Nàng lúc trước đã suy nghĩ đến những chuyện này, lúc này nhớ tới, không cách nào đè nén được nữa.
Dĩ nhiên không phải là nhớ hắn, cũng không phải muốn đi xem.
Nàng tự nói với mình.
Nàng chỉ có chút tò mò, muốn đi xem...!hắn đang làm gì, muốn biết, hắn ở kinh đô sống thế nào.
Ở Chu lăng, nàng đã nhắc đến Thu Sơn sư huynh cùng hôn ước đối với người kia, đã nói chính mình quan tâm nhất chính là thuận tâm ý.
Lúc này tâm ý đã định, tự nhiên không do dự nữa, nàng trở về phòng thay đổi xiêm y, cầm lấy tán, liền đi tới ngoài viện trong đêm tuyết.
Sương nhi bưng một mâm thịt bò trở lại, thất kinh hỏi: "Tiểu thư, đã trễ thế này ngươi còn muốn đi ra ngoài ư?"
"Đúng vậy."
"Ngài đi gặp Mạc đại cô nương sao?"
"...!Đúng vậy."
...
...
Ban đêm Quốc Giáo học viện rất an tĩnh, nhưng Bách Hoa hạng ngoài viện rất náo nhiệt, ánh đèn tửu lâu chiếu rọi trên bông tuyết đang xôn xao rơi xuống, hơn nữa nhiệt khí trong lầu tạo thành khói, hình ảnh nhìn có chút mê huyễn.
Từ Hữu Dung che tán lẳng lặng đứng ở cuối hẻm, đồ lễ màu trắng, áo khoác màu hồng, chính là điểm đẹp nhất trong bức tranh mê huyễn này.
Bởi vì có Hoàng Chỉ tán, không người nào có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, những người trong tửu lâu không có nhãn phúc thấy được hình ảnh như vậy, tự nhiên cũng sẽ không sinh ra cố kỵ, tựa như ngày thường lớn tiếng nói chuyện, thống khoái uống rượu, hô bằng gọi hữu, đùa giỡn cô nương, tiếng ti trúc thỉnh thoảng bị cắt đứt, hoan ca cười nói chưa từng dừng lại.
Nghe trong tửu lâu truyền ra chút ít ca từ đùa bỡn, Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày.
Nàng thật tò mò đối với tân sinh của Quốc Giáo học viện, từng có rất nhiều phỏng đoán , lại không nghĩ rằng chỉ cách một bức tường, lại là nơi tàng ô nạp cấu (chất chứa dơ bẩn).
"Thân là viện trưởng, làm sao lại không đi quản chuyện này."
Có chút cảm xúc không dễ diễn tả thành lời, vì vậy nàng sinh ra rất nhiều bất mãn đối với người kia.
Gió đêm nhẹ phẩy, bông tuyết đột nhiên loạn , nàng lặng yên không một tiếng động vượt qua tường viện, Quốc Giáo kỵ binh đạp tuyết tuần thú căn bản không có bất kỳ phát hiện.
Đi vào tường viện, chạm mặt chính là một cái hồ, ven hồ có một dãy phòng ốc, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi củi, nàng đoán hẳn là phòng bếp, lững thững đi tới, xác nhận bên trong không có người nào, đẩy cửa đi vào tùy tiện liếc nhìn mấy cái.
"Thức ăn thật là không sai."
Nàng nhìn thức ăn trong phòng bếp của Quốc Giáo học viện, có chút hài lòng gật gật đầu, không làm cho mình sinh ra thành kiến nào cả.
Khi nàng thấy chút ít vỏ lam long tôm ở chỗ xử lý thức ăn, rốt cục tin lời Sương nhi nói.
Nàng lắc đầu, nghĩ thầm thật sự đem Rừng Hồ lâu chuyển tới, vị công tử trẻ tuổi kia của Vấn Thủy Đường gia đúng là một vị kỳ nhân.
Dọc theo ven hồ, đi tới bờ bên kia, thấy được đại dong thụ, sau đó nàng nhìn thấy ánh đèn cùng tòa lâu bên kia bức tường ngăn cách.
Nàng nhớ tới trong miếu tuyết ở Nhật Bất Lạc thảo nguyên hắn đã đề cập tới một chút hình ảnh, nói qua một ít chuyện, còn chút ít tin đồn liên quan tới hắn, đoán được đó là tàng thư lâu, hắn chính ở trong tòa lâu này định ra mệnh tinh cho mình.
Đại dong thụ cách không xa có một cái tiểu lâu, so với Quốc Giáo học viện nơi khácđèn dầu rực rỡ cùng náo nhiệt mà nói, tiểu lâu này lộ ra vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng trực tiếp đẩy cửa tiểu lâu, nắm Hoàng Chỉ tán đi vào.
Sau đó, nàng dừng bước.
Đây là lầu một, nàng dừng trước cửa một gian phòng, trong khe cửa mơ hồ có mùi thuốc lan tỏa khắp nơi.
Gian phong phía sau cửa có cái giường.
Chiết Tụ nằm ở trên giường.
Mặc dù thương thế của hắn đã dần dần bình phục, nhưng vết thương kinh mạch còn không hoàn toàn khép lại, cho nên đa số thời điểm, hắn vẫn cần phải nằm im.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt.
Hắn chậm rãi bước xuống, nhìn về phương hướng cửa phòng, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc, như gặp phải đại địch.
Vẻ mặt của hắn lúc này thậm chí so với lúc trước ở trong Chu viên đối mặt với đôi vợ chồng Ma Tướng, càng thêm thận trọng.
Tầm mắt rơi vào cửa phòng, đồng tử của hắn hơi co lại.
Tay phải của hắn chậm rãi di động trong chăn, cầm lấy Ma Soái kỳ kiếm.
Thời khắc hắn cầm chuôi kiếm, tay của hắn đột nhiên mọc ra rất nhiều sợi lông đen, con ngươi hơi co lại nhanh chóng trở thành một mảnh huyết hồng.
Hắn đã chuẩn bị chiến đấu xong, thậm chí chuẩn bị không chút do dự biến thân cuồng hóa, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người ở ngoài cửa phòng thực sự rất mạnh.
Nếu nói cảnh giới, người ngoài cửa không chênh lệch nhiều so với hắn, nhưng để cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Đây chính là vấn đề.
Bởi vì huyết mạch thiên phú đặc dị cùng hoàn cảnh trưởng thành nghiêm khắc, thuở nhỏ đã làm bạn với giết chóc, săn giết Ma tộc mà sống, có thể nói, Lang tộc thiếu niên Chiết Tụ là thiếu niên cường giả am hiểu chiến đấu hoặc là nói đánh giết nhất thế gian, trong nhận thức của hắn thậm chí trong nhận thức của mọi người, trong cùng cảnh giới không thể có người nào chiến thắng được hắn, thời điểm ban đầu hắn còn chưa Thông U, đã từng nghĩ tới muốn đánh giết Thông U cảnh Cẩu Hàn Thực, chính là chứng cứ rõ ràng.
Nhưng hắn lúc này cảm thấy, coi như mình không bị thương, đã hoàn toàn khôi phục tới thực lực đỉnh phong, vẫn không phải là đối thủ của người ngoài cửa.
Cảm giác như vậy rất kỳ quái, hắn xác định chưa từng giao thủ với người ngoài cửa, nhưng phảng phất đã giao thủ với đối phương vô số lần, hơn nữa...!Hắn không thắng được.
Chính là loại cảm giác nguy hiểm cùng tâm cảnh kỳ dị này, để cho hắn có chút nhạy cảm, cho nên cảnh giác, thậm chí bất an.
Ngoài cửa phòng người kia đến tột cùng là ai?
...
...
Từ Hữu Dung cầm Hoàng Chỉ tán, lẳng lặng nhìn cửa phòng, không nói gì.
Nàng đã đoán được người trong phòng là ai.
Nàng cùng đối phương chưa từng gặp mặt, nhưng kỳ thật đã gặp rất nhiều lần.
Nơi bọn họ gặp nhau là trên thạch bích ở cửa của Thanh Đằng Lục Viện cùng tất cả học viện khác.
Nơi đó là Thanh Vân bảng.
Nơi bọn họ gặp nhau là chỗ cao nhất trên Thanh Vân bảng.
Trong ba năm quá khứ, nàng vẫn luôn đứng đầu trên Thanh Vân bảng, người này vẫn luôn đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng.
Nếu như đổi thành trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giao thủ với đối phương, nhưng hiện tại nàng biết đối phương trọng thương chưa lành, tự nhiên sẽ không phát ra lời mời.
Một lát sau, nàng xoay người đi lên lầu, không có cố ý xóa bỏ tiếng bước chân của mình.
...
...
Từ trong tiếng bước chân của đối phương, Chiết Tụ nhận ra đối phương không có ác ý.
Nhưng người này rốt cuộc là ai? Tại sao ban đêm vào Quốc Giáo học viện?
Đột nhiên, hắn nhớ tới tin tức oanh động nhất đêm nay, cùng với bạch hạc ban ngày ở ven hồ dừng lại nửa ngày, trên mặt nhất thời toát ra cảm xúc khiếp sợ.
Qua giây lát, hắn lại nghĩ tới Trần Trường Sinh lúc này đang làm gì, cảm xúc khiếp sợ nhất thời chuyển biến thành đồng tình cùng thương hại.
...
...
Từ Hữu Dung trực tiếp đi tới phòng của Trần Trường Sinh .
Đối với nàng mà nói, đó cũng không phải một chuyện quá khó khăn, không cần hiểu viện trưởng đặc quyền cái gì, chỉ cần hiểu rõ hắn là đủ rồi.
Nàng nhớ rất rõ ràng, thời điểm ở Chu viên, cho dù cực khổ bận rộn đến cỡ nào, ngày đêm bôn ba chạy trốn, căn bản không có thời gian tắm rửa, hắn cũng sẽ tận lực rửa sạch mặt cùng tay.
Tầng lầu này rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm người ta giận sôi.
Không có mạng nhện, không có mảnh giấy, không có rác, thậm chí ngay cả khe hở tấm ván gỗ trong góc cũng không có một hạt bụi.
Mặt sàn tựa như ngày nào cũng dùng nước rửa đi rửa lại mười lần, sạch sẽ đến mức có thể soi được bóng mình trong đó.
Từ Hữu Dung nhìn thoáng qua quần áo của mình, có chút bất an, nghĩ thầm người thích sạch sẽ có thể đều có chút biến thái hay không?
Nàng đi tới gian phòng kia, đáy giày chạm mặt sàn, không có phát ra âm thanh, chỉ để lại rất nhiều tuyết và bùn từ bên ngoài mang tới.
Đi tới trước cửa, nàng quay đầu lại nhìn dấu chân rõ ràng trên mặt sàn sạch sẽ, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười thỏa mãn.
Xác nhận trong phòng không có ai, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào..