Trạch Thiên Ký

chương 107: đơn giản là giết sạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nếu như hắn thật sự là Chiêu Minh Thái tử, ta nghĩ, hiện tại hẳn là có rất nhiều người muốn hắn chết, mặc dù những người đó có thể đã biết hắn sắp chết, nhưng ngài cũng rất rõ ràng, thân thể tánh mạng thậm chí cả gia tộc thiên thế của bọn hắn đều dựa vào ngài, bọn họ sẽ không mạo hiểm đi đánh cược, sẽ không cho phép hắn sống thêm một ngày nào nữa."

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Cho nên ta không thể rời khỏi Quốc Giáo học viện, Nam Khê trai kiếm trận cũng sẽ vĩnh viễn không giải trừ."

Chén sứ xanh thẫm nhã đạm trên ngón tay chậm rãi chuyển động, giống như guồng nước bị nước suối đẩy đi, bằng phẳng nhẹ nhàng không tiếng động.

Thánh Hậu nhìn chén trong tay, lộ ra mỉm cười như có thâm ý, không nói gì cả.

Chén sứ xanh thẫm rất xinh đẹp, nhìn như thực cứng, nhưng đối với nàng mà nói, chỉ cần hơi động niệm, có thể bóp thành phấn vụn.

Từ Hữu Dung không hi vọng Thánh Hậu sẽ cứu Trần Trường Sinh, cho dù hắn có thể là con trai ruột của nàng.

Hơn nữa Giáo Hoàng Bệ Hạ không có cách nào đối với bệnh của Trần Trường Sinh, nương nương cũng chưa chắc có cách gì khác.

Nhưng nàng hi vọng trong đoạn năm tháng cuối cùng của Trần Trường Sinh, có thể có được một đoạn thời gian xinh đẹp tĩnh lặng không bị quấy rầy.

Trần Trường Sinh sau mười tuổi đã phải thừa nhận ám ảnh tử vong khó nhọc đi về phía trước, không có bất kỳ thời gian nào để nghỉ ngơi, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng cảm thấy rất thương tâm.

"Nếu như ngài đồng ý, ngày mai ta sẽ dẫn hắn rời khỏi kinh đô."

Từ Hữu Dung nhìn Thánh Hậu nương nương nói.

Thánh Hậu thu lại nụ cười, vẻ mặt hờ hững nói: "Nếu như hắn thật là con trai của ta, như vậy hắn sống thêm một ngày, ta sẽ bất an thêm một ngày."

Từ Hữu Dung nói: "Trên đường từ Hàn Sơn trở về, ta tra xét tất cả giáo điển, thiên đạo cắn trả, cũng không cí chứng minh thực tế."

"Đó là bởi vì vô luận Thái Tổ Hoàng Đế hay là Thái Tông, cũng không làm trái với lời thề ban đầu, người trước hại chết tất cả con của mình trừ Thái Tông ra, người sau trực tiếp giết sạch mấy lão già trên các bức họa trong Lăng Yên các, nếu như không phải Vương Chi Sách chạy nhanh, nói không chừng Thái Tông hắn thật sự có thể thiên thu muôn đời, đến bây giờ vẫn ngồi ở trên vị trí này của ta."

Nàng nhắc tới Thái Tổ cùng Thái Tông Hoàng Đế, cũng không có vẻ cung kính, nhất là nhắc tới Thái Tông Hoàng Đế vạn dân kính ngưỡng, giọng nói đầy mỉa mai, lộ vẻ khinh thường.

"Hai năm trước Trần Trường Sinh thắp sáng mệnh tinh của mình ở tàng thư lâu Quốc Giáo học viện, ta cùng Mạc Vũ vừa vặn ở trên Cam Lộ Đài, lúc ấy ta nói một câu, mệnh tinh, cũng có thể có chính là khắc tinh mà vận mệnh an bài... Nếu như vận mệnh an bài, giữa ta cùng hắn chỉ có thể có một người sống, ngươi cảm thấy thiên đạo sẽ để hắn chết hay là ta chết?"

Thánh Hậu thanh âm từ từ hàn lãnh.

Từ Hữu Dung rất rõ ràng, ở trước lúc thiên đạo đưa ra phán xét cuối cùng, nương nương sẽ tự mình đưa ra đáp án trước.

Thánh Hậu đứng dậy, ý bảo nàng không cần nói nữa, chắp tay đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời bao la giống như đang thiêu đốt.

Từ Hữu Dung cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, híp mắt, trong vô thức đem hai tay đưa đến phía sau lưng.

Từ phía sau trông qua, tư thế của các nàng giống nhau như đúc, nhìn qua tựa như điêu khắc mà thành, vừa như một đôi mẹ con.

Thánh Hậu nói: "Cho dù ai đến xem, ngươi còn giống nữ nhi của ta hơn là Bình Quốc."

Bình Quốc là con gái nuôi của nàng xuất thân từ Thiên Hải gia, liên hệ máu mủ quá gần, dung mạo cũng có mấy phần tương tự.

Nàng lúc còn trẻ là một trong các mỹ nhân nổi danh nhất thế gian, Từ Hữu Dung là thiếu nữ được thế nhân hiện tại công nhận đẹp nhất, đồng dạng cực hạn xinh đẹp nhưng lại không tương tự.

Nhưng đúng như nàng nói, cho dù ai đến xem, Từ Hữu Dung đều giống như con gái ruột của nàng.

Đó là bởi vì nguyên nhân khí chất, khí độ, khí phách tương tự.

"Trên thực tế, ta cũng vẫn luôn coi ngươi như con gái của mình, bởi vì chúng ta có huyết mạch giống nhau."

Thánh Hậu nhìn đám mây thiêu đốt ở chân trời, quang minh chói mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, tự tin vô cùng cường đại: "Năm đó hiến tế tinh không, nghịch thiên cải mệnh, ta cam tâm tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cũng muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, ta chưa bao giờ hối hận vì chuyện này cả, bởi vì ta rất rõ ràng, cho dù là thiên đạo, cũng không cách nào ngăn cản phượng hoàng sống lại."

Đám mây thiêu đốt ở trong bầu trời chậm rãi bay về phía tây, nhìn qua giống như phượng hoàng ở trong ngọn lửa phá vòng vây lao ra.

"Ngươi, chính là đời sau của ta, người thừa kế của ta."

Thánh Hậu nhìn về Từ Hữu Dung, lạnh nhạt nói: "Mà hắn có phải con của ta hay không, ta căn bản không thèm để ý."

Từ Hữu Dung nghĩ thầm, dù sao cũng là ruột thịt với nàng, chẳng lẽ không có một chút tình cảm tồn tại hay sao?

"Ta dạy ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn lại, lão sư của ngươi lại dạy ngươi trở về chỗ cũ rồi."

Thánh Hậu mặt không chút thay đổi nói: "Tình cảm là thứ rẻ mạt nhất trên thế gian này, đạo đức chẳng qua là cái cớ để người yếu bảo vệ mình, những thứ này đều không quan trọng."

Từ Hữu Dung nói: "Vậy cái gì mới là quan trọng nhất?"

Thánh Hậu nhìn thiên không, tự nhiên nói ra: "Tồn tại."

Từ Hữu Dung yên lặng suy nghĩ chốc lát, nói: "Chúng ta nên tồn tại như thế nào?"

"Tồn tại như thế nào, đều có kỳ diệu riêng, nhưng có thể tồn tại lâu dài hay không, thần hồn bất diệt như thế nào, mới là đại đạo."

"Vạn vật có thủy có chung, mặc dù trên Thần Ẩn nhìn thấy Đại Tự Do, cũng muốn sinh diệt."

"Bản vật dễ dàng mục nát, nhưng dấu ấn của nó bất diệt, cuối cùng muốn xem dấu vết đậm nhạt ra sao."

Thánh Hậu xoay người lại, nhìn nàng nói: "Mà dấu vết đến từ chính bước đi của mỗi chúng ta, từ trong phương hướng sâu trong lòng mỗi người."

Từ Hữu Dung nói: "Nếu có người ngăn cản con đường phía trước?"

Thánh Hậu nói: "Cho nên chúng ta cần phải có năng lực giết sạch tất cả mọi thứ cản trước mặt mình, như thế mới có thể dựa theo tâm ý của chúng ta mang theo thế giới này đi về phía trước, đem thần hồn của chúng ta khắc ở trên lịch sử, cho dù phía sau có hàng vạn hàng nghìn người thống mạ, cũng không cách nào xóa bỏ, như thế mới có thể đến gần vĩnh hằng chân chính."

Từ Hữu Dung vẫn chưa hiểu rõ, nhíu mày nói: "Nếu như tất cả mọi người đều phản đối, làm sao có thể giết sạch được chứ?"

"Dĩ nhiên có thể giết sạch được, đây là chuyện rất đơn giản."

Thanh âm của Thánh Hậu quanh quẩn ở trong cung điện trống trải.

"Trước hết giết sạch bên kia."

Nàng nhìn phương bắc xa xôi, phảng phất nói chuyện với gió tuyết quanh năm không nghỉ nơi đó.

"Sau đó giết sạch bên kia."

Nàng nhìn về phương tây xa xôi, phảng phất hướng về phía đại dương mênh mông bát ngát đưa ra tuyên cáo.

"Tiếp theo giết sạch nơi đó."

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về nơi nào đó ở kinh đô.

Theo những lời này của nàng, rừng cây hai bên Ly cung thần đạo bỗng nhiên không gió mà động, vô số thanh diệp tuôn rơi rơi xuống.

"Cuối cùng giết sạch bên kia."

Nàng nhìn bầu trời, ánh mắt rất sâu, dường như muốn đem phiến bầu trời bao la đang thiêu đốt kia khám phá.

...

...

Hoàng hôn dần tan, bóng đêm đã tới, tửu lâu ngoài Quốc Giáo học viện tiếp tục ngừng kinh doanh, Bách Hoa hạng rất là an tĩnh, chỉ có người bán hàng rong thỉnh thoảng hô vang mấy tiếng, chỉ bất quá chắc là đã nhận được Quốc Giáo kỵ binh cảnh cáo, biết hiện tại Thánh Nữ cùng Nam Khê trai các đệ tử cũng ở tại Quốc Giáo học viện, tiếng hô rất là tiết chế, thanh âm không lớn.

Một lão hán đang gánh hàng bán hoa, mượn bóng đêm che chở đi tới trước tường rào của Quốc Giáo học viện, nhìn như đi tiểu, nhưng đột nhiên biến mất không thấy.

Xe ngựa Rừng Hồ lâu đưa đồ ăn từ cửa sau vào Quốc Giáo học viện, so với bình thời số lượng bữa ăn càng nhiều được đầu bếp cẩn thận ôm vào trong phòng bếp chuẩn bị để các học sinh cùng Nam Khê trai đệ tử buổi tối dùng ăn, một trung niên hán tử cùng một vị đầu bếp đưa đồ ăn vừa nói chuyện phiếm mấy câu, sau đó biến mất ở phía ngoài tường xám.

Chuyện tương tự xuất hiện ở rất nhiều địa phương, nhưng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý.

Tổng cộng có mười bốn người mượn bóng đêm lẻn vào Quốc Giáo học viện, cũng là thích khách cùng sát thủ.

Trừ Thiên Cơ các cùng Hắc Bào, toàn bộ đại lục chỉ có Thanh Lại ty có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được nhiều thích khách cùng sát thủ cường đại đến thế.

Nam Khê trai nữ đệ tử cảnh giới cực cao, kiếm pháp cực mạnh, bày kiếm trận lại càng cường đại chí cực, nhưng dù sao cũng là đạo môn đệ tử thanh tu trong núi, kinh nghiệm phương diện này vô cùng ít, mà ngoài tường Quốc Giáo học viện canh gác chung quanh phạm vi mười dặm, Quốc Giáo kỵ binh tuần phòng nghiêm mật như thế nào, cũng không thể khống chế toàn bộ các khu vực.

Quốc Giáo học viện không phải tất cả mọi người đều không phát hiện thích khách lẻn vào.

Ở thời điểm lão hán bán hoa đi tới trước Quốc Giáo học viện tường rào, Chiết Tụ đã mở mắt.

Hắn không ở trong lầu, mà là đang trên đại dong thụ ven hồ.

Lúc ban ngày, Trần Trường Sinh dặn dò di ngôn, còn nói rất nhiều việc.

Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu rất lặng yên, Hiên Viên Phá đã đi, Chiết Tụ cũng không nói gì, trực tiếp lên cây, ôm Ma Soái kỳ kiếm bắt đầu ngủ say.

Phía sau hắn là Nam Khê trai kiếm trận, sau nữa là tiểu lâu, Trần Trường Sinh ở bên trong.

Muốn giết Trần Trường Sinh, đầu tiên phải qua hắn.

Năm đó ở trên Thanh Vân bảng, hắn đứng thứ hai, là thiếu niên thiên tài duy nhất có thể uy hiếp địa vị của Từ Hữu Dung, không phải bởi vì cảnh giới của hắn cao bao nhiêu, mà là lực chiến đấu của hắn cực kỳ cường đại.

Hôm nay ở Quốc Giáo học viện, cảnh giới của hắn cũng không phải cao nhất, nhưng nếu như không tính pháp khí cùng vật khác, cho dù Trần Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Bởi vì hắn thuở nhỏ sống ở cánh đồng tuyết hoang vu nhưng hung hiểm, là lang tể tử đối mặt với tử vong mà sống sót.

Mùa thu năm ngoái ở trước cửa Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh một kiếm phá tinh vực, khiếp sợ toàn trường, lúc ấy hắn đã nói, có ít nhất năm người có thể làm được chuyện như hắn, ở Thông U cảnh thắng Tụ Tinh.

Hắn nói năm người là Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung, Cẩu Hàn Thực, chính mình, còn có Chiết Tụ.

Chiết Tụ có cảm giác cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm, mặt không thay đổi nhìn Quốc Giáo học viện dưới bóng đêm, không bao lâu, đã phát hiện bóng dáng của ít nhất bảy tên thích khách.

Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp vô cùng quỷ dị, bởi vì thích khách lần lượt gục xuống, có kẻ ngã xuống cỏ dại, có kẻ ngã xuống rừng cây, thích khách nổi danh mượn nước mà lẩn trốn, lại trầm xuống, không còn nổi lên, dưới ánh sao chỉ có thể nhìn thấy mấy bôi hồng nhàn nhạt trong hồ nước.

Chiết Tụ thế mới biết, thì ra Quốc Giáo học viện ẩn giấu nhiều cường giả như vậy, mặc dù cường giả rõ ràng là bạn không phải địch, lại như cũ làm hắn sinh ra chút ít lạnh lẽo.

...

...

Một chiếc xe ngựa dừng ở phía ngoài Bách Hoa hạng.

Trong xe ánh đèn rất mờ mờ, chiếu vào giấy trắng có chút úa vàng trên bàn, chữ viết trên giấy cũng có chút nhuốm màu xanh.

Hai gã quan viên Thanh Lại ty sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt.

Không nghi ngờ chút nào, kể từ khi Thánh Hậu nương nương chấp chính tới nay, nha môn trong Bắc Binh Mã Ty hồ đồng kia, là địa phương âm trầm nhất, làm việc kiêu ngạo nhất toàn bộ đại lục.

Nhưng khuya hôm nay Thanh Lại ty muốn giết, không phải là người bình thường, mà là Giáo Hoàng tương lai, nghĩ đến sự thật này, hai gã quan viên vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi.

Lẻn vào Quốc Giáo học viện chút ít thích khách, không có một người trở lại.

Kinh khủng hơn chính là, Quốc Giáo học viện không có bất kỳ thanh âm vang lên, căn bản không giống có chiến đấu phát sinh.

Bóng đêm bao phủ Quốc Giáo học viện, phảng phất giống như là vực sâu, lặng yên không một tiếng động cắn nuốt sinh mệnh của hơn mười tên thích khách giỏi nhất của Thanh Lại ty.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio