ra con thỏ nóng nảy thật sự sẽ cắn người sao, nước mắt lưng tròng QAQ