Tất cả mọi chuyện thật đáng sợ.
Mặt Tố Hinh trắng bệch, ôm miệng, liên tục run rẩy, không có cách nào nhúc nhích.
Horsens hiểu lầm cô.
Anh cho là cô bỏ anh, nghĩ cô nghe thấy anh bị tai nạn xe, liền xoay người bỏ trốn. Chuyện đáng sợ này, giống như là sét đánh giữa trời quang, cô kinh hãi không thôi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt hộp nhung nhuộm máu kia, một lúc lâu cũng không thể nhúc nhích.
Ông trời ơi, cô phải giải thích chuyện này với anh, nói cho anh biết tất cả chỉ là hiểu lầm, cô không bỏ anh rời đi, cô không bỏ lại anh đang đấu tranh bên bờ sinh tử.
Nhưng mà, cô phải giải thích thế nào, Horsens hận cô như thế, anh không tin cô.
Đúng rồi, Khải Mạn!
Cô có thể tìm Khải Mạn làm chứng, chỉ cần hỏi Khải Mạn, Horsens sẽ biết, năm đó không phải cô tự nguyện rời đi, cô đi, vì bảo vệ anh.
Tố Hinh luống cuống đứng dậy, vội đuổi theo sau để giải thích, lại phát hiện Horsens đã lái xe đi rồi. Cảnh sắc tươi đẹp, anh lái chiếc xe kia, ánh sáng chói mắt chiếu đến, đi thẳng một đường ra khỏi trấn.
Anh muốn đi đâu?
Em chờ giấy gọi của tòa án đi.
Tiếng nói uy hiếp, quanh quẩn trong đầu cô, rung động mãnh liệt.
Luật sư, anh muốn mời luật sư, muốn đưa Tường Tường đi!
Chậm nửa nhịp cô mới nhớ đến chuyện này, hoang mang sợ hãi, giống như bàn tay to kia hung ác nhéo vào lòng cô, nghĩ đến cảnh mẹ con sống nương tựa vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn cô rất lo lắng.
Tôi nhất định sẽ không để con tôi bị em, một phụ nữ không biết gì là tình yêu nuôi nấng.
Cô biết anh nói được làm được, sẽ không để cô nhìn thấy Tường Tường lần nữa, chỉ cần anh mang con đi, dù tới gần cũng không thể. Một khi đã ra tòa, anh có tiền có thế hậu thuẫn, cô lại chỉ có hai bàn tay trắng, căn bản không có phần tanhg.
Lệ đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt khuôn mặt đã tái xanh.
Cô vội chạy đến chiếc ô tô bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất, liều chết đạp ga, vọt như bay đến nhà trẻ. Dọc theo đường đi, cô thầm cầu nguyện, nhất định phải đuổi kịp, không thể chậm hơn Horsens.
Đi đến nhà trẻ, phát hiện xe của anh không có bên ngoài, cô mới thở nhẹ nhõm, vội đi vào trong, nói với cô giáo người họ hàng xa mới qua đời muốn đón con về.
“Mẹ!” Thấy mẹ đến, Tường Tường chỉ cười, vui vẻ giơ cao hai tay.
“Tường Tường ngoan, mẹ đưa con đi chơi được không?” Cô ôm lấy con, cố nén sợ hãi, miễn cưỡng mỉm cười.
“Hay quá.”
Âu yếm ôm con, Tố Hinh bước ra nhà trẻ, còn sợ sệt đánh giá bốn phía, chắc chắn không thấy Horsens, mới chạy về nhà thu dọn hành lý.
Cô phải đi, càng nhanh càng tốt.
Tố Hinh không dám lấy nhiều đồ, chỉ cầm theo tiền, một ít giấy tờ, còn có con búp bê yêu thích của con.
Giờ không còn chuyến xe lửa hay xe bus nào nữa, nhưng cô có thể tìm anh Tiêu, nhờ anh ấy, cô biết, anh nhất định giúp. Cô chỉ cần anh chở cô đến nội thành, đến một nơi đông người, cô có thể hòa vào dòng người đó.
Đứa con được mẹ ôm nghĩ sắp được đi chơi nên rất vui, cô cầm di động, mang theo túi hành lý đơn giản, nhìn ngôi nhà gắn bó hơn hai năm, xoay người rời đi.
Nhưng, khi cô vừa xoay người, Horsens đã đứng cạnh cửa, biểu tình trên mặt vặn vẹo.
“Em muốn đưa con tôi đi đâu?” Anh híp mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Người đàn ông trước mắt, như là có ánh mắt lam của ác ma.
Cô thở ra một hơi, sợ hãi lui về sau từng bước.
“Horsens, làm ơn, anh hiểu lầm rồi.” Cô gắt gao ôm Tường Tường, sợ hãi giải thích.
“Em bỏ đi, nhưng tất cả là vì anh. Em thật không biết, ngày đó anh lại xảy ra tai nạn…”
Anh không nghe lời giải thích của cô. Nhìn túi hành lý đơn giản trên người cô, anh có thể dễ dàng đoán được, cô đang muốn mang con của anh đi trốn.
“Bỏ lý do đó đi, tôi không muốn nghe!” Horsens giận dữ bước lên, vươn tay muốn đoạt lại đứa bé trong ngực cô. “Đưa con cho tôi!”
“Người xấu! Ông tránh ra! Tránh ra…” Tường Tường bị dọa đến trắng mặt, thét chói tai, vin chặt cổ mẹ. “Không được ôm tôi, tôi không cần ông ôm…”
“Đừng!” Tố Hinh giãy giụa, cố gắng muốn cướp đứa con về.
