Tại quán bar Thiên Hỉ
Một cô gái đang ngồi ngay quầy rượu với gương mặt vô cùng xinh đẹp lại cực kì sắc sảo. Ánh mắt toát lên vẻ kiêu hãnh đặc trưng vốn có của một thiên kim danh giá. Có thể nói khí chất cực kì cao quý toát lên từ bên trong mà không cần những thứ trang sức lấp lánh làm nổi bật.
Cô mặc trên người một chiếc váy body cúp ngực ôm sát cơ thể lộ ra mọi đường cong, chỗ cần nhô thì nhô, cần phẳng thì phẳng phải nói là thân hình tiêu chuẩn của một người mẫu.
Chỉ cần bất kỳ ánh mắt nào va chạm nhẹ về phái cô thì cũng khó mà rời mắt đi, không những vậy còn bị điêu đứng đến mất hồn.
Từ khi cô bước vào đây và ngồi ở đây thì mọi ánh mắt biến thái luôn để ý cô không hề rời đi, cũng có nhiều người đã mời rượu cô nhưng cô không hề uống mà trực tiếp từ chối.
Tuy cô chỉ mới về nước được có hai ba hôm nhưng người của quán bar không ai là không quen biết cô bởi vì nhà họ Sở của cô chính là chủ của nơi đây, ai dám động đến cô cũng chẳng phải là chán sống nữa rồi ư.
Phái sau bỗng có một bàn tay thon dài chạm nhẹ vào vai cô khiến cô bất giác quay người nhìn lại.
- cậu sao thế ? Gọi mình đến gấp như vậy chắc chắn là có chuyện rồi đúng không ?
Người chạm vào cô không ai khác mà chính là cô bạn thân của cô – Mã Nhạc thiên kim Mã gia.
Thắng Nam cô từ nhỏ vốn có rất nhiều bạn nhưng toàn là bạn ăn chơi chỉ có duy nhất Mã Nhạc cô xem cô ta như bạn thân mà đối đãi.
- tớ có chuyện mới cần đến cậu giúp đỡ đây, cậu có biết tớ sắp kết hôn rồi không ?
Mã Nhạc trợn tròn mắt kinh ngạc khi nghe Thắng Nam nói về việc cô sắp kết hôn. Chẳng phải vừa về nước sao, sao lại kết hôn rồi, đùa sao ?
- cậu đùa như vậy thật là không vui đâu, chẳng phải cậu vừa về nước sao ? Còn nữa tớ đâu nghe cậu nhắc đến việc cậu có bạn trai sao kết hôn rồi.
Thắng Nam thở dài buồn bã, cô cũng đâu muốn kết hôn ở thời điểm này đâu nhưng lời đã hứa không thể không thực hiện.
- gia đình tớ từ trước đây đã có hôn ước với Đình gia, giờ người Đình gia nhắc đến vấn đề này còn nói sẽ tổ hành hôn lễ trong ngày. Cậu không biết đâu, giờ mình chỉ còn ngày để ăn chơi, tớ thật sự rất buồn.
Mã Nhạc cũng sốt ruột thay cho Thắng Nam, rõ ràng tuổi thanh xuân ngoài học và ăn chơi ra thì Thắng Nam cả một người bạn trai cũng không có thế mà lại bắt cô kết hôn thật sự là quá đáng.
- cậu gọi mình đến đây chắc đã nghĩ ra được cách để thoát cuộc hôn nhân này rồi đúng không ?
Cô cười tươi, tay đặt lên vai của Mã Nhạc nói.
- cậu giúp mình kết hôn có được không ?
Mã Nhạc trợn to mắt, ly rượu đang uống cũng vì bị câu nói của Thắng Nam mà phun ra.
- cậu không thể đùa như vậy được, đó là hôn nhân không phải trò đùa. Tớ không thể giúp cậu được, tớ mà thay cậu kết hôn thì Văn Doãn phải làm sao, anh ấy biết nhất định sẽ chia tay với mình đấy.
Trong đầu của Thắng Nam dường như đã có kế hoạch nếu không sẽ không nghĩ ra kể cưới thay này.
- cậu yên tâm, chỉ cần cậu thay tớ gả đi thì ngày hôm đó tớ sẽ có cách khiến cậu an toàn rút lui, không những vậy Văn Doãn cũng sẽ không biết được.
Mã Nhạc nhìn Thắng Nam như muốn phát điên, gằn giọng nói, trên mặt lại mang theo vẻ bi quan tột độ.
- tuyệt đối không được đâu, chuyện này làm sao mà có thể thần không biết quỷ không hay. Người khác không biết nhưng chồng tương lai của cậu không thể không biết mặt cậu.
- chuyện này thì cậu yên tâm đi, mình sinh sống ở nước ngoài lâu như vậy muốn điều tra mình là việc không thể, huống hồ là cả mặt anh ta mình cũng chưa gặp thì anh ta nhất định cũng chưa thấy được mặt mình ngoài cô út của mình. Cậu giúp mình đi mà !
Thắng Nam lúc này lại mỉm cười vui nói chắc chắn như đinh đóng cột.
- thôi được, mình sẽ cố gắng giúp cậu. Nhưng cậu nhớ đấy phải để mình an toàn rời đi.
Thắng Nam cười tươi, vẻ mặt đắc ý hơn bao giờ hết. Cô không ngờ nhanh như vậy lại có thể thuyết phục được cô bạn của cô đồng ý gả thay cho cô.
Cũng may là tài năn nỉ của cô lại hiệu quả như vậy.
Một lần nữa nụ cười hài lòng và đầy khả ái hiện lên trên khuôn mặt vốn lạnh băng từ nãy giờ của cô, cô vui đến mức như vừa được mẹ mua kẹo cho.
Nhưng không ngờ nụ cười vừa rồi của cô lại lọt vào mắt của một đám công tử đang hung hăng ngồi gần đó. Nhìn đám người này cũng đoán được là đám công tử ăn chơi không ra gì, cả cách mặc đồ cũng theo thời trang quái lạ. Đúng là nhà giàu làm cái gì cũng muốn nổi và lạ hơn người mới chịu.
- Lâm thiếu, anh nhìn xem cô gái ngồi ngay quầy phục vụ kia có phải rất câu dẫn không ?
Lại một tên công tử khác nửa vẻ mặt thèm thuồng lộ rõ ra trên gương mặt, suýt chút nữa là nước vãi cũng chảy ướt sàn.
- cậu ta nói đúng đấy, Thiếu Kỳ hay là cậu lại làm quen với cô ta cho chúng tôi mở mang tài tán gái của cậu đi.
Tên được gọi là Lâm thiếu này tên đầy đủ là Lâm Thiếu Kỳ, là một công tử phong hoa, ăn chơi trác tán bậc nhất của tập đoàn đá quý Lâm Thị. Hắn ta có thể coi là công tử nổi tiếng nhất ở Hương Cảng bởi tài tán gái không ai bằng, ngủ với mấy cô gái xong thì tùy tiện quăng tiền rồi vứt bỏ, thích thì chơi, chán thì bỏ. Từ nhỏ được nuông chiều nên tính cách vô cùng xấu xa, ngoài việc tán gái thì hắn giỏi nhất là dùng thủ đoạn và tiêu tiền hoang phí. Trong mắt hắn tất cả các cô gái đơn giản chỉ là thú vui qua đường mà thôi.