Thời hạn ngày cuối cùng cũng đã đến và ngày đó cũng là ngày mà Sở Thắng Nam cô chính thức bị giam cầm trong cuộc hôn nhân chính trị lẫn sự hứa hẹn năm xưa của những người thế hệ đời trước.
Thắng Nam chỉ hi vọng nếu như cô có cơ hội lựa chọn lại cô thì cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn sống trong hào quang rực rỡ vì cuộc sống của những người giàu thì phải có giá của những người giàu, cô thà để bản thân sống trong một gia cảnh bình thường không nổi bật vì như vậy sẽ không bị bất kỳ ai sắp đặt sẵn cuộc đời cho cô cả.
Người xưa nói " sinh ra trong gia đình hào môn thì có giá của nó. Đừng nghĩ rằng sẽ hạnh phúc vì đó là điều không thể nào. "
Hôn lễ được tổ chức một cách long trọng, tuy Sở gia không cần chuẩn bị bất kỳ điều gì nhưng mà khung cảnh tráng lệ của hôn lễ hôm nay thật sự chỉ có người lắm tiền nhiều của mới có thể một mình mà tự sắp xếp. Nhìn quang cảnh cũng biết được người đàn ông mà Sở Thắng Nam lấy nhất định phải là một phú nhị đại.
Khách mời đều được đến gần như đông đủ cả, tất cả các khách mời nếu không phải là ông chủ lớn thì cũng là người có tiếng tăm ở các khu vực khắp nơi trên Trung Quốc cùng nhau tụ lại để tham dự hôn lễ ngày hôm nay.
Tiếng nhạc vang lên, Thắng Nam khoác tay một người đàn ông với thân phận là anh họ của cô tiến vào phía lễ đường.
Bởi vì ba cô đã mất không còn người đàn ông nào để cùng cô bước lên lễ đường vì thế mà phải nhờ đến người anh họ xa xôi tận nước Mỹ về đây, thay mặt cha cô tiến lên lễ đường.
Phía sau cô là Đường Muội lác đác cầm chiếc váy cưới theo sau.
Nếu như không phải anh trai cô Đình Phong mời cô từ Thượng Hải đến tận Quảng Châu này làm phù dâu thì e rằng Đoan Mộc Khải cũng sẽ không để cô đi làm phù dâu cho người khác một cách thiệt thòi như thế.
Chiếc váy màu trắng tinh khôi được thiết kế vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ, nó được thiết kế bởi nhà thiết kế Ý nổi tiếng bậc nhất thế giới.
Một thiết kế nhẹ nhàng và sang trọng với chân váy xòe bồng bềnh cùng thân áo cúp ngực xinh đẹp khoe trọn lợi thế vòng một đầy đặn và bờ vai trần mỏng manh quyến rũ của Thắng Nam. Đặc biệt, phần tay áo được thiết kế một lớp voan mỏng khiến cô càng trở nên ngọt ngào và nữ tính hơn.
Chiếc váy cưới có hoa văn không quá phức tạp mà ngược lại rất đơn giản khiến người con gái mặc nó mang lại một cảm giác vô cùng thanh thoát cùng diễm lệ.
Chiếc váy cưới tuy đơn giản nhưng đã được Đình Phong sai người chuẩn bị mất hơn tháng mới có thể hoàn thành, chiếc váy chính là thiết kế trước khi Sở Thắng Nam du học trở về nước.
Mặc trên người chiếc váy cưới vô cùng xinh đẹp nhưng Thắng Nam không hề cảm thấy vui vẻ hay là hạnh phúc mà ngược lại cô còn cảm thấy bi ai cho số phận của mình.
Anh họ của Thắng Nam, Mạc Hà Phong khoác tay cô tiến về phía trước mặt Đình Phong giao cô lại cho anh.
- tôi giao em gái của tôi lại cho cậu, hi vọng em ấy sẽ được hạnh phúc. Tôi tuy không phải anh ruột của em ấy nhưng cậu dám bắt nạt em ấy tôi nhất định sẽ khiến cậu cả đời hối hận.
Đình Phong nắm lấy tay Thắng Nam lạnh nhạt lên tiếng đáp lại Mạc Hà Phong.
- tôi sẽ không phụ kì vọng của anh.
Đình Phong nắm lấy tay Thắng Nam tiến vào lễ đường đứng trước vị cha xứ thề ước bên nhau.
- trong thời khắc thiêng liêng này tôi xin phép được thay mặt cho tất cả mọi người có mặt ở đây chúc phúc cho Đình Phong tiên sinh và Sở Thắng Nam tiểu thư đầu bạc trăn long, bách niên hảo hợp.
Đình Phong tiên sinh, Sở Thắng Nam tiểu thư từ thời khắc này trở đi hai con sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại, sau này dù ốm đau hay bệnh tật, vui sướng hay đau khổ, hai con cũng phải san sẻ cho nhau, không được từ bỏ đối phương. Hai con có đồng ý không ?
Cả hai đồng thanh nói lớn.
- con đồng ý !
Vị cha xứ mỉm cười, lên tiếng nói tiếp.
- hai con hãy trao nhẫn cho nhau đi.
Đình Phong nhè nhẹ đeo chiếc nhẫn lấp lánh vào trong ngón tay áp út của Thắng Nam, cô cũng chăm chút đeo lấy chiếc nhẫn vào tay cho anh.
- vậy ta tuyên bố lễ thành.
Phía dưới một giọng nói lớn vang lên.
- hôn đi chứ ? Hôn lễ điều không thể thiếu nhất chính là hôn. Hôn đi, hôn đi !
Giọng nói không ai khác mà là Hầu Mễ Vi, hôm nay cô cũng được cho là khách mời đặc biệt được mời đến. Nhưng vị khách này thật không yên phận thì phải.
" hôn đi, hôn đi " tất cả mọi người đồng thanh nói lớn theo Hầu Mễ Vi.
Thắng Nam bắt đầu cau mày, buộc cô kết hôn thì cũng thôi đi giờ còn bắt cô hôn nhau với người đàn ông xa lạ, cô làm sao mà làm được.
Trong lúc Thắng Nam đơ cứng cả người sau chiếc khăn che màu trắng trên váy cưới, thì một bàn tay đặt lên eo cô dùng lực mạnh kéo cô sát vào phía về trước.
Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô khiến cô không kịp phản ứng vì thế mà đơ người ra không từ chối cũng không tiếp nhận.
Nhưng nhanh sau đó nụ hôn này đã biến mất, hơi thở cô bắt đầu dồn dập.
~
Hôn lễ cứ thế kéo dài hơn tiếng đồng hồ, từ bảy giờ tối đến tận hơn mười giờ đêm. Thắng Nam cuối cùng cũng được xe đưa về Kỳ Hoa viên nơi mà Đình Phong sống.
- xin chào phu nhân !
Cô từ xe bước xuống chưa kịp phản ứng thì đám người hầu đã xếp thành hàng ngay ngắn ngoài cửa chào cô.
- tôi muốn thay quần áo, các người chuẩn bị một chút !
Cô bước đi thẳng vào trong không thèm chào hỏi lại mà lập tức ra lệnh.
- phu nhân thật xin lỗi, Kỳ Hoa viên trước nay không có sẵn quần áo phụ nữ vì vậy không thể...