“A Thành. Cậu trễ nửa tiếng.”
Từ trước đến giờ, Ngụy Phương Thành chưa bao giờ đến muộn, hôm nay lại đến muộn nửa tiếng thật đúng là chuyện lạ. Nghe đồng nghiệp nói, Ngụy Phương Thành cũng không giải thích chỉ khẽ cười. Bình thường khi làm việc ở công trường do thời tiết oi bức , công nhân ở đây thường cởi trần làm việc, nhưng là hôm nay Ngụy Phương Thành nhất quyết không chịu cởi áo. Thấy vậy mọi người trong công trường bèn trêu hắn rồi nháo nháo kéo áo hắn xuống mới phát hiện có chút yêu ngân ở trên người hắn.
“Ác ác , A Thành với bạn gái …” – một công nhân chỉ vào hắn trêu.
Ngụy Phương Thành vội vàng cầm quần áo mặc vào. Chuyện xảy ra đêm qua hắn căn bản không thể quên. Đêm qua , Ngụy Phương Thành ý loạn tình mê, Hoàng Chấn Dương lại mềm mại đáng yêu, bọn họ phát sinh quan hệ, nhưng là Ngụy Phương Thành cũng không thể giải thích lý do.
Vốn sáng nay Ngụy Phương Thành muốn đi làm sớm một chút, vừa tỉnh dậy đã rón ra rón rén bò ra khỏi chăn , cẩn thận sợ đánh thức Hoàng Chấn Dương. Lúc Ngụy Phương Thành chuẩn bị ra cửa quay lại thấy Hoàng Chấn Dương đã tỉnh, vẻ mặt âm trầm nhìn Ngụy Phương Thành ra về. Ngụy Phương Thành thật sự không thể hiểu được rốt cuộc Hoàng Chấn Dương đang nghĩ gì.
Từ xa nghe tiếng tranh chấp ồn ào, đốc công và phụ trách công ty đang lớn tiếng. Đốc công là một người có mái đầu sáng bóng chỉ có một vài sợi tóc, mỗi lần nói chuyện vài sợi tóc rơi xuống trước mặt nhờ thế người ta mới biết là hắn có tóc.
“Tôi không thể làm vậy được. Làm sao có thể xây căn nhà hai mươi tầng trên cái nền dành cho nhà mười tầng được chứ, lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm. Muốn tôi làm chuyện không có lương tâm như vậy là tuyệt đối không được.
Đốc công lớn tiếng mắng. Người này là người mà Ngụy Phương Thành rất tôn kính. Hắn đã làm kiến trúc công trường từ lúc trẻ đến tậng bây giờ già hai thứ tóc , làm việc rất có trách nhiệm, lại rất nguyên tắc , không bao giờ làm chuyện sai trái.
Quản lý công trường đỏ mặt tía tai không biết nói với đốc công cái gì, chỉ nghe sao đó đốc công hét lớn : “Tốt. Lão tử đây mặc kệ. Nếu muốn ngươi cứ đi tìm người khác làm chuyện thiếu đạo đức này, nếu ngươi không sợ trời phạt thì cứ làm đi.”
Đốc công giận đến phát run bỏ đi khỏi công trường vào văn phòng. Ngụy Phương Thành cầm cây quạt quạt cho ngài bớt giận. Đốc công tức giận mắng : “Mấy tay suốt ngày ở văn phòng thì biết cái gì mà nói chứ. Muốn xây nhà cao bao nhiêu thì phải đào móng sâu như thế nào hắn làm sao hiểu. Bảo người ta làm đại, lỡ có chuyện gì thì sao. Tôi khi. Xây dựng tùy tiện rồi trang hoàng cho đẹp mắt , tự tiện đem bán ở ngoài cho khách hàng, thử hắn dám đem bán cho người nhà hắn ở không, nếu hắn dám tôi cũng không phản đối, chỉ sợ là hắn không dám thôi.”
Đợi một lúc cơn giận qua đi, đốc công hướng Ngụy Phương Thành khuyên bảo : “A Thành ah, chúng ta là người lao động kiếm đồng tiền chân chính bằng mồ hôi nước mắt . Còn những người kiếm thật nhiều tiền nhưng lại xem mạng người như cỏ rác tôi cũng không thèm. Chỉ cần làm ăn chân chính thì sợ gì khó khăn.”
Lời nói của đốc công làm Ngụy Phương Thành bừng tỉnh. Ngụy Phương thành vốn học về kinh doanh bất động sản. Thành phố này đang dần phát triển, dân số ngày càng đông, dĩ nhiên nhu cầu về nhà ở sẽ lớn, vậy thì xây dựng nhà cửa chính là một cơ hội kinh doanh lớn . Chính Ngụy Phương Thành ở Đài Bắc cũng quá hiểu điều này.
Ý tưởng tràn ngập trong đầu Ngụy Phương Thành , hai tay run rẩy , khẩn trương nói : “Đốc công, hay là chúng ta hợp tác cùng xây nhà?”
Đốc công nghe Ngụy Phương Thành nói bèn cười : “Cậu điên ah. Muốn xây nhà thì trước hết phải có đất, rồi vật tư, nguyên liệu … Cậu nghĩ đào đâu ra tiền đây? Rồi còn tiền thuê nhân công, tiền trang trí ? Cái gì cũng cần tiền, ít nhất cũng cần triệu bạc.”
Ngụy Phương Thành nói : “Đốc công, chúng ta trước tiên mua đất , rồi kêu gọi hùng vốn làm ăn . Có tiền rồi thì có thể khởi công xây nhà. Xây xong có thể bán lấy tiền lời. Còn chuyện có bán được nhà hay không thì không cần lo , chúng ta nhất định sẽ bán hết.”
Đốc công lắc đầu : “Tiền đâu mua đất?”
Ngụy Phương Thành không trả lời. Với tình cảnh hắn hiện tại, đừng nói mua đất, đến cả mua một gian phòng để ở cũng không thể.
“Ý tưởng của cậu rất khá, nhưng mà phải thực tế một chút.” – Đốc công lắc đầu , không nói thêm gì nữa.
Ngụy Phương Thành cả ngày mong lung suy nghĩ về ý tưởng này. Càng nghĩ càng không biết cách giải quyết. Đến tối Ngụy Phương Thành ở nhà Hoàng Chấn Dương đem tâm sự nói ra.
Hoàng Chấn Dương im lặng lắng nghe. Cuối cùng nói ra một câu giống như đốc công ban sáng đã nói : “Vậy anh có tiền không?”
“Tôi có thể thử.” – Ngụy Phương Thành biết bản thân bây giờ đã không còn tiếng tăm, thế lực gì. Nhưng là hắn biết nên đi nơi nào để có thể có được tiền, vì vậy trước tiên phải thử xem sao đã.
“Vậy cũng được. Cùng lắm là vẫn trắng tay như bây giờ thôi. Giờ anh đang không có tiền, vậy dọn đến ở chung với tôi luôn đi.”
Nghe Hoàng Chấn Dương nói, Ngụy Phương Thành sửng sốt cả nửa ngày mới lĩnh hội được hết ý tứ của Hoàng Chấn Dương. Ôm lấy bờ vai Hoàng Chấn Dương, cố nén nước mắt, Ngụy Phương Thành nghẹn ngào nói : “Quang Vinh, thực xin lỗi, trước kia tôi đã gây cho cậu nhiều đau khổ . Tôi hứa từ rày về sau sẽ không bao giờ … không bao giờ làm cậu tổn thương nữa.”
Nét mặt Hoàng Chấn Dương không chút thay đổi, duy chỉ có ánh mắt có vài tia dao động. Hắn không cự tuyệt , để mặc cho Ngụy Phương Thành hôn môi, ôm chặt vào lòng.
Ngụy Phương Thành cảm động không nói nên lời. Hắn nhớ rõ, Hoàng Chấn Dương đã từng nói chỉ cho phép người hắn yêu hôn môi. Hoàng Chấn Dương hôm nay để cho hắn hôn, phải chăng là đã yêu hắn?
————–
Ngụy Phương Thành tự mình lên kế hoạch , định đến ngày hẹn với nhà đầu tư để nói chuyện. Các nhà đầu tư khi thấy hắn, có người châm chọc, khiêu khích, có người lại đem hiềm khích cũ trước đây ra nhắc, cuối cùng không thèm gặp mặt hắn lần thứ hai. Hắn biết một phần nguyên do hẳn là do họ sợ thế lực to lớn của cha hắn.
Cuối cùng hắn quyết định thử vận may ở công ty Quan Vân, một công ty đối đầu với công ty cha hắn . Thực ra Ngụy Phương Thành trước giờ chưa từng làm việc với công ty này. Hắn chỉ nghe nói tổng giám đốc công ty là một người có ngay thẳng, tác phong lạc hậu, hoàn toàn trái ngược với tính Ngụy Hùng Anh cha hắn .
Ngụy Phương Thành nhận được cuộc hẹn với tổng giám đốc ở một tiệm cơm nhỏ. Vừa gặp mặt là đã đề cập ngay đến câu chuyện tai tiếng của Ngụy Phương Thành.
“Cậu thích người đàn ông trong ảnh đó?”
Ngụy Phương Thành cơ hồ nhớ lại chuyện xưa, lòng bỗng nhói đau. Nếu không phải vì Hoàng Chấn Dương hận hắn đến cực điểm sẽ không hy sinh danh dự bản thân kêu người đến chụp những tấm ảnh đó.
“Tôi thích người đó. Đó là người mà tôi nguyện cả đời này chỉ yêu một mình người đó mà thôi.” – Ngụy Phương Thành chân thành nói.
“Tôi nghe nói chính là do người đàn ông đó đã yêu cầu phóng viên đến chụp”
Ngụy Phương Thành đau khổ nói : “Là do tôi sai trước. Chính tôi làm cho người đó thống khổ mới bức người đó làm như vậy. Tất cả đều là lỗi của tôi.”
Người trung niên ngồi đối diện Ngụy Phương Thành đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, thẳng thắng nói : “Cậu thật không giống cha cậu. Cậu đúng là một nam tử hán. Tôi có nghe tin hai anh trai cậu hận không thể cho tất cả mọi người biết chuyện này, nói cậu vì một người đàn ông mà uy hiếp cha mình, cha cậu mới tức giận quyết định trục xuất cậu ra khỏi nhà, không cho thừa kế. Các anh cậu đều nói cậu thật ngu xuẩn .”
Ngụy Phương Thành thấp giọng nói : “Tôi hiện tại thật sự rất vui vẻ. Không bị cha tôi áp chế , có thể làm những gì mình muốn. Thật sự là tự do tự tại , sung hướng hơn trước rất nhiều. Và quan trọng nhất là có thể sống cùng với người mà tôi yêu.”
“Tốt. Bản kế hoạch này cứ để đây. Rảnh tôi sẽ xem.”
Giám đốc không nói gì thêm. Ngụy Phương Thành hiểu ý đối phương để lại bản kế hoạch cáo từ ra về.
Hai ngày sau, Ngụy Phương Thành nhận được điện thoại từ giám đốc.
Giám đốc vui vẻ nói : “trước đây cậu làm cho công ty trang điểm thành công không phải không có nguyên nhân nhỉ?”
———-
Cuối cùng , Ngụy Phương Thành cũng nhận được tiền tài trợ. Hắn dùng số tiền này mua một miến đất ở Hạ Bắc. Chỉ mua đất thôi đã tốn phân nửa số tiền tài trợ. Ngụy Phương Thành và đốc công liên tục họp bàn đề ra phương án xây dựng. Đồng thời hắn còn nhờ Hoàng Chấn Dương viết quảng cáo cho đề án.
Quảng cáo đưa ra có không ít người đăng kí đặt mua phòng. Tuy nhiên , cha Ngụy Phương Thành thấy hắn làm ăn tốt, bèn tìm cách ngăn cản. Ngụy Hùng Anh cho người làm áp lực, khiến ngân hàng đoạn tuyệt giao dịch với Ngụy Phương Thành , làm hắn một phen khốn đốn.
Ngụy Phương Thành bị bức như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao giải quyết vấn đề. Mặc dù đốc công cũng đem tiền dành dụm góp vào nhưng cũng không cách nào bổ khuyết phần thiếu hụt.
Ban đêm, Ngụy Phương Thành liên tục trở mình không ngủ được. Hắn trằng trọc suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề. Hắn không đem chuyện khó khăn này kể cho Hoàng Chấn Dương nghe bởi hắn không muốn làm Hoàng Chấn Dương phải buồn phiền vì hắn. Nào ngờ Hoàng Chấn Dương sớm đã biết sự việc.
Hoàng Chấn Dương đưa sổ tiết kiệm cùng con dấu của mình cho Ngụy Phương Thành nói : “Mấy năm nay tôi có để dành được một ít tiền , nếu anh thiếu tiền thì cứ xem như tôi cho anh mượn trước sau này trả lại cũng được.”
Ngụy Phương Thành không có ý khinh thường Hoàng Chấn Dương nhưng dù gì thì Hoàng Chấn Dương cũng chỉ là nhân viên nhỏ, tiền lương hẳn cũng không cao. Cho dù vài năm gần đây, Hoàng Chấn Dương đã nổi tiếng trong ngành quảng cáo được công ty chia hoa hồng nhưng nói gì thì chắc chắn không đủ để bù vào phần thiếu hụt hiện tại.
Ngụy Phương Thành mở sổ tiết kiệm xem. Sổ tiết kiệm của Hoàng Chấn Dương đề ra con số một ngàn vạn (khoảng triệu). Ngụy Phương Thành sửng sốt không nói nên lời.
Hoàng Chấn Dương lạnh lùng nói : “Trước đây tôi có đầu tư vào cổ phiếu, không ngờ sau này lại lời gấp trăm lần. Tôi cũng không nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng tôi hiện không cần dùng số tiền này để không cũng không làm gì.”
————-
Ngụy Phương Thành cầm sổ tiết kiệm của Hoàng Chấn Dương đến ngân hàng để bù vào phần thiếu hụt. Đợi ngân hàng kiểm tra thấy số tiền không có vấn đề bèn tiếp tục giao dịch với hắn.
Thời gian qua, ngân hàng lần thứ hai đồng ý cho hắn vay tiền. Cao ốc hắn xây dựng được khách hàng tranh nhau mua sạch. Đến năm thứ hai, lợi nhuận đã vượt qua mức Ngụy Phương Thành tưởng tượng. Hắn lại tiếp tục dùng tiền đầu tư đất xây nhà bán.
Tiền đẻ tiền, lợi nhuận đẻ lợi nhuận. Ở Đài Bắc, Ngụy Phương Thành đã xây dựng không ít cao ốc lớn nhỏ. Bây giờ hắn đã trở thành một ông chủ lớn trong ngành này. Ngụy Phương Thành quyết định không xây dựng những khu cao ốc trung lưu nữa mà chuyển sang xây khu nhà cao cấp.
Tuy nhiên, Ngụy Phương Thành và Hoàng Chấn Dương vẫn không chuyển nhà, tiếp tục ở trong ngôi nhà ma kia. Việc đồ vật tự di chuyển, đèn tự động chớp tắt , Ngụy Phương Thành cũng đã dần quen.
Khi tiến hành xây dựng khu nhà cao cấp, Ngụy Phương Thành cố ý chừa lại một căn hộ cho Hoàng Chấn Dương. Hắn dự định sẽ dùng nó làm lễ vật tặng cho Hoàng Chấn Dương. Nếu không có Hoàng Chấn Dương lúc trước cho hắn số tiền tiết kiệm thì hắn đã sớm thất bại , làm gì có được thành công như hôm nay. Ân tình này suốt đời Ngụy Phương Thành không bao giờ quên.
Những năm gần đây, Ngụy Phương Thành và Hoàng Chấn Dương vẫn duy trì quan hệ nhưng Ngụy Phương Thành cứ cảm giác mối quan hệ này lúc gần lúc xa. Mặc dù Hoàng Chấn Dương đồng ý cho hắn ở chung nhưng thái độ Hoàng Chấn Dương lúc nào cũng lạnh lùng. Ngụy Phương Thành không thể hiểu được bản thân có vị trí như thế nào đối với Hoàng Chấn Dương.
———–
Vào ngày ăn mừng hoàn thành khu nhà cao cấp, Ngụy Phương Thành mang theo hơi men lảo đảo đi về nhà. Vừa vào đến cửa Hoàng Chấn Dương đang xếp quần áo,vẫn như thường lệ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi quay đi.
Có lẽ nhờ hơi men trong người tiếp thêm sức mạnh, Ngụy Phương Thành thẳng thắng đặt ra câu hỏi chất chứa trong lòng bấy lâu
“Quang Vinh, cậu có còn yêu tôi không?”
Hoàng Chấn Dương không nói gì, tiếp tục xếp quần áo.
Ngụy Phương Thành giọng khô khốc hỏi : “Quang Vinh, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu. Nếu bây giờ cậu không muốn ở cùng tôi nữa, tôi sẽ lập tức đi khỏi đây.”
Hoàng Chấn Dương nặng nề nói : “Tôi biết anh vì tôi mà cãi nhau với cha mình. Do đó mới mất hết tất cả thân bại danh liệt. Là do tôi có lỗi với anh.”
Một câu là do có lỗi của Hoàng Chấn Dương làm cho đầu óc Ngụy Phương Thành trống rỗng, hắn tuyệt vọng. Ra những năm gần đây Hoàng Chấn Dương chịu ở chung với hắn không phải vì thích hắn mà chỉ vì thấy có lỗi.
“Cho nên mấy năm nay cậu cho tôi ở chung là bởi vì thấy có lỗi sao? Cậu cho tôi mượn tiền, giúp đỡ tôi lúc khó khăn cũng bởi vì cậu thấy có lỗi với tôi sao?”
“Đúng vậy. Bây giờ anh đã công thành danh toại, có thể đi chỗ khác ở, cũng có thể đi tìm một cô gái khác.” – Hoàng Chấn Dương lạnh lùng nói.
Ngụy Phương Thành chấn động, bước nhanh tới trước, ngăn không cho Hoàng Chấn Dương tiếp tục xếp quần áo nữa, giận dữ nói
“Tại sao? Tại sao cho tới hôm nay cậu vẫn nói như vậy? Nếu muốn tìm cô gái khác, tôi sớm đã đi tìm, đâu cần ở cùng với cậu đến tận bây giờ. Chẳng lẽ thời gian qua, hai chúng ta sống chung với nhau, cậu cũng không có một chút cảm giác nào cho tôi sao?”
Hoàng Chấn Dương đẩy tay Ngụy Phương Thành ra, thanh âm vẫn lãnh đạm : “Tôi vốn là như vậy. Tôi không cần anh yêu. Chỉ vì thấy có lỗi nên mới cho anh ở đây.”
Mùi rượu hợp với sự tuyệt vọng, Ngụy Phương Thành thương tâm khóc, một tay đấm mạnh xuống đất nói : “Tôi đã hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm cậu chịu khổ. Ngay lúc tôi đã có đủ năng lực để bảo vệ cậu , cậu lại nói không cần tình yêu của tôi. Quang Vinh , tôi phải làm gì, phải làm gì thì cậu mới chịu tha thứ cho tôi đây?”
Hoàng Chấn Dương quay mặt đi, cả giận nói : “Không thể được. Anh phải hiểu … chúng ta không bao giờ … vĩnh viễn không bao giờ có thể.”
Ngụy Phương Thành lau nước mắt. Hắn đem khế đất đặt bên cạnh Hoàng Chấn Dương : “ Đây là tôi tặng cậu, cám ơn vì lúc tôi khó khăn cậu đã giúp đỡ tôi. Phòng này là do tôi đặc biệt yêu cầu kiến trúc sư thiết kế , nếu có thời gian, mong cậu đến tham quan nó. Chìa khóa tôi có để ở trong.”
Hoàng Chấn Dương không thèm liếc mắt đến cái khế đất một lần, vẫn tiếp tục xếp quần áo. Ngụy Phương Thành đứng lên, nhưng bỗng nhiên quay lại, mạnh mẽ nắm lấy Hoàng Chấn Dương hôn mạnh. Hoàng Chấn Dương không chống cự để cho Ngụy Phương Thành tận tình tàn sát mãnh liệt.
Ngụy Phương Thành đẩy Hoàng Chấn Dương ra, quay đầu bước ra cửa , giọng khàn khàn nói : “Vài ngày nữa tôi sẽ đến lấy quần áo. Cám ơn cậu những năm qua đã chiếu cố.”
Nói rồi đóng cửa ra đi.
Hoàng Chấn Dương lúc này vẫn tiếp tục xếp quần áo. Bên trong có vài món là của Ngụy Phương Thành, hắn bèn xếp để riêng sang một bên. Những năm gần đây, cùng chung sống với Ngụy Phương Thành, đồ đạc, quần áo , cái gì cũng có hình ảnh của Ngụy Phương Thành. Bây giờ đột nhiên chia tay, Hoàng Chấn Dương không khỏi cảm thấy trống trải.
“Tôi có thể làm sao đây? Cha mẹ đã mất, còn cha mẹ anh đều khỏe mạnh. Dù tôi có tha thứ, liệu cha mẹ tôi có thể sống lại được không? Cha mẹ tôi liệu có tha thứ cho đứa con bất hiếu này không?”
Hoàng Chấn Dương thì thào tự nói. Sờ nhẹ lên , Hoàng Chấn Dương biết đó là nụ hôn cuối cùng của hai người. Ngụy Phương Thành sẽ không bao giờ trở về bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ ở cùng Ngụy Phương Thành. Hai người từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ.
Ngọn đèn trên tường như cảm nhận được tâm trạng Hoàng Chấn Dương , lóe sáng rồi chợt tắt. Hoàng Chấn Dương trằng trọc trên giường suốt đêm không cách nào ngủ được. Vắng Ngụy Phương Thành, hắn chợt cảm thấy giường trở nên quá rộng, không gian sau lạnh lẽo quá.
————-
Một tháng sau khi Ngụy Phương Thành ra đi, Hoàng Chấn Dương mới sử dùng chìa khóa mà Ngụy Phương Thành để lại đến xem căn nhà kia.
Lần đầu tiên bước vào khu nhà cao cấp , ra vào đều bị dò xét. Vừa vào cửa, bảo vệ trước giờ chưa từng gặp Hoàng Chấn Dương tưởng hắn là khách. Hoàng Chấn Dương bèn đưa ra chìa khóa và khế đất mà Ngụy Phương Thành để lại. Bảo vệ giật mình nói : “Ngài vẫn khỏe chứ. Từ trước đến giờ chưa từng thấy ngài đến nên tôi không biết, cứ tưởng ngài là khách.”
Bảo vệ đưa Hoàng Chấn Dương đến tầng trệt, hắn mở cửa, đi vào nhà.
Phòng khách được bài trí rất trang nhã. Gồm bộ ghế sô pha, bàn trà , trên tường lại treo một bức tranh phỏng chế. Bức tranh đó là khi còn học đại học, Hoàng Chấn Dương một lần vô tình đã từng nói với Ngụy Phương Thành rằng hắn thích họa sĩ này, đến giờ Hoàng Chấn Dương cũng không còn nhớ rõ, không ngờ Ngụy Phương Thành vẫn lưu tâm.
Hoàng Chấn Dương chậm rãi bước vào nhà. Nhà ăn kết hợp với nhà bếp. Nhà bếp được thiết kế thành hình chữ U, chính giữa để một cái bàn ăn có độ lớn vừa phải phía trên có treo một chùm đèn bằng pha lê, tạo không khí lãng mạn khi ăn cơm.
Hoàng Chấn Dương đi tiếp qua gian phòng thứ ba, đó là phòng ngủ. Phòng ngủ được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh sáng mặt trời. Một cái giường đôi rộng lớn , thoạt nhìn rất mềm mại, làm người ta nhìn vào là muốn nằm lên ngay.
Có hai gian phòng tắm, một gian ở phòng khách được thiết kế theo phong cách Hải Dương, một gian ở phòng ngủ được thiết kết theo phong cách Victoria rất rộng rãi còn có một bồn tắm lớn, tường phòng tắm được sơn màu xanh khiến người ta cảm thấy thanh bình.
Trong phòng tắm có hai cái bàn chải đánh răng. Chắc lúc trước khi xây căn nhà này, Ngụy Phương Thành đã dự định là hai người sẽ ở chung nên thiết kế cái gì cũng là một cặp.
Hoàng Chấn Dương lại bước sang phòng bên cạnh là phòng làm việc. Phòng này làm người ta cảm thấy thực thoải mái, phù hợp để tập trung suy nghĩ . Cuối cùng là một không gian trống thiết kế dành cho bạn bè đến vui chơi nói chuyện.
Hoàng Chấn Dương mở ban công. Trước và sau ban công gió thổi dịu nhẹ, sắc trời dần tối, trên ban công có hai cái ghế dựa và một bàn nhỏ, thích hợp cho hai người cùng ngồi ngắm sao trời , uống cà phê nói chuyện phiếm.
Hoàng Chấn Dương ngồi xuống một bên ghế dựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ở một gốc trên bầu trời , nhiều vì sao đang tỏa sáng , Ngụy Phương Thành chính là muốn cho hắn xem phong cảnh này sao?
Nhớ lúc học đại học, Hoàng Chấn Dương đã từng cùng Ngụy Phương Thành ngắm sao, trò chuyện về rất nhiều việc, về giấc mộng tương lai. Hiện tại nơi đây cũng giống như giấc mộng mà hắn từng nói với Ngụy Phương Thành .
Một giọt nước mắt theo khóe mắt trào ra, rồi lại từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống. Hoàng Chấn Dương ôm mặt khóc. Mọi việc đã chấm dứt, không bao giờ có thể vãn hồi được.
Hoàng Chấn Dương không hiểu rốt cuộc thì tình cảm của bản thân đối với Ngụy Phương Thành là thứ tình cảm gì.
Nếu là hận, vậy vì sao mấy năm nay chịu ở chung với Ngụy Phương Thành, vì sao không cự tuyệt cái ôm ấm áp đó, vì sao mỗi khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy yêu thương, khi hắn khó khăn vì sao lại dốc hết sức mình giúp đỡ hắn?
Nếu là yêu, làm thế nào mà Hoàng Chấn Dương có thể xem Ngụy Phương Thành là người yêu? Chẳng lẽ hắn đã quên cha mẹ mình đã chết như thế nào sao ? Đã quên khi còn sống họ đã chịu vũ nhục như thế chưa đủ sao?
Hoàng Chấn Dương ở lại chỗ đó một đêm. Về đến nhà thấy toàn bộ đồ dùng của Ngụy Phương Thành đã được dọn đi hết, hai người ngay cả cơ hội chạm mặt cũng không có.
Cả thể xác và tinh thần của Hoàng Chấn Dương đều mệt mỏi. Hắn ngã trên giường. Chiếc giường này vẫn còn lưu lại một chút hương của Ngụy Phương Thành, Hoàng Chấn Dương tham lam hấp thụ, hắn biết cả đời này không bao giờ còn có thể ….
——————
Ngụy Phương Thành sau khi trở về với công việc hiện tại hắn càng thêm chăm chỉ làm việc. Tuổi còn trẻ đã có một gia sản đồ sộ. Ở phía Bắc hầu như đã nắm vững, Ngụy Phương Thành bắt đầu chuyển hướng khuếch trương công việc làm ăn xuống phía Trung và phía Nam.
Không cần biết cuộc sống của Ngụy Phương Thành trước đây phóng đãng tùy tiện như thế nào, bây giờ Ngụy Phương Thành làm việc như không muốn để phí một giây phút nào. Đến cả khi giao dịch làm ăn, dù khách hàng tìm mọi cách mời hắn đến tiệm rượu , hắn đều lắc đầu từ chối.
Ngụy Phương Thành mua một cái camera , mỗi lần đi đâu nhìn thấy hoa đẹp hay phong cảnh đẹp đều lấy máy ra chụp một cái, làm thành bưu thiếp gửi tặng Hoàng Chấn Dương. Trên bưu thiếp lúc nào cũng chỉ có hai câu : “Cậu có khỏe không? Tôi lúc này rất khỏe.”
Hoàng Chấn Dương đem bưu thiếp cất giữ đầy cả một ngăn. Hoàng Chấn Dương chưa tưng hồi âm, cũng không một lần đến thăm lại ngôi nhà cao cấp kia.
——————-
Một lần, trong lúc đang thị sát công trình ở Nam Hạ, Ngụy Phương Thành bị một tài xế xe tải ngủ gật đụng trúng. Cả xe đều dẹp lép, Ngụy Phương Thành bị thương nặng phải đi cấp cứu. Hoàng Chấn Dương xem tin tức mới biết được chuyện này.
Bỏ tất cả mọi công việc, Hoàng Chấn Dương tức tốc lái xe đến bệnh viện ở Nam Hạ, nhưng Ngụy Phương Thành bị thương quá nặng nên đã được chuyển sang bệnh viện ở Đài Bắc. Hoàng Chấn Dương lại lái xe về Đài Bắc.
———————
Bên ngoài phòng cấp cứu của Ngụy Phương Thành , một đám đông phóng viên liên tục chụp ảnh, phỏng vấn ồn ào.
Hoàng Chấn Dương tức giận hét lớn : “Chụp cái gì mà chụp. Hắn đang được cấp cứu, có gì hay mà chụp, đừng quấy rầy người ta nữa.”
Bất chợt biểu hiện sự sống trên máy điện tâm đồ của Ngụy Phương Thành trở thành một đường thẳng tắp , kêu lên tiếng tít tít ghê người. Bác sĩ tuyên bố cấp cứu không thành công.
Hoàng Chấn Dương nhìn thấy, nước mắt không ngừng trào ra, ngã trên giường bệnh của Ngụy Phương Thành. Tất cả mọi oán hận bây giờ đều biến mất, Hoàng Chấn Dương chỉ biết một điều duy nhất là chính mình vẫn luôn yêu Ngụy Phương Thành. Ngụy Phương Thành đã từng vì hắn nguyện ý bỏ hết tất cả để mong một lần nữa ở bên cạnh Hoàng Chấn Dương, vậy mà hắn tại sao ngu ngốc không chịu buông tha oán hận để yêu Ngụy Phương Thành.
Ngụy Phương Thành vẫn luôn chờ hắn hồi tâm chuyển ý, tìm mọi cách tận tình săn sóc. Còn Hoàng Chấn Dương, hắn chỉ biết lạnh lùng từ chối, chưa bao giờ một lần dịu dàng đối lại. Hắn đúng là một tên ngu ngốc, xấu xa, ti tiện , hoàn toàn không xứng đáng để Ngụy Phương Thành yêu.
“Ngụy Phương Thành , anh có nghe không? Không được chết, anh tuyệt đối không được chết. Tôi yêu anh, bây giờ tôi thừa nhận tôi yêu anh. Xin anh đó, đừng chết.Trên đời này tôi đã không còn người thân nào nữa, cái gì cũng không có chỉ có một mình anh thôi. Xin anh hãy tỉnh lại , chỉ cần anh tỉnh lại chúng ta sẽ đến với nhau một lần nữa. Tôi sẽ không để anh cô đơn nữa đâu. Tôi yêu anh.”
Hoàng Chấn Dương kêu khóc đến khàn cả giọng, ôm lấy đầu Ngụy Phương Thành rên la : “Van cầu anh, tỉnh lại đi, tôi yêu anh. Trước kia chỉ vì tôi không dám thừa nhận, tôi sợ phải thừa nhận, nhưng bây giờ tôi thừa nhận tôi yêu anh. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao, thưởng hoa, ngắm mây trời , …”
Bất ngờ , biểu hiện trên máy điện tâm đồ đột nhiên có phản ứng. Các bác sĩ vội vàng tiến hành cấp cứu lần nữa. Mí mắt Ngụy Phương Thành giật lên, tay hắn chợt run. Hoàng Chấn Dương nắm lấy tay Ngụy Phương Thành khóc nói : “Chỉ cần anh sống, chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa.”
Vì cấp cứu, các bác sĩ đưa Hoàng Chấn Dương ra ngoài, Hoàng Chấn Dương ngồi bên ngoài phòng cấp cứu , hai tay bưng mặt khóc không ngừng, không hề để ý xung quanh có bao nhiêu ánh đèn camera hướng hắn chụp.
Trước đây, Hoàng Chấn Dương vì báo thù cũng thuê phóng viên chụp ảnh. Ngụy Phương Thành vì yêu hắn, vì bảo vệ hắn, đứng ra chịu mọi tiếng xấu. Hoàng Chấn Dương hiểu rõ điều đó. Bây giờ chỉ cần Ngụy Phương Thành có thể tỉnh lại , cho dù bản thân có bị lên báo, có bị người đời nói thế nào hắn cũng không quan tâm.
Chỉ cần Ngụy Phương Thành sống, mọi việc ra sao cũng mặc
END