Author : Lạc Y Thần
" Dương Thần, ngươi mau cuộn mông dậy. Ngươi là muốn chọc mẹ của ngươi tức chết ngươi mới hả dạ có phải hay không?"
Một buổi sáng yên tĩnh trong một thành phố nọ bị một tiếng tru tréo thất thanh làm bừng tỉnh. Chim chóc bay đầy trời, hàng cây cũng không ngừng rung rinh. Nguyên do tại vì đâu có lẽ chỉ có nhà họ Dương mới có thể hiểu.
" Mẹ à, còn sớm mà. Chưa đến tám giờ... Oáp oáp... Con vẫn muốn ngủ... Mẹ đại từ đại bi để con ngủ thêm chút nữa đi mà!"
Dương Thần ngồi dậy, hai mắt vẫn còn lờ mờ. Hai tay ôm gối ngã bên này ngã bên kia không khác gì một người say rượu đang kèo nhèo.
Mẹ Dương nhìn con gái càng nhìn môi càng run. Càng nhìn càng thấy cô không có tiền đồ. Cuối cùng nổi giận vươn ngón tay xỉ xỉ vào trán cô, gừ gừ hai tiếng quát.
" Quỷ tham ngủ! Chỉ được cái mạnh miệng. Ai hôm qua còn bừng bừng hưng trí nói hôm nay nhất định phải dậy thật sớm đi phỏng vấn hả? Biết mấy giờ rồi không? Mặt trời chiếu xuống mông rồi đấy!"
" Phỏng vấn? Ư? Hả? Phỏng vấn?"
Dương Thần đùng một cái mở to mắt, cơn buồn ngủ cứ như vậy biến mất không còn tăm tích, vội vàng nhảy xuống giường. Liếc mắt nhìn đồng hồ chit hướng hơn tám giờ trong lòng lại thấy ảo não không thôi, cứ như vậy vội vội vàng vàng bay vào phòng tắm.
Mẹ Dương nhìn Dương Thần gấp gáp híp híp mắt, quen tay hay việc tiến về phía tủ quần áo chọn cho cô một bộ đồ công sở có vẻ nền nã nhã nhặn. Quả nhiên khi bà đi gần đến phòng tắm, bên trong liền có tiếng truyền ra.
" Phiền mẹ lấy giúp con bộ đồ với! Cảm ơn mẹ!"
" ... " Mẹ Dương.
~~~
Dương Thần chuẩn bị một lần so với một lần càng kì tích. Không đến mười lăm phút sau đã thấy cô sạch sẽ thơm tho gọn gàng lao xuống nhà. Trên tay còn cầm theo một bộ hồ sơ xin việc, với vội phần bánh mì kẹp để sẵn trên bàn nhét vào miệng rồi chạy thẳng ra ngoài.
Quả thật là thoắt đến thoắt đi còn hơn một cơn gió a!
Từ nhà Dương Thần đến tập đoàn X không xa lắm. Bình thường chỉ cần đi xe bus khoảng hai mươi phút. Hôm nay vì sợ trễ nên cô đã đặc biệt gọi taxi. Chỉ là, có ai nghe nói đến việc người xui xẻo uống nước cũng dính răng chưa? Chính là tình trạng của cô lúc này...
--- Kẹt xe rồi ...
Dương Thần cuống quýt nhìn đồng hồ, lại nhìn dàn xe đông nghịt trước mặt đã quá mười phút mà chưa nhích được một li. Chân mày theo đó lập tức nhíu chặt, tâm trạng vô cùng buồn bực cùng lo lắng đan xen nhau khiến cô gần như sắp phát hỏa.
Thật là không thể trông đợi gì nữa mà!
Dương Thần quả quyết rút tiền thanh toán tiền xe, sau đó xuống xe chạy bộ đi. Cô chạy bộ khoảng hơn năm phút thì nhìn thấy cảnh sát giao thông đang làm việc, trên đường còn có một chiếc xe máy đã vỡ đầu tan nát và một chiếc ô tô bốn chỗ khá cũ kĩ bị móp đầu.
Hóa ra là có tai nạn giao thông, chẳng trách xe cộ không thể lưu thông được. Lại nói, đây còn là đường một chiều. Cứ xem tình hình làm việc ở đây cho thấy, nếu cô không xuống xe, sợ là đến trưa cũng không thể rời khỏi chỗ này.
Dương Thần một đường chạy bộ đến trước cửa tập đoàn X. Gương mặt thanh tú nhiễm một tầng mồ hôi mỏng nhàn nhạt. Cái này cũng không thể trách cô. Từ trước đến nay cô vốn không thích tập thể dục. Có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng. Rõ ràng là chưa bao giờ chạy nhiều như hôm nay cả.
Nếu như không phải cô có nghị lực, lại nghĩ đến mẹ Dương đang mong đợi ở nhà. Sợ là ngay từ đầu đã bỏ cuộc rồi! Nói gì thì nói, không thể suốt đời đều dựa vào cha mẹ được, chưa kể đến tiểu quỷ Mặc Song Song kia còn đang chờ chê cười cô đâu. Cô nào có thể cho người ta dễ dàng toại nguyện như vậy đây?
Dương Thần đặt tay lên ngực, cố gắng hít vào lại thở ra ba lần cho đến khi hơi thở đã hoàn toàn bình ổn mới thoải mái ưỡn ngực thẳng lưng đi vào bên trong.
