.
Đã lâu rồi chưa đến trang trại, nhưng mọi thứ có vẻ cũng không có nhiều thay đổi.
Bác gái trang trại vẻ mặt ân cần chào hỏi: “Mẹ Lưu Quyên? Đã lâu không gặp. Con là tới gặp Mao Mao sao?”
Tôi mỉm cười và nói dạ đúng ạ, sau đó buông dây thừng của Lưu Quyên, nó chạy mất trong nháy mắt.
Hoa Cường ở bên cạnh: “À hú a hú à hú à hú……………. …”
Tôi vỗ đầu nó và nói không thể thả mày đi được, mày sẽ làm cho những con vật nhỏ khác sợ hãi.
Trong lúc nói chuyện, Lưu Quyên và một con alpaca trắng khác chạy về phía chúng tôi, tôi hét lên “Mao Mao!”
Con alpaca dang rộng móng guốc và lao vào vòng tay tôi.
Tôi chạm vào đầu nó và gọi Trì Dương: “Để tôi giới thiệu với anh, đây là cha của Lưu Quyên, Lưu Mao Mao.”
Trì Dương trợn to mắt: “hả? Thì ra cha của nó là một con alpaca?”
Chú Lưu liếc xéo anh: “… nếu không thì còn có thể là gì nữa?”
Trì Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu “Cháu tưởng …” Anh ta liếc mắt nhìn tôi “Chết tiệt, quên mất.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Hết giận rồi đúng không?”
Trì Dương gật gật đầu, lại rất nhanh phản bác lại, cứng răng cứng cổ nói: “Ai tức giận! Tôi không phải, nào Mao Mao, cho chú sờ đầu nào~”
Hahahahaha.
Trông có chút dễ thương mà
Chúng tôi ở lại trang trại cho đến tối, Hoa Cường được chú Lưu vô cùng yêu quý, được ban cho đặc ân “Cởi dây trói và đuổi gà vịt đi khắp nơi”.
Nguyên văn lời nói của chú Lưu như sau: “Cuộc đời lão Lưu này chưa từng thấy con chó nào biết phun nước miếng! Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt mà!”
…
Trì Dương lộ rõ vẻ vui mừng, thậm chí còn cởi bỏ chiếc áo khoác thường ngày, xuống sông bắt cua cho tôi.
Đến lúc về, tôi mở cửa ghế sau, Trì Dương ngượng ngùng lầm bầm nói: “Thôi, cô ngồi phía trước đi.”
Tôi nín cười và nói đây không phải là chỗ ngồi đặc biệt của Hoa Cường à.
Trì Dương không nhìn tôi, cúi đầu đá viên đá cuội nói nhỏ: “Từ nay đều là chỗ của cô.”
Hoa Cường: &)? (… &%…? % &% ¥ &%!? (mất ghế đặc biệt)
Trên đường trở về, xuôi theo ánh hoàng hôn, lúc dừng đèn đỏ, Trì Dương quay đầu về phía tôi: “Tóc rối rồi.”
Tôi: “Tự chỉnh đi!”
Trì Dương: “Hai tay không thể buông tay lái!”
TÔI:”……”
Chiều quen thói!
Thành phố đã lên hàng ngàn ngọn đèn trước khi chúng tôi về đến nhà.
Hoa Cường với Lưu Quyên hôm nay chạy nhảy mệt mỏi đến mức chúng nằm ngay xuống sàn, ăn xong liền bất tỉnh.
Tôi và Trì Dương chậm rãi ăn dưới ánh đèn vàng ấm áp.
“Cái kia …” Tôi nhìn anh, trầm giọng nói: “Bữa tối sau này tôi sẽ không tính tiền anh nữa.”
Hai mắt Trì Dương sáng ngời, khuôn mặt hơi đỏ lên “Vậy thì anh … sẽ luôn rửa bát cho em, được không?”
Tôi cũng nóng mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Được.”
Trước khi đi, anh ấy cúi xuống nhìn tôi, dịu dàng nói, vậy, mai gặp lại.
Tôi mượn dũng khí từ đâu đó, nắm lấy cổ tay áo của anh, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi “Cái đó… Hoa Cương làm hỏng con gấu dâu mà em đang ôm rồi, không có thứ gì ôm em ngủ không ngon.”
Đại ngốc nào đó lộ vẻ lo lắng, nghiêm túc nói: “Vậy ngày mai anh sẽ mua con khác cho em, em muốn to cỡ nào?”
Tôi ngẩng đầu: “… hay là em đi với anh?”
Trì Dương chợt nhận ra “Ồ!”
Ồ cái gì àm ô đồ ngốc này!!
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, hai má vẫn còn nóng, liền đẩy anh ra khỏi cửa, “Quên đi!!!”
Anh hoảng sợ đẩy cánh cửa chen vào “Hay ôm anh đi! Ôm anh … rất thoải mái…”
…