Thắng Nam nằm trên phòng đang đọc sách thì nghe thấy tiếng động cơ từ bên ngoài.
Nếu như không phải cô mở cửa hành lang cho thoáng mát thì cũng sẽ không thể nghe thấy được vì tất các phòng của Kỳ Hoa viên này thì đa phần hết phân nửa đều là phòng được xây cách âm, người bên ngoài không thể nghe động tĩnh bên trong mà người bên trong cũng chẳng nghe thấy được bên ngoài.
Phòng cô lại là một trong những căn phòng được xây dựng cách âm vì thế mà không mở cửa thì động tĩnh bên nhiều cô đều sẽ không nghe thấy được.
" CẠCH "
Tiếng động cơ xe cô vừa nghe chưa được bao lâu thì đã nghe được tiếng cánh cửa được mở.
Phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc không cảm xúc của Đình Phong đang hướng nhìn về phía cô.
- anh...tìm tôi có việc gì ?
Thắng Nam rời khỏi giường mang cuốn sách gấp lại đặt trên bàn.
- nếu anh đến tìm tôi vì việc hôm nay của Bạch Như Ý thì không cần đâu.
Tôi thừa nhận là tôi đánh cho cô ta chảy máu, tôi là một người phụ nữ vừa độc ác lại vừa điên rồ, anh vẫn là nên cách xa tôi một chút.
Thắng Nam đặt mong ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn trong phòng, nhàn nhã nói.
Cô dám làm thì cô dám nhận, dù gì anh cũng chưa từng xem cô là vợ, cô cần gì phải nể mặt anh mà để Bạch Như Ý leo lên đầu cô ngồi.
- cô muốn thế nào mới ngừng lại những hành động điên rồ đó với cô ấy ?
Hức...anh là chồng cô, vậy mà lại bênh vực cho Bạch Như Ý chỉ vì muốn cô ta không bị tổn hại.
Thật sự là chuyện cười hiếm thấy đấy !
Chồng mình lại vì phụ nữ bên ngoài mà hạ giọng với mình, người làm vợ như cô thật sự thất bại.
Thắng Nam cười nhạt cgo số phận của mình.
- cô cười cái gì ? Tôi hỏi cô, cô muốn thế nào...
- anh hỏi tôi muốn thế nào ? Được, tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh ly hôn với tôi thì mọi chuyện có thể giải quyết cả.
Ly hôn ? Mới chỉ được bao lâu mà cô đã chịu đựng không nổi rồi sao ? Anh chính là muốn khiến cô như vậy, bị áp bức đến đường cùng phải cầu lụy anh.
Nếu cô nhanh như vậy đã muốn cùng anh chấm dứt mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa này thì anh càng không thể để cô đạt được tâm nguyện.
- được, tôi đồng ý với cô nhưng...
Khoé miệng của Đình Phong bất giác hiện lên một nụ cười đầy nham hiểm, tiếp tục nói:
- đêm nay cô phải hầu hạ tôi, nếu cô làm tốt tôi sẽ suy nghĩ lại.
Tâm tình của Thắng Nam bỗng rơi vào trầm tư.
Cô vất vả vượt qua cuộc hôn nhân này suốt hơn một tháng, nhường nhịn đủ điều cuối cùng cũng có thể được giải thoát nhưng cô lại phải đánh đổi bằng một đêm trên giường với người chồng danh nghĩa này.
- cô có thể từ từ suy nghĩ.
Đình Phong định bước đi thì Thắng Nam nhắm mắt cắn nhẹ môi miễn cưỡng nói lớn tiếng.
- tôi đồng ý với anh, hi vọng anh đừng nuốt lời.
Đình Phong đạt được ý muốn của mình, cũng như là bước đầu tiên của kế hoạch.
Anh từ trước đã đoán được cô nhất định sẽ đề nghị đến việc ly hôn trước, nhưng chỉ không ngờ thời gian tính toán còn nhanh hơn anh nghĩ vì thế kế hoạch của anh cũng phải tiến hành sớm hơn dự kiến ban đầu.
- Đình Phong này nói lời nhất định giữ lời.
Hi vọng phu nhân sẽ không để người chồng như tôi phải thất vọng.
Thắng Nam đến cuối cùng vẫn là lựa chọn tự do cho bản thân mình.
Chỉ cần cô được tự do thoát khỏi cái lồng sắt mang hai chữ " hôn nhân " này thì đánh đổi một đêm của cô cũng chẳng sao cả.
Điều cô trước nay luôn theo đuổi là tự do tự tại, sau này cũng sẽ là như thế.
~
- Phong, em còn nghĩ anh sẽ không đến thăm em.
Bạch Như Ý trước nay gặp Đình Phong đều như là một con mèo cụp đuôi.
- xuất viện đi, tôi đưa cô về nhà.
Bạch Như Ý vui mừng ra mặt, cô ta nghĩ nhà ở đây là Kỳ Hoa viên.
- về Kỳ Hoa viên sao ?
Đình Phong không đáp lại, chỉ nói mỗi một câu nói đó rồi giúp cho Bạch Như Ý làm thủ tục xuất viện.
Trên suốt đường về, Bạch Như Ý không biết vì sao mà từ khi bước lên xe thì cứ ngủ liên miên gọi cũng không dậy.
- thiếu gia, đã tới Bạch gia rồi.
Đình Phong ngay từ đầu đã không có ý định đưa Bạch Như Ý trở về Kỳ Hoa viên vì nếu cô ta về chẳng khác nào phá hoại chuyện tốt tối nay của anh.
Cho nên anh dứt khoát bỏ thuốc mê vào ly nước đưa cho Bạch Như Ý uống vì thế cô ta sau khi lên xe đã ngủ miên man vì thuốc phát tác dụng.
- Đình tổng hoan nghênh ngài đại giá quang lâm.
Quản gia nhà họ Bạch từ bên trong chạy ra vui vẻ kính chào anh.
- Bạch tiểu thư sau khi uống thuốc nên đã ngủ thiếp, ông đưa cô ấy lên phòng nhé.
Tư Cầm đỡ lấy Bạch Như Ý từ trên xe xuống đưa đến bên cạnh quản gia.
Tư Cầm là một trong tứ đại cao thủ, cũng như cánh tay đắc lực giúp Đình Phong làm việc.
Ngoài Tư Cầm ra thì còn có Diệp Thủ, Bách Gia và một cô gái bí ẩn tên là Thư Giai Kỳ.
Tuy là cánh tay đắc lực của Đình Phong nhưng bốn người đều sống ở bốn khu vực khác nhau, rất ít khi có mặt đông đủ nếu như không có lệnh của Đình Phong.
Tư Cầm và Diệp Thủ là hai người luôn đi bên cạnh Đình Phong, còn Bách Gia là người ở trong tối giúp Đình Phong làm mọi việc.
Về cô gái Thư Giai Kỳ thì khác, xuất hiện như gió mà đi thì cũng như gió, rất ít người nhìn thấy gương mặt thật của Thư Giai Kỳ ngoài Đình Phong và ba người kia.
- tôi muốn gặp Bạch lão gia và Bạch lão phu nhân.
Quản gia mỉm cười, dẫn đường cho Đình Phong đi vào bên trong.
Bạch gia cũng là một trong những gia tộc có thế lực hơn trăm năm qua, nhưng kể từ sau khi Bạch lão gia kế thừa thì hưng thịnh càng lúc càng kém chỉ có mức trung bình, muốn vực dậy cũng phải nói là rất khó.
Bởi rằng phía sau lưng của họ Đình Phong đã âm thầm nhúng tay khiến Bạch gia không cách nào tiến mà chỉ có nằm tại chỗ.
Chỉ cần là người có tính uy hiếp với Đình Phong thì anh đều dùng cách của mình kiềm hãm họ khiến họ muốn vực dậy cũng không được.
Nếu dám chống cự thì lụi tàn càng nhanh, điều này họ biết rất rõ nhưng họ chẳng thể làm được gì vì thế lực của Đình Phong xây dựng bao năm qua càng lúc càng lớn mạnh, đối đầu với Đình Phong thì tức là lấy chữ trứng chọi đá mà thôi.
Vì thế mà Bạch lão gia mới không ngăn cản con gái mình để cô ta tiếp cận Đình Phong, làm thân với anh vì như vậy sẽ có thể biến thù thành bạn, biến xa lạ thành người nhà.
Nhưng dường như họ lại nghĩ quá đơn giản rồi, nếu dễ dàng tiếp cận được Đình Phong như vậy thì bao năm qua đã sớm có được cần gì phải đến bây giờ.
- Đình tổng, muộn như vậy còn làm phiền cậu đưa con gái Như Ý của tôi về.
Bạch lão gia vừa từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Đình Phong thì đã vui vẻ, cười đến híp cả mắt.
- cậu Phong, cậu ở lại dùng cơm rồi hãy về.
Bạch lão phu nhân liền khách sáo nói tiếp sau chồng mình.
- không cần, giờ cũng hơn h tôi phải về rồi.
Chỉ có một chuyện tôi cần phải nói rõ !
Bạch lão gia cười cười đi đến vỗ nhẹ vai của anh.
- có gì ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói.
Đình Phong nhanh chóng gạt tay của Bạch lão gia ra khỏi vai mình, ánh mắt không hài lòng với hành động vừa rồi của ông ta.
- sau này hai người hãy quản lý con gái của mình thật tốt.
Tôi là đàn ông đã có vợ, cho nên tuyệt đối không thể có bất kỳ quan hệ bất chính nào với con gái của hai người.
Bạch lão gia nghe xong liền xanh mặt, sắc mặt từ vui vẻ cũng biến thành bộ dáng tức giận..