Tập đoàn X là nơi nào? Là tập đoàn đứng trong top của nước A. Con người vào đây có ai không phải là tinh anh trong xã hội. Ừ, cứ cho như là cô không phải, nhưng vẫn còn có khí thế! Cô với khí thế chiến đấu mạnh mẽ sôi trào, biết đâu người đến phỏng vấn quá sợ hãi mà bỏ chạy thì sao?
Oai, quả thật là một tương lai đáng mong đợi mà!
Dương Thần ngây ngô cười một tiếng. Chỉ là cô rất nhanh đã bị vỡ mộng khi còn chưa tiến được vào thang máy đã có một người tiến lên chắn ngang đường, vừa vặn đem cô cản lại.
Người đến là một thiếu nữ trẻ khoảng chừng hai mươi hai tuổi. Gương mặt xinh đẹp, thân hình cao ráo chuẩn mực làm tôn lên đường nét của đồng phục công sở thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Dương Thần nuốt khan một cái, đôi mắt nhìn thiếu nữ mang theo nhiều hơn một tia tán thưởng. Oa, người đẹp nha! Ngay cả cô nhìn còn thích chứ đừng nói là đàn ông. Cô gái này hẳn là tiếp tân đi, tập đoàn X đúng là ngọa hổ tàng long mà!
" Tiểu thư, xin hỏi cô đến đây làm gì? Có hẹn trước hay không a!"
Người đẹp trước mặt Dương Thần hào phóng nở một nụ cười lịch sự, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ khiến xương cốt người khác đều muốn nhũn ra. Dưới anh nhìn của người đẹp, người nào đó hết sức phối hợp lắc lắc đầu.
Lắc đầu tức là không có hẹn trước!
Người đẹp từ đầu đến cuối vẫn rất chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói thêm.
" Cô muốn đi tìm ai vậy? Có cần tôi giúp cô thông báo một tiếng hay là không?"
" A, tôi đến để phỏng vấn! Tôi có hẹn lúc : sáng nay. Đáng ra đã đến đúng giờ nhưng giữa đường lại bị kẹt xe!"
Dương Thần ngượng nghịu cười một tiếng. Người đẹp ngược lại hơi chau mày, gương mặt lộ ra biểu cảm đáng tiếc lắc đầu với cô.
" Tiểu thư, thật xin lỗi cô đã đến trễ, mọi vị trí muốn tuyển dụng đều đã tuyển xong! Cô đến vừa lúc kết thúc rồi!"
" Hả? Làm sao có thể nha!"
" Chúng tôi quả thật rất đáng tiếc. Nhưng trong tập đoàn chỉ còn khuyết thiếu một nhân viên vệ sinh. Tiểu thư, cô có muốn thử hay không? Nhân viên vệ sinh ở chỗ chúng tôi đãi ngộ cũng rất cao a!"
" Ách, cái này không, không..."
Dương Thần nghe đến liền cua tay từ chối, có điều cô còn chưa nói xong chữ " cần " thì bên ngoài liền có những tiếng bước chân lầm rầm vô cùng hữu lực cắt ngang.
Cửa xoay tự động mở ra, một đoàn người từ bên ngoài tiến vào. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc veston màu xám. Đường nét cắt may vô cùng tinh tế ôm lấy thân hình thon dài, cao ngất mà nam tính. Gương mặt tuấn tú góc cạnh cùng ngũ quan hoàn mỹ phảng phất một tia sắc lạnh, bén nhọn bắn ra bốn phía. Khí thế bức người ngay cả khi đứng xa cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng khiến anh ta càng trở nên quyến rũ đầy sức hút như một ông hoàng đầy uy quyền. Điều này vô tình làm một đoàn người đi theo xung quanh vốn không tệ lại trở nên vô cùng ảm đạm.
Dương Thần chờ nhóm người đã bước hết vào thang máy chuyên dụng mới hơi nuốt khan một cái. Đôi mắt nhanh nhẹn giảo hoạt đã muốn bắn ra hai hình trái tim. Cô quay đầu liền nắm tay người đẹp, làm ra một bộ mặt nịnh nọt hề hề hỏi.
" Người vừa rồi là ai vậy nha?"
" Là chủ tịch nha! A? Tiểu thư, cô không nên hỏi nhiều, tôi không thể trả lời cô đâu! Nếu chủ tịch biết nhất định sẽ trừ tiền thưởng của tôi đó!"
Người đẹp dường như bị hành động tập kích bất ngờ của Dương Thần làm cho ngu ngốc. Theo bản năng liền trả lời cô. Sau khi nói xong mới giật mình vội vàng kéo cô ra một góc, nhỏ giọng dặn dò, vẻ mặt lấm lét có chút không hợp với vẻ dịu dàng lịch sự từ đầu đến giờ.
Dương Thần híp híp mắt nhìn thang máy chuyên dụng đóng chặt. Mắt lim dim hồi tưởng về gương mặt vừa thấy. Thật sự là quá có khí chất rồi!
Cô cả một đời đều muốn làm trạch nữ. Nhưng ngoài làm trạch ra còn muốn ngắm người đẹp. Người vừa rồi quả thật vô cùng tuấn mỹ, cô không ngắm thì thật quá có lỗi rồi!
Không phải chỉ là công việc vệ sinh thôi sao? Cô mới không tin cô không làm được. Mỹ nam a, tôi tới đây!