Trạch Thiên Ký

chương 190: ta chỉ không muốn đánh giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ma Quân lẳng lặng nhìn hắn, nhìn rất lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn tươi cười lộ ra lợi cùng gương mặt tái nhợt, để cho Trần Trường Sinh đang nhớ lại bốn chữ tuyết trắng máu hồng.

Cuối cùng Ma Quân không đưa ra giải thích gì, chỉ nói: "Ngươi chỉ cần biết, ta đã ra đời, lớn lên ở trên phiến đại lục này."

Trần Trường Sinh nhớ lại câu nói Vương Chi Sách viết trên bút ký.

—— vị trí là tương đối.

Ý tứ của Ma Quân đã rất rõ ràng, nếu hắn ở bên này , vậy cũng không phải là bên kia.

Câu này có vẻ như là lời nói nhảm, trên thực tế lại bày tỏ thái độ rõ ràng của hắn.

Trần Trường Sinh ở trong đôi mắt của Ma Quân thấy được vô tận dã vọng cùng lãnh khốc gần như thần thánh, thấy được bình tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng không thấy được sự dối trá.

Hắn an tĩnh một lát, nói: "Về chuyện Thánh Quang đại lục, ta có chút ý kiến."

Sâu trong đáy mắt của Ma Quân hiện lên vẻ thưởng thức, sau đó nhanh chóng chuyển thành lạnh lẽo.

Hắn hiểu được ý tứ của Trần Trường Sinh, bởi vì về chuyện này, hắn cũng có cùng suy nghĩ.

Chính bởi vì như vậy, hắn mới càng thêm cảnh giác Trần Trường Sinh.

Vô luận Thương Hành Chu hay là vợ chồng Bạch Đế, bao gồm Hắc Bào cùng Ma Soái dù đa mưu túc trí, cường đại vô địch đến cỡ nào, Ma Quân cũng không quá mức để ý.

Hắn còn trẻ, còn có đủ thời gian để trưởng thành , hơn nữa chính bởi vì trẻ tuổi, hắn có rất nhiều tính chất đặc biệt mà đám lão nhân này đã mất đi.

Nhưng hiện tại hắn đối mặt với Trần Trường Sinh đồng dạng cũng trẻ tuổi, hắn giống như trước thấy được tính chất đặc biệt ở trên người của đối phương, điều này làm cho hắn có chút mơ hồ bất an.

Nhưng hiện tại còn chưa tới thời khắc gặp gỡ sinh tử, bởi vì ... cuộc nói chuyện này còn chưa kết thúc, thậm chí có thể nói chỉ vừa mới bắt đầu.

Nếu như đến cuối cùng, Trần Trường Sinh vẫn không thể đưa ra đáp án làm hắn cảm thấy hài lòng, như vậy lúc đó quyết định cũng không muộn.

"Ngươi có từng suy nghĩ tới chuyện, cùng ta liên thủ để làm một số thứ hay không?"

Ma Quân dùng giọng nói rất tùy ý đưa ra vấn đề quan trọng nhất hôm nay.

Trần Trường Sinh không nghĩ quá lâu, đã đưa ra đáp án: "Song phương cừu hận quá sâu, không ai có tư cách để nghị hòa, chính là ý nghĩ như vậy cũng không thể có."

Ma Quân lắc đầu nói: "Người như Đường Nhị tự nhiên không có tư cách đó, bởi vì bọn họ chỉ là thần tử, chỉ cần có ý nghĩ này, đó chính là sinh ra dị tâm, nhưng chúng ta không giống vậy, bởi vì chúng ta là quân vương, chúng ta là người dẫn đường dẫn dắt con dân đi về phía trước, chúng ta dĩ nhiên có tư cách để lựa chọn con đường."

Nhìn tuyết rơi vào trên bình trà trong nháy mắt đã hòa tan, Trần Trường Sinh nhớ tới cuộc nói chuyện ở Vấn Thủy thành Đường gia nhà cũ trước đó không lâu.

Ngày đó tuyết cũng có chút lớn, nói cũng là chủ đề tương tự, không phải đặc biệt trầm mặc, nhưng lại hàn lãnh thấu xương.

Tương lai của đại lục đến tột cùng sẽ là hình ảnh thế nào? Tam tộc sẽ tồn tại với quan hệ thế nào? Những vấn đề này đã có vô số trí giả thánh nhân từng nghĩ tới.

Đáp án mặc dù khó nói thành lời, nhưng không cần nói rõ, ai cũng biết, dĩ nhiên sẽ là hòa bình.

Nhưng chính là ở Vấn Thủy thành Đường gia nhà cũ, Đường lão thái gia đã nói một phen, biểu lộ ít nhất hiện tại đây là chuyện không thể .

Ở trong mấy trăm năm tới, cũng là không thể.

Trần Trường Sinh nghĩ tới Lạc Dương chi vây năm đó, nói: "Ma tộc là ăn thịt người ."

Ma Quân nhìn vào mắt của hắn nói: "Ta không ăn."

Trần Trường Sinh nói: "Cừu hận sẽ không vì thế mà biến mất, tộc nhân của ngươi cũng sẽ không vì chuyện ta chưa từng giết người trong bộ lạc của các ngươi mà quên mất chuyện phát sinh trong Bắc Phạt năm đó."

Ma Quân nói: "Yêu tộc có thể quên đi cừu hận năm xưa, vì sao Nhân tộc lại không thể? Cuối cùng cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi."

Trần Trường Sinh nói: "Có lẽ nhiều năm sau, Nhân tộc thật sự có thể quên được cừu hận năm xưa, nhưng hiện tại rất khó, ta cũng không làm được."

Ma Quân khẽ nhíu mày nói: "Ngươi không trải qua chuyện tộc ta xuôi nam, ngươi sống trong niên đại Nhân tộc vinh quang nhất, ta không hiểu mối thù của ngươi từ đâu mà đến."

"Ta đã đọc rất nhiều sách, trong sách ghi lại rất nhiều chuyện năm đó, ta đối với một câu chuyện trong đó có ký ức cực kỳ khắc sâu."

Trần Trường Sinh nghĩ tới sử sách tiền triều mình đọc ở Quốc Giáo học viện tàng thư lâu, trầm mặc một lát, tiếp theo sau đó nói: "Năm đó Ma tộc xâm nhập phía nam, thế như lửa cháy, Nhân tộc lại gặp nội loạn, căn bản không có sức chống cự, tiền triều thần tướng Lý Tuần dẫn ba ngàn tinh kỵ thủ hộ Ủng Tuyết quan, tứ cố vô thân, nhưng đã thủ vững một năm, cho đến khi Trần Huyền Bá xuất hiện."

Ma Quân khẽ nheo mắt, hàn mang vừa hiện tức ẩn.

Trận chiến thủ thành nổi tiếng này, toàn bộ đại lục không người nào không hiểu, hơn nữa sau đó đã tạo thành tranh cãi rất lớn, cho đến hôm nay vẫn tranh chấp không nghỉ, thậm chí ngay cả chút ít biện sĩ của Tuyết Lão thành cũng thường xuyên đem chuyện này ra nghị luận, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, rốt cuộc có dụng ý gì?

"Không phải là thủ vững, mà là tử thủ..."

Trần Trường Sinh đưa tay đem bình trà trên lò nhấc tới, rót chén trà cho mình.

Sau đó hắn nhìn bông tuyết rơi vào trong chén trà lập tức hòa tan trầm mặc thời gian rất lâu.

Năm đó Ủng Tuyết quan có thể ngày ngày đều có tuyết rơi như vậy, các tướng sĩ cùng bách tính có thể có chén trà nóng để uống hay không?

Tự nhiên là không có, bởi vì lương thực đều đã hết, vỏ cây cũng bị lột sạch, so với Lạc Dương chi vây còn muốn thảm hại hơn.

Khi Trần Huyền Bá suất lĩnh kỵ binh đuổi Ma tộc lang kỵ, tiến vào Ủng Tuyết quan , nhìn thấy chính là địa ngục giữa trần gian.

Ba ngàn tinh kỵ cuối cùng chỉ còn lại một ngàn bốn trăm người, nhưng dân chúng phụ nữ và trẻ em trong thành đã chết rất nhiều, hơn nữa nghe nói còn bị ăn thịt rất nhiều.

Người kia một kiếm chém cơ thiếp của mình hơn nữa phân thịt cho các tướng sĩ, chính là Lý Tuần nổi danh nhân ái.

Chuyện này tạo thành tranh cãi rất lớn, cho đến hiện tại ngàn năm sau, vẫn nghị luận xôn xao.

Năm xưa những người đó đến hiện tại cũng không biết mình làm đúng hay sai?

Ủng Tuyết quan phải giữ vững, nếu không Ma tộc lang kỵ sẽ có thể tiến quân thần tốc, uy hiếp tới trung tâm của Nhân tộc.

Thiên Lương quận sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi, Nhân tộc căn bản sẽ không còn cơ hội trở mình.

Nhưng làm như vậy là đúng ư?

Cho dù là thư sinh thống hận Ma tộc nhất, cho dù là Trần Huyền Bá kính yêu Lý Tuần nhất, đối với chuyện này cũng chỉ có thể giữ vững trầm mặc.

Bất quá càng nhiều người trong cuộc, đã không cần biết đáp án này.

Sau khi Ủng Tuyết quan được giải vây, Lý Tuần tự sát tại chỗ, từ phó tướng đến lính quèn cấp thấp nhất, hơn một ngàn người này cũng trước sau chết trận sa trường.

Trần Trường Sinh nói với Ma Quân: "Ta không biết nên đánh giá bọn họ như thế nào. Ma tộc ăn thịt người, bọn họ cũng ăn thịt người, hơn nữa còn ăn thịt đồng bào của mình, nhưng nếu như bọn họ không bảo vệ Ủng Tuyết quan thì sao? Sẽ có nhiều người bị các ngươi ăn thịt hơn."

Ma Quân nói: "Cho nên ngươi mới cừu hận Thần tộc ta như thế?"

"Ta lúc trước đã không nói rõ ràng, đó không phải cừu hận."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta chỉ muốn tranh thủ để cho Nhân tộc không xảy ra thảm kịch như vậy như vậy, cuối cùng không cần phải đánh giá chuyện như vậy."

Ý tứ của những lời này đã vô cùng rõ ràng.

Nếu như trong tương lai còn xuất hiện thảm kịch khó lòng đánh giá như thế, hắn hi vọng nó phát sinh ở Ma tộc nhất phương, mà không phải là Nhân tộc nhất phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio