Tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn liên tục gặp ác mộng. Cô mơ thấy mình từ trên chín tầng mây rơi xuống tận đáy địa ngục, không ai kéo cô lên, cứ để mặc cô ngày càng chìm sâu hơn xuống dưới.
Mạc Phi đứng từ phía xa vẫy gọi cô, cô đang định nắm lấy bàn tay bé xinh của thằng bé thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi “Thảo Thảo”. Giọng nói rất quen thuộc, quen tới mức khiến toàn cô run rẩy, hoảng loạn.
Mạc Phi vẫn đang ra sức gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Cô chẳng thể nắm được tay con trai mình, bởi có người đang níu chặt cánh tay cô lại. Cô cố thoát ra mà không sao làm được.
Trên trán đầm đìa mồ hôi, Mạc Hướng Vãn hoảng hốt mở mắt, Mạc Phi đứng bên không ngừng lay lay, kéo cánh tay cô.
Mạc Phi mặc bộ quần áo ngủ, bộ dạng cũng đang mơ màng buồn ngủ, có điều khuôn mặt không che giấu nổi niềm hứng khởi. Cậu bé hét lên: “Mẹ ơi, chú bốn mắt đã mua đồ ăn sáng cho con. Có cả bánh bao nhân thịt. Mẹ ơi, mau dậy đi, mau dậy đi.”
Trước tiên, Mạc Hướng Vãn vẫn cứ thẫn thờ, một lát sau, cô chỉ mong rằng hai mắt mình nhìn nhầm, mong rằng mình đang gặp ác mộng.
Mạc Phi nhất quyết kéo cô dậy khỏi giường, liên tục nói: “Mẹ ơi, bánh bao nhân thịt sắp nguội hết rồi.”
Mạc Hướng Vãn cầm chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường lên xem, vẫn chưa tới bảy giờ, Mạc Phi chưa bao giờ dậy sớm thế này, hàng ngày cô phải gọi đến ba, bốn lần thằng bé mới chịu dậy. Hôm nay, con trai tích cực chủ động dậy sớm như vậy nhưng vẫn chẳng thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc rửa mặt, Mạc Hướng Vãn bỗng thấy hai quầng thâm dưới mắt đang có khuynh hướng mở rộng thêm, lập tức khi trang điểm cô lấy phấn màu da phủ lên một ít.
Mạc Bắc cũng khá biết điều, sáng sớm nay mua chút đồ ăn sáng rồi sang gọi cửa. Không ngờ Mạc Phi lại nghe thấy, chạy ra, rồi khệ nệ mang bữa sáng vào. Lúc này, cậu bé đang ngồi ngoài phòng khách ăn bánh bao ngon lành, đôi chân không ngừng nhịp nhịp, chẳng hiểu đang đắc ý, hớn hở việc gì.
Vừa nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đánh răng rửa mặt xong, Mạc Phi lại tiếp tục reo hò: “Mẹ ơi, chú bốn mắt còn mua cả cháo gà nữa. Con nói dạ dày mẹ không tốt, chú ấy bảo rằng ăn cháo gà rất bổ.”
Quả nhiên, trên bệ bếp có một bát cháo gà còn đang đậy vung. Mạc Phi cẩn thận mở nắp, mùi thơm béo ngây lập tức lan toả khắp cả căn phòng, Mạc Hướng Vãn dù không muốn ăn cũng chẳng thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn ấy.
Cô liếc qua bệ bếp, số đồ ăn sáng Mạc Bắc mua không hề khoa trương chút nào, Mạc Phi thì hai chiếc bánh bao nhân thịt, cô thì một báo cháo gà với một ít rau chao dầu. Cháo gà với bánh bao nhân thịt có lẽ là mua ở cửa hàng bán đồ ăn sáng ở đầu khu, chỉ có điều không biết rau chao dầu mua ở đâu, nêm nếm hợp khẩu vị, khá là ngon miệng.
Mạc Hướng Vãn húp hết cả bát cháo gà, sau khi ăn xong lại thầm nghĩ, không biết Mạc Bắc đang định giở trò gì đây?
Điều này không phải do cô thấu hiểu con người Mạc Bắc, nói cho cùng thì Mạc Phi cũng là dòng giống của anh, mỗi khi Mạc Phi muốn lấy lòng người khác hay muốn xin cái gì đều hành động giống thế này. Cô căn bản chỉ là dựa vào định lý bắc cầu mà suy luận ra điều này mà thôi.
Có điều, lúc này, cô thật sự không còn thấy hoang mang nữa, tại sao lại phải hoang mang chứ? Những gì phải làm bây giờ chỉ có thể là đến đâu hay đến đó thôi. Cô cũng chẳng thể nào đem Mạc Phi cao chạy xa bay được. Nếu làm vậy, cái giá phải trả sẽ đắt đến đâu? Suy tính một hồi, cô thấy việc đó không phù hợp thực tế chút nào, đây là cuộc sống chứ đâu phải là trong phim truyền hình. Cô biết điều chỉnh mức độ thế nào là vừa phải.
Ngay từ lúc bắt đầu ăn cháo, Mạc Hướng Vãn đã suy nghĩ, đến khi ra khỏi cửa, cô đã tính toán đâu vào đấy.
Cô nhanh chóng bước sang định gõ cửa phòng , nhưng còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở, Mạc Bắc ăn mặc chỉnh tề, gọn ghẽ, điển trai, đứng đắn xuất hiện trước cửa.
Mạc Phi vừa nhìn thấy anh liền nhiệt tình nói: “Chú bốn mắt, hai mẹ con cháu đã ăn xong bữa sáng rồi.”
“Có ngon không? Ngày mai chú lại mua cho cháu nhé!”. Mạc Bắc đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc của thằng bé, ân cần hỏi han.
Mạc Hướng Vãn đành phải nói chen vào: “Mọi người vẫn bảo hàng xóm thì phải năng đi lại, nhưng cứ để anh chăm sóc thế này, tôi cảm thấy ngại lắm. Trẻ con cũng không nên chiều chuộng quá, cảm ơn ý tốt của anh.”
Mạc Bắc trong lòng cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà. Cô Mạc Hướng Vãn này nếu so sánh với anh về mặt tố chất tâm lý thì đúng là vượt trội hơn nhiều.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lượt, không khỏi thất thần. Hôm nay, cô trang điểm nhẹ nên trông lại càng xinh đẹp hơn mọi ngày. Cặp kính cô đeo có gọng màu xanh nhạt, dáng to, nếu như tính cách cô hung dữ hơn chút nữa, lại thêm cặp kính này, thông thường sẽ bị các cô nhóc làm cùng văn phòng gọi là “Diệt Tuyệt sư thái[]”. Cặp kính này đã giấu đi không ít vẻ đẹp và sự hấp dẫn toát ra trên người cô. Bỏ cặp kính này ra, cô chính là “Thảo Thảo” của nhiều năm về trước.
[] Một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn nổi tiếng Kim Dung.
Mạc Bắc không nghĩ thêm nhiều, liền mở miệng nói: “Tối hôm qua, tôi thấy Phi Phi bảo muốn ăn bánh bao nhân thịt, sáng nay tôi ra ngoài chạy bộ, tiện đường nên mua về thôi.”
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, anh đúng là đã quen với cuộc sống của các đại thiếu gia, lại còn chạy bộ buổi sáng nữa! Cô mỉm cười: “Thường xuyên vận động là một thói quen tốt. Những người làm văn phòng như chúng tôi sáng chín giờ vào làm chiều năm giờ tan sở, lại còn phải cúc cung tận tuỵ với ông chủ, buổi sáng chỉ cần ngủ thêm được nửa tiếng là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu như Mạc tiên sinh không ngại, có thể tiện đường mua luôn đồ ăn sáng hàng ngày cho mẹ con tôi, tôi sẽ tính toán rồi gửi tiền cả tháng một thể.”
Trong lòng cô thầm nghĩ: “Cô còn muốn thế nào nữa? Có người mua đồ ăn sáng hộ quá tốt, tội gì không tận dụng”. Mạc Hướng Vãn đã liệu kỹ, sớm cũng chết mà muộn cũng chết, thôi thì cố ép xem rốt cuộc Mạc Bắc muốn gì rồi tính tiếp vậy.
Nếu như những phản ứng của Mạc Hướng Vãn vào tối qua hoàn tòan có thể nằm trong dự liệu của anh thì những phản ứng sáng nay của cô khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Mua đồ ăn sáng cho Phi Phi chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của anh mà thôi, vì nghe thấy cậu bé nói thèm ăn bánh bao nhân thịt quá. Lúc nói câu này, cậu bé còn tỏ dáng vẻ rất ao ước, mong đợi, đôi mắt to không ngừng hấp háy, khiến cho anh chẳng thể nào từ chối. Sáng nay, anh phải xếp hàng hơn mười lăm phút mới mua được. Nhìn Phi Phi cầm lấy bánh bao nhân thịt, vui sướng cười tít mắt lại, anh cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mạc Bắc không phải chưa hình dung tới phản ứng của Mạc Hướng Vãn. Anh hình dung cô hoặc sẽ lại lạnh lùng đối diện, hoặc vừa nhìn thấy anh đã quay đầu bước đi. Ai ngờ ngủ xong một giấc, cô đã trang bị đầy đủ, toàn diện để “ứng chiến” với anh theo một phong cách mới.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu như anh vẫn coi cô là Thảo Thảo của chín năm về trước thì hoàn toàn sai lầm. Thậm chí, Mạc Bắc còn cảm thấy hơi hối hận vì mình đã dọn đến tận đây để cho người ta ghét bỏ. Anh cũng từng nghĩ rằng, nếu như Mạc Phi thật sự là con trai của anh, thì phải bàn luận đôi chút về quyền nuôi dưỡng. Cho dù mới chỉ đang nghĩ thôi, nhưng anh đoán chắc người phụ nữ trước mặt sẽ quyết liều mạng với anh đến cùng.
Không hiểu tại sao Mạc Bắc lại cảm thấy hứng thú, tán dương trước phản ứng của Mạc Hướng Vãn đến vậy.
Anh quyết không phụ nhã ý của cô, lịch lãm đáp: “Chuyện này quá đơn giản, chỉ cần Mạc tiểu thư có lời, tôi sẽ hết lòng hết dạ.”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, nụ cười theo kiểu ngoài mặt thì tươi mà trong lòng nhăn nhó.
Sau đó, Mạc Hướng Vãn quay sang dặn dò kỹ càng Mạc Phi, bảo thằng bé phải chú ý an toàn, buổi trưa sang nhà bác hàng xóm ăn cơm không được kén ăn, dặn dò đầy đủ mọi chuyện xong xuôi rồi cô mới an tâm đi làm. Mạc Bắc không hề đi ngay, anh đứng một bên lắng tai nghe từng chuyện từng chuyện một.
Mạc Phi sau khi tạm biệt người lớn liền đưa ra một vấn đề mới. Cậu bé quay sang nói với Mạc Bắc: “Chú bốn mắt ơi, công ty mẹ cháu làm ở xa đây lắm, chú có thể đưa mẹ cháu đi làm được không? Chú đi làm bằng xe ô tô riêng đúng không ạ?”
Mạc Hướng Vãn muốn lườm con trai mình mà không kịp, Mạc Phi đang mỉm cười rạng rỡ, tươi tắn ngước nhìn Mạc Bắc.
Mạc Bắc cũng mỉm cười trả lời: “Chú lái xe riêng đi làm, chỉ là không biết mẹ cháu có chịu ngồi xe của chú hay không thôi.”
Nói xong, anh liền quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn vốn định lườm một cái, có điều cô không biết nên lườm con trai mình hay người đàn ông trước mặt nữa.
Mạc Phi nhanh chóng tiếp lời, chân thành mà vui vẻ: “Mẹ ơi, vậy thì mẹ ngồi xe của chú đi làm đi, chen lên tàu điện ngầm mệt biết bao, giờ này đông người lắm”. Cậu nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn Mạc Bắc, vô lùng hy vọng ý kiến của mình sẽ được người lớn tiếp thu.
Mạc Hướng Vãn đành phải nói: “Con đừng có làm phiền chú ấy mãi thế, chú cũng phải đi làm chứ, nếu như đi muộn, sếp của chú sẽ trừ tiền thưởng của chú đấy.”
Mạc Bắc liền nói luôn: “Không sao hết, chú có thể giúp cháu đưa mẹ đi làm.”
Tiếp đó, Mạc Hướng Vãn không thể không ngồi lên xe của Mạc Bắc, bởi vì sau khi xuống dưới, Mạc Bắc kiên quyết nói: “Kiểu gì cũng không thể thất hứa với con trai cô được, coi như Mạc tiểu thư nể mặt tôi nhé!”
Cô làm sao có thể không nể mặt. Chí ít bây giờ cô còn phải kiềm chế để không bùng phát mà mắng chửi anh.
Cô ngồi vào xe anh mà trong lòng vô cùng bực bội, liền đóng cửa đánh “rầm” một cái. Mạc Bắc đứng bên ngoài xe, giật nảy mình. Anh thầm nghĩ, người phụ nữ này chẳng khác nào sư tử Hà Đông tái thế, đúng là không dễ đối phó.
Suốt dọc đường đi, trong xe không khí im lặng như tờ, Mạc Hướng Vãn không nói câu nào, Mạc Bắc cũng vậy. Dáng vẻ chuyên tâm lái xe của anh trông nghiêm túc hơn mọi khi rất nhiều, ánh mắt đăm đăm, tập trung tinh thần, phát ra một uy lực lạ thường.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nhìn thấy một Mạc Bắc như thế này bao giờ. Dáng vẻ bình thản hàng ngày của anh thường tạo cho người đối diện sự thân thiện, khiến ai ai cũng có thể lại gần. Cô thật không ngờ dáng vẻ một khi đã chuyên tâm vào việc gì của anh lại gây áp lực khiến cô không nói được lời nào như lúc này.
Thế nhưng sau cùng cô vẫn lên tiếng: “Anh chỉ cần đưa tôi đến trạm đón tàu điện ngầm là được, anh rẽ trái là tới nhà máy kia thôi.”
Xưa nay, Mạc Bắc vốn quen im lặng ngồi lái xe. Có rất nhiều nghi ngờ cô không muốn nói, nhưng anh lại muốn hỏi, có điều chẳng dám. Một khi anh đã nắm rõ được điều cấm kỵ của ai thì sẽ không bao giờ động chạm đến.
Đây chính là biểu hiện của sự tôn trọng tối thiểu, đặc biệt là đối với Mạc Hướng Vãn, anh càng phải tôn trọng hơn những người khác. Bởi vì, Mạc Bắc cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ tôn trọng cô gái mang tên Thảo Thảo năm đó.
Lần đầu tiên với Thảo Thảo, rõ ràng biết rằng cô không mấy tình nguyện, nhưng anh vẫn cứ làm. Cô đã phải cưỡng ép bản thân thế nào để hoàn thành vụ làm ăn bẩn thỉu năm đó? Cho tới gần đây, anh mới bắt đầu nghĩ đến tâm trạng của Thảo Thảo năm xưa.
Cuộc trao đổi này không phải là bình đẳng, bản thân anh lại càng giống một khách làng chơi vô liêm sỉ, xấu xa. Đây là sai lầm lớn khó lòng mà tẩy được trong cuộc đời, khiến anh cảm thấy vô cùng áy náy. Vốn dĩ, anh đã quên lãng tất cả mọi dĩ vãng nông nổi thời niên thiếu, thế nhưng Mạc Hướng Vãn một lần nữa xuất hiện khiến anh bắt đầu suy xét, kiểm điểm lại bản thân.
Mạc Bắc thầm nghĩ, nếu như Mạc Phi thật sự là con trai của mình, vậy thì anh sẽ đóng vai trò gì trước mặt Thảo Thảo đây?
Điều này, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Thế nhưng, trước tiên, anh sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào Mạc Hướng Vãn đưa ra. Anh đỗ xe lại trước trạm tàu điện ngầm gần đó. Mạc Hướng Vãn đã bình tĩnh hơn nhiều, mỉm cười nói lời tạm biệt với anh.
Công phu nguỵ trang thản nhiên của cô không phải dạng thường, những người như cô thường rất kiên cường, mạnh mẽ.
Mạc Bắc nói với cô bằng giọng đầy quan tâm: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Mạc Hướng Vãn vừa bước xuống xe, bỗng dưng nghe thấy câu nói này của anh, đột nhiên quay lại nhìn. Anh có thiện ý, lại còn nhắc nhở thêm: “Chuyến tiếp theo sắp tới bến rồi kìa.”
Vừa nghe dứt câu, Mạc Hướng Vãn đã nhanh chóng rảo bước đi về hướng tàu điện ngầm, không còn tâm trí đâu mà suy ngẫm về thần thái và tâm trạng của anh lúc này nữa.
T¬T
Mạc Hướng Vãn vừa tới công ty, Trâu Nam đã đưa tài liệu, nhìn sắc mặt cô một hồi lạu rồi ái ngại nói: “Lão đại, chị thật sự cần phải mua một bộ mặt nạ đắp mắt đi.”
Mạc Hướng Vãn đưa tay lên day day vùng da quanh mắt, đành phải tự mỉa: “Chị đã già rồi”. Trong lòng thầm trách Mạc Bắc, con người này đã tạo cho cô áp lực quá lớn, khiến cô mới ra nông nỗi này.
Trâu Nam đem lịch trình biểu diễn của các nghệ sĩ vào tháng sau sang cho cô xem, tất cả đều do một tay Trâu Nam sắp xếp. Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong lịch trình của Mai Phạm Phạm có ghi cô ấy sẽ tới Hoành Điếm quay một bộ phim lịch sử, đạo diễn cũng thuộc hàng nổi tiếng trong giới, rất nhiều đài truyền hình muốn có bộ phim này, còn chưa khởi quay mà đã đặt mua.
Nếu như năm nay Mai Phạm Phạm nỗ lực hết mình thì nhất định sẽ nổi tiếng nhanh thôi.
Cô đặt bút xuống ký, dặn dò Trâu Nam đem tới cho các phòng ban hữu quan.
Lúc cầm bản lịch trình lên, Trâu Nam lại nhiều chuyện thốt một câu: “Vô Địch Thủ[] hôm nay lại vào phòng làm việc của Vu tổng, bây giờ vẫn còn chưa ra đấy.”
[] Biệt danh của Mai Phạm Phạm.
Mạc Hướng Vãn quay sang nạt nộ: “Rảnh rỗi cũng đừng có lắm chuyện như thế.”
Trâu Nam nhăn nhăn mũi, giả bộ đáng yêu: “Chỉ là chuyện thường, có gì đâu chị.”
Sau khi Trâu Nam bước ra ngoài, Mạc Hướng Vãn chống tay lên trán trầm tư suy nghĩ, sau cùng vẫn chẳng nghĩ ra cái gì hết, nên lại vùi đầu vào công việc. Một lúc sau, có người gõ gõ vào mặt bàn của cô.
Cô vừa ngẩng mặt lên đã thấy một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, quyến rũ xuất hiện trước mắt mình. Phần mắt được trang điểm rất đậm, lại ở khoảng cách gần nên cô không nhận ra Mai Phạm Phạm ngay được.
Thực tế thì hai người hoàn toàn không thể coi là thân thiết.
“Vãn Vãn?” Mai Phạm Phạm dùng câu nghi vấn chứ không phải là câu khẳng định.
Mạc Hướng Vãn nhìn Mai Phạm Phạm bằng một thái độ trấn tĩnh nhất.
Mai Phạm Phạm đã từng làm tiểu phẫu căng da mặt, nên khi nhìn từ khoảng cách gần thế này, người thường sẽ đoán rằng cô thật sự mới chỉ ngoài hai mươi. Cô tốt nghiệp từ Đại học Điện ảnh Bắc Kinh, vậy chắc chắn đã có một đoạn quá khứ khá đặc biệt mà Mạc Hướng Vãn không biết.
Mai Phạm Phạm chào hỏi cô bằng ngữ khí không mấy khẳng định như vậy, Mạc Hướng Vãn biết mình nên ứng xử thế nào cho phải.
Cô liền mỉm cười: “Mai tiểu thư, xin chào.”
Mai Phạm Phạm thân thiết lên tiếng: “Vãn Vãn, hà tất cậu phải giả vờ không quen biết người bạn cũ như mình vậy sao?”
Mạc Hướng Vãn bỗng ngây người ra, tiếp đó cảm thấy vô cùng áy náy, phải chăng cô đã phòng bị quá kỹ lưỡng. Cô cúi đầu mỉm cười: “Không phải, như vậy thì tiện hơn.”
Nụ cười xán lạn, quyến rũ của Mai Phạm Phạm khiến cho khuôn mặt của cô ấy lại càng thêm kiều diễm, mỹ lệ: “Đúng vậy, tiện cho cậu mà cũng tiện cho cả mình nữa”. Mai Phạm Phạm lại hỏi tiếp: “Vãn Vãn, sau đó cậu có sinh đứa trẻ ra không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn Mai Phạm Phạm một lúc rồi gật đầu.
Mai Phạm Phạm lắc đầu: “Cậu đúng là đồ ngốc, tuổi còn trẻ vậy, tại sao lại để cho đứa trẻ làm ảnh hưởng chứ? Những thiếu gia ra ngoài lăng nhăng như họ không bao giờ chịu nhận đâu, cậu đã mất công tốn sức rồi. Mình nghe người khác nói, bây giờ cậu vẫn đơn độc một mình, mấy năm nay chắc hẳn là vất vả lắm?”
Mạc Hướng Vãn bình thản nói: “Mọi người ai chả vậy, đều cố gắng sống qua ngày thôi.”
Mai Phạm Phạm ngồi trước bàn làm việc của cô, hai chân vắt lại, động tác vô cùng nho nhã, bắt đầu dốc bầu tâm sự: “Mình thật sự đã cố sống qua ngày đấy, chẳng khác nào kiếp lục bình, trôi về Đông rồi lại về Tây. Hôm nay phởn phơ ở đây một tí, ngày mai lại sang chỗ khác vui vẻ đôi chút, không ngờ rằng càng thả dạt theo dòng lại càng thuận buồm xuôi gió, thành công mỹ mãn. Thế mà cậu vẫn đứng ở chỗ cũ, như thể hòn vọng phu vậy.”
Mai Phạm Phạm đưa tay ra định vuốt khuôn mặt của Mạc Hướng Vãn, cô bất giác lùi lại phía sau theo bản năng. Vừa lùi bước lại liền cảm thấy mình thật thiếu lễ độ, cô ngẩng lên nhìn Mai Phạm Phạm mỉm cười đầy áy náy.
Mai Phạm Phạm đành thu bàn tay của mình lại, gượng cười: “Cậu nhìn cậu xem, lại còn nói không làm sao, còn nói đang sống qua ngày. Vãn Vãn, dù thế nào thì cũng là một hảo hán tài ba.”
Mạc Hướng Vãn ngại ngùng: “Mình chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ, đừng có nói khoa trương thế chứ.”
“Không, mình thật sự cảm thấy rất khâm phục ý chí quật cường, kiên định của cậu. Năm đó, mình theo anh chàng đẹp trai phiêu dạt đến Bắc Kinh rồi mới vỡ mộng, cảm thấy hối hận vô cùng. Tình yêu đúng là khốn nạn, chẳng đáng bát cơm hai đồng.”
Mai Phạm Phạm nói xong câu này, dường như chẳng thể nhẫn nại nổi, rút hộp thuốc mạ vàng trong túi ra, thành thục đưa một điếu lên miệng, định lấy bật lửa châm nhưng Mạc Hướng Vãn đã kịp ngăn lại: “Vu tổng không cho phép hút thuốc trong văn phòng.”
Mai Phạm Phạm đành phải cất điếu thuốc đi rồi nói: “Tất cả bọn đàn ông đều cùng một giuộc với nhau hết, chỉ biết giả vờ giả vịt, người nào người nấy nói thì hay lắm, nhưng vừa quay đầu là lại đặt tay lên ngực phụ nữ sờ mó.” Nói xong cô bật cười chua chát. “Vu tổng bọn cậu cũng không tệ chút nào, nghe nói bà xã của anh ấy trông cũng khá xinh, còn là hoa khôi của Học viện Ngoại ngữ năm xưa. Có điều hoa khôi cũng chẳng thể giữ nổi chân anh ấy.”
Nhìn thấy Mạc Hướng Vãn không tiếp lời mình, Mai Phạm Phạm lại nói thêm: “Các cậu, nói cho cùng, cũng phải che giấu cho sếp của mình, không nói thì thôi vậy. Gặp lại cậu, mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, chúng ta là bạn bè mà.”
Mai Phạm Phạm sáp lại gần, mùi nước hoa nồng đậm trên người xộc thẳng vào mũi Mạc Hướng Vãn, bất giác cô cảm thấy mũi mình ngứa ngáy, liền hắt xì hơi một cái, cô rút giấy ăn trong ngăn kéo ra che mũi rồi hỏi Mai Phạm Phạm: “Cậu dùng loại nước hoa gì thế?”
Mai Phạm Phạm hứng khởi nói: “Sao thế? Cậu ngửi không quen à? Đây là sản phẩm mới của CD, vẫn chưa nhập vào Đại Lục đâu, bây giờ mới chỉ có ở các nước Âu Mỹ thôi.”
Đúng lúc ấy, người quản lý của Mai Phạm Phạm tìm tới, nói cô cần phải tham gia một chương trình tạp kỹ. Mai Phạm Phạm chỉnh sửa lại quần áo rồi đi luôn, không nói lời tạm biệt nào cả.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy bóng dáng cô dần khuất mới cảm thấy nhẹ cả người.
Gần đây, cô liên tục gặp lại người quen như thể các cây Đôminô thi nhau đổ xuống, khiến cô không ứng phó kịp. Có lẽ, Mai Phạm Phạm không muốn gặp lại cô và thật lòng cô cũng không muốn gặp lại Mai Phạm Phạm.
Phạm Mỹ vẫn chưa thể thoát ra khỏi cái bóng trước kia nên khi gặp lại cô ấy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy áp lực tâm lý rất nặng nề. Thế nhưng ngoài mặt hai người vẫn khách khí do thám lẫn nhau.
Việc này thật quá mệt mỏi. Cô chống tay lên trán, tự lẩm bẩm một mình: “Bọn họ đều cho rằng mình là một hảo hán đĩnh đạc, mình nhất định chính là như vậy.”
Bỗng nhiên có tiếng cười vang tới, là Hứa Hoài Mẫn qua đây tìm cô để lấy bản hợp đồng mới ký. Cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Hứa Hoài Mẫn trêu đùa: “Tiểu Mạc, em chẳng khác nào lũ trẻ con, tự ngồi lẩm bẩm một mình.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười, Hứa Hoài Mẫn lại tiếp: “Thói quen này của em rất giống với một Tiểu Mạc khác mà chị quen.”
Lần này thì Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào cười được nữa, cô thầm nghĩ, lẽ nào Mạc Bắc cũng có thói quen này? Hứa Hoài Mẫn lại tự mình giải thích: “Tiểu Mạc trước kia cũng làm cùng một nơi với chị. Mỗi lần nghiên cứu vụ án mới, cậu ta đều vừa nhìn vừa đọc to thành tiếng. Có lẽ năm trăm trước hai người thật sự là người một nhà với nhau rồi.”
Mạc Hướng Vãn chu miệng lên nói: “Ai thèm làm người một nhà với anh ta chứ?”
Hứa Hoài Mẫn bật cười rồi cầm bản hợp đồng của Mai Phạm Phạm nói sang việc chính: “Chị vẫn phải xem lại thật kỹ những điều khoản trên hợp đồng của Mai Phạm Phạm. Lúc trước vẫn chưa bàn bạc thật kỹ càng, cũng không phải là bản hợp đồng theo mẫu, cấp trên muốn Bộ phận Pháp vụ phải theo đến cùng, chị sợ sau này lại xảy ra chuyện gì phiền phức.”
“Lẽ nào chị còn lo cô ấy huỷ hợp đồng?”
“Gần đây báo chí có đưa tin, Mai Phạm Phạm đang đến thử vai cho đạo diễn lớn vừa mới dự lễ trao giải Oscar quay về nước.”
“Cô ấy vẫn còn chưa quay phim nghệ thuật mà.”
“Mạng Internet có rất nhiều ích lợi, huống hồ mọi người đều đang rất yêu quý cô ấy.”
Mạc Hướng Vãn không muốn nói nhiều thêm nữa. Cô lấy bản hợp đồng của Mai Phạm Phạm ra đưa cho Hứa Hoài Mẫn. Đúng lúc này, Vu Chính bước ra khỏi phòng làm việc, đi nhanh như tia chớp, có lẽ định đến cuộc hẹn cùng ai đó. Mạc Hướng Vãn nhìn theo bóng dáng của anh, rồi lặng lẽ nghĩ đến tâm sự của riêng mình.
T¬T
Kể từ sau hôm đó, Mạc Hướng Vãn không hề nhắc tới Vu Chính trước mặt Quản Huyền nữa. Việc làm ăn ở More Beautiful của Quản Huyền gần đây rất tốt, thường xuyên có người thuê căn phòng lớn nhất để tổ chức tiệc.
Có lẽ là do Quản Huyền biết cách kinh doanh. Trên tầng hai của quán bar có một căn phòng riêng khá lớn, những nội thất đồ dùng bên trong đều được đặt mua từ Anh, theo phong cách quý tộc Anh thời xưa. Người nào muốn tổ chức tiệc ở đó. Quản Huyền sẽ đích thân mời đầu bếp nổi tiếng ở các nhà hàng cao cấp tới nấu.
Mạc Hướng Vãn vẫn luôn cho rằng, nơi đây được Quản Huyền lập ra là vì lợi ích riêng của Vu Chính.
Quản Huyền đối với Vu Chính thật sự là cúc cung tận tuỵ, đến chết mới thôi. Nhưng duyên phận đời người, cô chẳng thể nào khuyên giải được chị, chỉ đành đứng nhìn mà thôi. Từ trước đến nay, Vu Chính luôn rộng rãi với Quản Huyền, chỉ cần xuất hiện là quan tâm hết mực, yêu thương say đắm, chẳng khác nào ông xã của chị. Anh chàng bartender tên Paul trong quán bar của Quản Huyền thường xuyên đùa rằng: “Chị Quản coi anh ấy chẳng khác nào Đoàn Chính Thuần[].”
[] Nhân vật nổi tiếng trăng hoa trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà Văn Kim Dung.
Lúc cậu bartender nói câu này, Tần Cầm cũng có mặt, nghe thấy so sánh thú vị liền hỏi ngay: “Vậy thì chị Quản của cậu là ai trong số các người tình của Đoàn Chính Thuần?”
Paul đáp luôn: “Vương phu nhân, người hơi một tí là muốn chặt tay chân người ta làm phân bón ấy.” Tháng đó, Paul đánh vỡ hai chiếc ly thuỷ tinh, bị trừ mất nửa tháng tiền boa, nên chẳng khác nào bị chém mất tay mất chân cả.
Tần Cầm có ý kiến khác: “Có khi lại là Mã phu nhân cũng nên.”
Mạc Hướng Vãn liền lên tiếng: “Chị Tần!”
Tần Cầm vỗ vỗ lên trán mình: “Ây da, xem Thiên Long Bát Bộ lâu rồi nên chị cũng quên khá nhiều. Thế nhưng Quản Huyền thật sự trông rất giống với người đóng Mã phu nhân trong bản Thiên Long Bát Bộ của ông đạo điễn lắm râu[].”
[] Biệt danh của đạo diễn Trương Kỳ Trung.
Quả thật, Quản Huyền có vài phần giống với nữ diễn viên Chung Lệ Đề, ví như có đôi môi gợi cảm, vô cùng quyến rũ. Bây giờ vẫn có khách hàng muốn Quản Huyền lên hát, tiền boa cao đến mức nổi tiếng cả con đường này.
Chị đúng là vừa có bản lĩnh lại vừa giỏi giang.
Vậy mà, Quản Huyền chẳng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Vu Chính. Mạc Hướng Vãn cảm thấy thật sự quá oan uổng.
Tần Cầm quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Bây giờ đều thế hết, làm gì có ai không thiếu nợ ai điều gì? Phải xem đạo hạnh của ai sâu hơn, ma lực của ai cao hơn thì người đó sẽ xuất chúng, nổi bật hơn những người còn lại.”
Mạc Hướng Vãn biết rõ con người Tần Cầm, chị nổi tiếng là người “độc miệng” trong làng giải trí, nhân duyên cũng không tốt lắm, lúc tồi tệ nhất còn bị người ta “đuổi” đến dẫn chương trình Nói chuyện ban đêm, mắng mỏ khiến biết bao thính giả phải bật khóc, thậm chí có thính giả phẫn nộ gọi điện đến chỉ trích chị quá mức độc miệng, đanh đá.
Lúc đó đang phát sóng trực tiếp, đạo diễn định cắt phần này đi, nhưng chị ra hiệu ngăn lại rồi thẳng thắn nói với thính giả kia rằng: “Nếu như muốn một mình liếm láp vết thương thì hãy trốn vào trong chăn mà khóc lóc. Nếu như đã muốn cho tất cả những thính giả khác trong thành phố nghe được nỗi khổ của mình thì chắc hẳn là một con người sảng khoái. Tôi thích giải quyết mọi việc dứt điểm một lần, mắng một trận cho họ tỉnh hẳn, sau này không mắc phải sai lầm đó nữa. Để cho thính giả biết được mấu chốt vấn đề là ở đâu cảm thấy đau đớn thì mới chữa lành được, còn những người khác nghe đó mà phòng bị. Cám ơn bạn đã gọi điện đến đây, bạn nhất định là một người lương thiện, sảng khoái, thẳng thắn hơn rất nhiều thính giả đang mắng chửi tôi bên chiếc đài. Tiếp theo xin tặng bạn một bài hát có tên Người tốt cả đời bình an.”
Tất cả các nhân viên hậu đài của chương trình đều cười sặc sụa.
Đây là những chuyện xảy ra trước khi Mạc Hướng Vãn làm Trợ lý cho Tần Cầm. Lúc cô đi theo Tần Cầm, Mạc Phi mới được hai tuổi. Cô vừa phải chăm sóc con trai lại vừa bận rộn công việc nên cũng vài lần gây ra sai sót.
Có lần, Tần Cầm mời CEO của một công ty mỹ phẩm hàng đầu thế giới đến chương trình đàm thoại của mình, bởi vì công việc của vị CEO này quá bận rộn cho nên đã thay đổi thời gian lên sóng mấy lần liền. Khó khăn lắm Mạc Hướng Vạn mới sắp xếp được thời gian thích hợp, đồng thời tìm tài liệu liên quan cho Tần Cầm, thế nhưng cô lại quên hỏi Thư ký của vị CEO ấy xem hôm lên sóng sẽ mặc trang phục như thế nào.
Sau đó, khi lên chương trình, Mạc Hướng Vãn biết ngay mình đã mắc sai lầm, vị CEO và Tần Cầm cùng mặc trang phục màu ghi. Sau khi chương trình lên sóng, nhìn màu sắc toàn cảnh trầm lắng, đạo diễn vô cùng không hài lòng. Mạc Hướng Vãn biết mình đã gây hoạ lớn, cảm thấy hối hận, áy náy vô cùng.
Từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng là chua ngoa, nhưng hôm đó chị Tần Cầm lại không hề mắng cô, chỉ nghiêm nghị nói rằng: “Nếu như ngay đến công việc này mà em cũng không làm được thì tốt nhất nên đem con cho người khác nuôi hộ đi, em chẳng thể nào dạy dỗ con thành người được đâu.”
Sau bài học đó, Mạc Hướng Vãn làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, tỉ mỉ, chu đáo, cố gắng đạt hiệu quả cao nhất, không xảy ra bất cứ sai sót nào nữa.
Cho nên cô đã quá quen với chiếc mồm độc địa của Tần Cầm, thường chẳng mấy khi giữ trong lòng.
Tần Cầm nhìn cô, vẫn thản nhiên như mọi khi, chị chẳng khách khí gì, xơi xơi mắng luôn: “Tại sao lúc nào em cũng cứng nhắc như vậy hả? Tiểu cô nương họ Diệp em giới thiệu tới cũng giống y như em, thuộc đúng dạng người chịu khổ chịu cực, từ sáng đến tối toàn bị chị mắng.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Người em giới thiệu không tệ chứ?”
Tần Cầm lắc đầu: “Em đúng là con người thật thà. Đừng có nghĩ rằng ai cũng giống như mình.” Chị ngước mắt nhìn lên lầu. “Danh tiếng quán bar của Quản Huyền vang dội lắm đấy. Chẳng dễ dàng gì kinh doanh tốt vậy đâu, biết bao nhiêu nhân vật có máu mặt đều tới ủng hộ.”
Những lời nhận xét sắc bén kiểu này, thông thường Mạc Hướng Vãn không tiếc lời.
Trước kia, Mạc Hướng Vãn đã từng khuyên giải chị sửa đổi tính cách của mình đi, nhưng người xưa có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Vài năm nay, khó khăn lắm Tần Cầm mới xuất hiện được trên chương trình của Kênh tài chính, kết quả, không biết chị lại đắc tội với ai mà sau đó nhanh chóng bị điều về quản lý chương trình nói chuyện tâm tình với các bà cô, bà thím già ở Kênh giải trí. Vậy mà Tần Cầm vẫn vui vẻ, hân hoan lập kế hoạch, khi lên sóng hiệu quả cũng rất tốt.
Mạc Hướng Vãn đi theo Tần Cầm mấy năm, coi tinh thần không sờn lòng trước khó khăn, gian khổ của chị làm tấm gương điển hình để học tập.
Cô biết Tần Cần rất quan tâm tới mình. Lần này, chị lại khuyên cô: “Em cứ thế này sẽ phí hoài cuộc sống và tuổi thanh xuân của mình lắm, mau đi tìm người đàn ông hợp với mình đi, để tránh Phi Phi lại giống y như em, chẳng có chút khí khái nam nhi gì thì chết.”
Mạc Hướng Vãn kính chị một ly: “Giống như chị Tần thế này cũng chẳng cần phải có đàn ông làm gì.”
Tần Cầm chỉ vào mình kêu lên: “Hả? Giống chị? Bọn đàn ông sợ ở bên chị sẽ bị tổn thọ đấy.”
Mạc Hướng Vãn kéo bằng được chị sang cửa hàng sushi Nhật Bản ngay gần đó để ăn món Thiên Phụ La. Hai người lại hàn huyên thêm một hồi nữa, có điều Mạc Hướng Vãn vẫn kiểm soát nghiêm túc thời gian để về với con.
T¬T
Cô quay về nhà đúng mười giờ đêm.
Mạc Hướng Vãn kiếm cơm trong ngành giải trí, cho nên một tháng ít nhất cũng phải có mấy ngày đến những nơi đồng nghiệp, đối tác hay tụ tập, nói chuyện để tăng thêm tình cảm thân thiết. Mạc Phi từ lâu đã quen với việc mẹ về nhà muộn, thường ăn bữa tối bên nhà bác hàng xóm, sau đó quay về tắm rửa, xem ti vi, đúng mười giờ thì lên giường đi ngủ.
Đây chính là thời gian biểu của hai mẹ con nhà họ Mạc, hàng xóm láng giềng cũng thông cảm và tận tình giúp đỡ. Bác Thôi ở phòng rất yêu quý Mạc Phi nên thường xuyên cho Mạc Phi ăn bữa tối bên nhà mình. Mỗi tháng Mạc Hướng Vãn thường đưa vài trăm tệ cho bác Thôi đi chợ. Vốn dĩ bác Thôi nói không cần, nhưng bà chẳng thể nào từ chối nổi Mạc Hướng Vãn nên đành phải nhận.
Những người hàng xóm tốt bụng cũng chính là một trong những lý do mà Mạc Hướng Vãn không muốn chuyển khỏi nơi này. Thế nhưng người hàng xóm mới tới thì hoàn toàn khác.
T¬T
Khi quay về, trong nhà tối om, cô bật đèn lên, nhanh chóng bước vào phòng con trai xem xét. Phòng của Mạc Phi trống không, trong lòng cô ngay lập tức vô cùng hoảng sợ, liên miệng gọi “Phi Phi” nhưng không hề có tiếng trả lời.
Cô vội chạy sang gõ cửa phòng , cả nhà bác Thôi vẫn chưa đi ngủ, nhưng Phi Phi không có ở bên nhà họ. Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, may mà bác Thôi đã cung cấp ngay “dấu vết”: “Chắc nó đang bên nhà Tiểu Mạc ở phòng , bữa tối hôm nay Phi Phi cũng sang nhà đó ăn.”
Mạc Hướng Vãn nghiến răng ken két, quay người bước sang gõ cửa phòng . Mạc Bắc nhanh chóng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô, anh đã đưa tay lên làm động tác giữ im lặng rồi nói: “Phi Phi ngủ rồi.”
Mạc Hướng Vãn chẳng thèm để tâm, đẩy mạnh anh sang một bên rồi xông vào trong. Phòng là căn hộ đơn, đi qua phòng ăn là đến phòng lớn luôn. Có điều bên trong trang trí rất đơn giản, toàn bộ đồ dùng đều được lắp đặt theo đúng một kiểu cách, màu sắc, chính xác là một căn phòng dành cho người độc thân.
Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường lớn được đặt giữa nhà. Chiếc giường này to đến mức kinh người, có lẽ phải thuộc loại King Size, Mạc Phi nằm trên đó trông nhỏ bé chẳng khác nào một chú gà con.
Cô xông đến định ôm lấy con trai liền bị anh chặn lại.
“Để tôi bế cho, thằng bé mới vừa ngủ không lâu”. Mạc Bắc khẽ khàng nói.
Mạc Hướng Vãn đang tức điên người, liền quay sang mắng anh: “Tại sao anh không nói tiếng nào đã tự ý mang thằng bé đi hả?”
Có lẽ hôm đó thật sự đã muộn, tính cách của Mạc Bắc chẳng thể nào hoà nhã như hàng ngày được, anh nhìn cô rồi nói: “Bởi vì, tôi không biết mẹ của Phi Phi lại về nhà muộn như thế này. Thằng bé chơi mệt rồi muốn đi ngủ, nên tôi đã cho nó ngủ luôn đấy.”
“Tôi về muộn thế này thì liên quan gì đến anh?” Mạc Hướng Vãn muốn hét um lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, khẽ khàng lên tiếng.
Mạc Bắc nhún vai: “Hiểu rồi, cô là một phụ huynh có năng lực dạy dỗ trẻ độc lập từ nhỏ, xin thứ lỗi cho một anh chàng chưa từng làm bố như tôi.”
Mạc Hướng Vãn bị anh chọc giận, tức đến mức nắm chặt hai bàn tay lại.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Mạc Bắc lại tự mắng mình tại sao đang yên đang lành lại đi chọc giận cô? Có lẽ vì lúc bảy giờ tối sau khi trở về nhà, ở dưới tầng nhìn lên anh thấy Mạc Phi đang phơi tất trên ban công. Người thằng bé chưa đủ cao nên phải đứng trên một chiếc ghế, trông vô cùng nguy hiểm, nhìn thấy anh, thằng bé lại còn vẫy tay chào hỏi. Ngay giây phút đó, anh cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chỉ sợ chẳng may đứa trẻ này sẽ sơ ý gặp phải chuyện gì bất trắc.
Khi dắt cậu bé ra ngoài ăn tối, Mạc Bắc hỏi: “Mẹ cháu đâu?”
Mạc Phi liền nói: “Mẹ cháu phải làm thêm giờ.”
Thế nhưng, lúc Mạc Hướng Vãn xông vào đây, trên người cô nồng nặc mùi rượu, đâu phải làm thêm giờ gì chứ? Vậy nên, đột nhiên anh cảm thấy tức giận vô cớ.
Mạc Hướng Vãn gần như không biết phải nói gì. Nghe anh nói vậy, cô nắm chặt tay tới mức móng tay hằn vào lòng bàn tay. Cô hoàn toàn có thể vì Mạc Phi mà bỏ hết mấy cuộc tụ tập, họp mặt kia, nhưng cô đã không làm vậy. Cho nên, lúc này đây cô không đủ tự tin để đưa ra lời phản bác, càng chẳng thể nào nói được trong khi Mạc Phi đang có mặt ở đây.
Đây là điều mà Mạc Hướng Vãn đã ý thức được từ trước, nhưng lại chưa thể sửa đổi, vì vậy cô phải thường xuyên đưa ra các loại lý do để nguỵ biện cho mình.
Mạc Bắc không hổ danh là luật sư, nói chuyện không giữ chút nể tình nào cả, chỉ bằng một câu nói đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của cô.
Tâm trạng Mạc Hướng Vãn vô cùng tồi tệ, đột nhiên cô thấy sống mũi cay xè, trên mí mắt long lanh đầy nước. Quá quen với việc kiềm chế nước mắt nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn, vậy mà giờ đây, trước mặt anh, cô lại chẳng thể làm được.
Mạc Bắc không hề lạ với việc nhìn phụ nữ khóc.
Trước kia, Điền Tây đã từng khóc lóc như mưa trước mặt anh, lúc đó anh đau đớn như cắt từng khúc ruột.
Tuy rằng, nước mắt của Mạc Hướng Vãn lúc này vẫn chưa trào khỏi mi, nhưng đã khiến anh vô cùng xót xa. Anh cảm thấy hết sức căng thẳng, chỉ sợ nước mắt cô có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Là do anh đã quản chuyện bao đồng quá mức, đến độ gây tổn thương cho cô. Mạc Bắc tưởng rằng mình có thể khống chế, kìm nén được bản thân, không ngờ lại nói mấy câu khiến cô đau lòng đến thế.
Mạc Hướng Vãn sụt sùi, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào, nhưng cũng đã thay đổi ngữ khí: “Vậy cũng do tôi đã quá lơ là, cám ơn anh đã chăm sóc Phi Phi. Người làm mẹ như tôi sau này sẽ chú ý hơn.” Cô lùi lại một bước rồi nói thêm: “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Cô cúi xuống định bế Mạc Phi về nhà, Mạc Bắc theo bản năng cũng lùi lại một bước. Mạc Hướng Vãn nhấc đầu của Mạc Phi, rồi từ từ bế con lên.
Việc này khá mất sức, nhưng người mẹ trẻ trước mặt lại rất khoẻ mạnh, ôm gọn đứa trẻ vào lòng. Mạc Bắc đành phải nhường đường, tận tình phục vụ cho cô, mở cửa nhà mình rồi lại mở cửa nhà cô nữa.
Bác Thôi đứng ở ngoài trông thấy cảnh này, không biết nguyên cớ chi tiết mọi chuyện bên trong, nhưng là một người hàng xóm nhiệt tình, tốt bụng, bà quay sang nói với Mạc Bắc: “Hướng Vãn một thân một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì, chúng ta làm hàng xóm có thể giúp cô ấy được chút nào hay chút đó.” Rồi bà lại quay sang bảo Mạc Hướng Vãn: “Tiểu Mạc ở phòng tốt bụng lắm.”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy quay sang nhìn anh. Mạc Bắc đang đứng phía sau lưng cô, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt đầy hối hận.
Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Thật ngại quá.”
Từ sau đêm đó, Mạc Hướng Vãn không hề cảm thấy bất an hay kích động nữa, ngược lại tâm trạng còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi tỉnh dậy, Mạc Phi nói với cô: “Chính con đã quấn chăn đòi sang nhà chú bốn mắt. Mẹ ơi, chú bốn mắt đối với con rất tốt, con muốn ăn gì chú cũng mua cho.”
Trẻ con phán đoán mọi chuyện đều rất giản đơn, tốt xấu đúng sai đều dựa vào trực giác, hành động của người lớn.
Thế nhưng cô thì khác, cô sẽ xét đoán kỹ càng xem động cơ của người đó là gì.
Mạc Bắc hoà nhã, lương thiện, điều này cô tin chắc. Trên thực tế kể từ khi hai người gặp lại nhau, đối với cô anh luôn giữ lễ độ, tôn trọng và kiềm chế bản thân ở một mức độ nhất định. Cô không phải gỗ đá nên hoàn toàn cảm nhận được điều đó. Thế nhưng càng như vậy thì cô càng cảm thấy lo lắng, cô không thể hiểu nổi ý đồ của anh, điều này khiến cô khó lòng mà nghĩ ra được kế sách đối phó.
Mạc Hướng Vãn đã mất ngủ khá nhiều đêm đều về chuyện này. Ban ngày công việc bận rộn, ban đêm lại mất ngủ, nên cô thường xuyên tranh thủ ngủ vài tiếng đồng hồ lúc buổi chiều. Sớm nay thức dậy, Mạc Hướng Vãn chợt hoảng hốt nhận ra quầng thâm đen dưới mắt.
Đây là một loại áp lực tâm lý, thậm chí có thể gọi là một kiểu giày vò. Cô không phải chưa từng nghĩ tới việc sẽ trực tiếp lật bài ngửa cùng Mạc Bắc, thế nhưng làm vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai, mỗi lần nghĩ thế là cô lại chần chừ, muốn duy trì tình trạng hiện tại, tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Trâu Nam nói, trạng thái tinh thần gần đây của cô khá tệ. Mạc Hướng Vãn nghĩ mãi mà chẳng đưa ra được cách giải quyết vấn đề, cảm thấy tình hình càng lúc càng không thể cứu vãn.
Lúc này, cô thật sự không mong phải gặp lại anh để tránh những phiền não, rắc rối.
Nghĩ chẳng thông, vấn đề này ngoài cô còn có cả Mạc Bắc.
Từ buổi tối hôm đó, Mạc Bắc bắt đầu tự thẩm xét kỹ càng động cơ của bản thân.
Anh nghĩ anh đang muốn do thám thân thế của Mạc Phi. Những năm qua có khả năng đứa con ruột thịt của anh đang lưu lạc bên ngoài, suy nghĩ này khiến anh cảm thấy bất an. Nhưng ẩn sau nỗi bất an đó còn có cả đôi chút hân hoan và vui sướng.
Mạc Phi là một đứa trẻ thông minh, hoạt bát, thằng bé hoàn toàn cảm nhận được anh là đang đối xử tốt với hai mẹ con, nên nó rất thích nói chuyện cùng anh. Mỗi khi nói chuyện với Mạc Phi, anh đều dùng ngữ khí đáng yêu, điều này vô cùng thú vị đối với một người lớn như anh, anh thật sự rất mãn nguyện với hành động đó của mình.
Ngày hôm ấy, khi đưa Mạc Phi ra ngoài ăn tối, thằng bé đòi ăn ở KFC. Anh cho rằng những loại thức ăn nhanh của phương Tây không hề có lợi cho sức khoẻ của trẻ con, nhưng Mạc Phi cứ níu lấy tay anh nũng nịu, anh lại mềm lòng ngay.
Khi dùng bữa, Mạc Bắc liền kể với Mạc Phi chuyện anh đã từng đi làm thêm ở KFC khi còn học đại học.
“Khoai tây với thịt gà đều được chiên bằng dầu đặc chế, được nhập khẩu từ nước ngoài về, thế nhưng chỉ cần quá ba ngày thì số dầu này sẽ bị biến chất. Rất nhiều doanh nghiệp đều không thay ngay, chính là số dầu đen ngòm mà cháu nhìn thấy lúc nãy đấy.”
Mạc Phi nhanh chóng hiểu ra, cậu bé đặt miếng gà đang ngậm trên miệng xuống rồi nói với anh rằng: “Chú bốn mắt, ăn những thứ đồ này phải chăng là không tốt? Vậy sau này cháu không dám ăn nữa đâu.”
Một đứa trẻ đang ở độ tuổi trưởng thành lại tiếp thu những kinh nghiệm sống nhanh đến mức khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Đặc biệt là Mạc Phi, thằng bé có sức phán đoán sắc bén, nhanh chóng hiểu được ngầm ý của người lớn, mặc dù thằng bé vô cùng yêu thích thứ đồ ăn này.
Phải công nhận là Mạc Hướng Vãn đã dạy dỗ, giáo dục Mạc Phi rất tốt.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, anh đã nghe rất kỹ Mạc Hướng Vãn dặn dò Mạc Phi ở nhà làm những gì vào dịp nghỉ hè: “Mẹ đi làm, bây giờ con đã là chủ nhà rồi, phải giữ nhà cho chắc, chú ý đến điện nước và khí gas. Nếu như có xảy ra chuyện gì không phải chuyện của một mình nhà chúng ta đâu mà còn ảnh hưởng đến cả hàng xóm xung quanh và chủ nhà nữa. Chúng ta không nên gây phiền phức cho mọi người. Bác Thôi làm thức ăn rất là ngon, con không được kén chọn, như vậy là sẽ phụ lòng tốt của bác đấy. Sau khi ăn xong phải khoanh tay cảm ơn vì bác Thôi đã nấu cơm cho con ăn. Con nhớ lời mẹ dặn chưa?”
Bởi vì anh đã tận tai nghe thấy những lời Mạc Hướng Vãn dạy con trai như vậy, nhưng đến tối hôm đó không kiềm chế được mà mỉa mai cô. Anh tự cảm thấy bản thân hành động vô cùng nông nổi. Cô chăm sóc giáo dục con cái tỉ mỉ, cặn kẽ như vậy, lại còn luôn chân thành biết ơn trước lòng tốt của người khác, vậy mà anh lại còn nỡ châm chọc, làm tổn thương cô.
Bác Thôi ở phòng mỗi lần nhắc đến cô đều tỏ vẻ cảm thông: “Cô ấy với chồng cũ đã ly hôn mấy năm rồi, một thân một mình có thể dạy dỗ, nuôi nấng đứa con ngoan ngoãn như vậy lại chẳng hề sao nhãng công việc, đúng thật không dễ dàng chút nào.”
Mạc Bắc nghe thế, anh đoán đây chắc cũng chỉ là cái cớ do cô bịa ra mà thôi, để cho Mạc Phi có được một thân phận hợp pháp.
Anh vẫn chẳng thể đủ dũng khí để trực tiếp hỏi cô về vấn đề nhạy cảm là thân thế của Mạc Phi được. Để từ một Thảo Thảo của chín năm trước biến thành Mạc Hướng Vãn của ngày hôm nay, cô đã phải trả giá, đánh đổi bao nhiêu mồ hôi, xương máu? Mạc Bắc thầm suy đoán, rồi dần thấu hiểu, sau khi hiểu ra, anh không dám làm những chuyện manh động, bứt dây động rừng như thế nữa.
Động cơ của anh đã quá rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn bị đảo lộn trước phản ứng của cô. Trong ba mươi năm của cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên Mạc Bắc muốn mà không dám làm một chuyện.
Đúng vậy, đích thực là anh không dám.
Kết luận đó khiến bản thân Mạc Bắc cảm thấy kinh ngạc với chính mình, không ngờ anh lại sợ mạo phạm đến cô, có lẽ bởi anh thật sự đã nợ cô quá nhiều.