Nhưng, vài người đàn ông lạ mặt đã đến giữ cô lại, động tác mạnh mẽ áp chế cô, làm cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con la hét không ngừng bị Horsens bế đi.
“Không, mẹ! Mẹ!” Bé trai sợ đến phát khócc, liều mình giãy giụa, ra sức vươn tay về phía mẹ. “Thả ra! Mẹ… mẹ…” Horsens kiên quyết, không để ý đến nó khóc kêu, xoay người bước đi.
“Buông ra! Các ông buông ra, nó là con tôi!” Tố Hinh vừa sợ vừa đau, vung tay đấm đá, nước mắt chảy xuôi. “Tường Tường! Horsens! Xin anh, đừng mang nó đi… Đừng làm vậy với em!”
Cô biết anh nghe thấy, nhưng anh không hề quay đầu, càng không dừng bước…
Horsens phải đi, một khi anh bước khỏi căn phòng này, cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy con nữa.
Bản năng người mẹ khiến Tố Hinh thoát khỏi sự kiềm chế của những người đàn ông này, liều lĩnh lao ra, trong giây cuối cùng, chạy đến ôm lấy đứa con đã bị Horsens đưa lên xe.
Lệ rơi đầy mặt, hoảng sợ cầu xin. “Làm ơn, xin anh hãy nghe em nói! Anh có thể hỏi Khải Mạn, Khải Mạn biết, chính anh ta bảo em đi, em thật sự không biết khi đó anh gặp tai nạn!”
“Đừng nói lý do vô ích này nữa!” Anh nghiến răng nghiến lợi, thống khổ mà căm phẫn. “Khải Mạn đã sớm không còn là người đại diện của tôi rồi!”
“Cái gì?” Cô ngây dại.
“Ba nắm trước, anh vét sạch tiền của tôi, cuốn gói trốn rồi!” Anh khinh thường nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Tố Hinh, căm ghét mình như thế mà vẫn có thể thấy đau lòng. “Em và Khải Mạn, đúng là cá mè một lứa!” Anh độc ác chỉ trích, làm cô ngỡ ngàng kinh sợ
“Em không, không phải em, Horsens em…” Cô không biết phải nói gì.
Không muốn lại nghe cô tiếp tục nói dối nữa, Horsens dùng sức gạt tay, đẩy thân hình mảnh mai của cô ra, lên xe đóng cửa lại, dặn dò tài xế. “Lái xe.”
“Mẹ! Mẹ!” Tường Tường vừa khóc vừa hô, bàn tay nhỏ bé dùng sức đánh anh, sau đó vuốt vuốt cửa kính, muốn quay lại bên mẹ.
“Đừng, đừng đưa nó đi!” Tố Hinh lòng đau như cắt, khóc đến đỏ mắt, gõ lên cửa kính. “Horsens. Trả Tường Tường cho em, trả lại cho em!” Horsens không thèm để ý cô, cũng không nhìn cô một cái, ôm đứa con nước mắt nước mũi tèm lem, sống chết vùng vẫy, gân xanh giận dữ nổi lên trên trán.
“Mau lái xe!” Tài xế vội nhấn chân ga, vọt khỏi người phụ nữ đuổi theo bên ngoài, nhanh chóng rời xa.
“Đừng mà. Horsens…. Tường Tường…” Nước mắt Tố Hinh rơi như mưa, chưa từ bỏ ý định đuổi theo, vừa khóc vừa kêu. “Xin anh, đừng mang nó đi!”
Thế giới dường như thành một mảnh, cô đuổi đến rơi giầy, nhưng vẫn liều mình đuổi theo. Có điều, giây tiếp theo, chân cô lảo đảo, ngã xuống mặt đất.
Chiếc xe kia ở trước mắt cô, nhẫn tâm mà đi, không hề giảm tốc độ.
Đau đớn, lấp đầy phổi cô.
Nhìn theo bóng chiếc xe, Tố Hinh khóc lóc gượng dậy, không chịu từ bỏ hi vọng như thế, cô đi về nhà lấy xe đạp đuổi theo.
Anh chưa thể đi được.
Anh có mua nhà ở đây, anh sẽ đến đó.
Tố Hinh ra sức đạp xe, thở hổn hển đi đến biệt thự ở suối nước nóng, phát hiện cánh cửa vẫn đóng chặt, mà chiếc xe kia ở bên trong. Cô nhấn chuông, nhấn một cái nữa, không buông tay ra.
Tuy cách một khoảng, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của con, từ trong phòng truyền ra, mỗi tiếng thu vào đều làm lòng cô nhói đau.
“Tường Tường, Tường Tường!” Vịn lên lan can, cô vừa khóc vừa cất giọng hô lớn. “Horsens, để em vào! Horsens, làm ơn…” Mắt cô đỏ lên, hét đến muốn vỡ cổ, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Ngay thời điểm cô tuyệt vọng, một người đàn ông xa lạ bước ra.
Người đàn ông mặc bộ vest xám, đeo kính, đi thẳng đến chỗ cô, qua cánh cửa lạnh nhạt mà lịch sự nói: “Cô Dương, chào cô, tôi là luật sư của ngài Hunt.”
Cô mở mắt nhìn người nọ, nhất thời tức cười, chỉ thấy đối phương máy móc trả lời, rõ ràng là lạnh lùng.
“Tuy rằng, hộ tịch của đứa bé là theo cô, nhưng cô không báo cho ngài Hunt về chuyện đứa bé, là xâm phạm đến quyền lợi của ông ấy. Căn cứ theo điều luật dân sự, sinh con ra, phải được người cha chứng nhận mới coi là hợp pháp, nên một khi người cha nhận con, lập tức phát sinh nghĩa vụ.”
Luật sư đẩy kính mắt trên mặt, nói thẳng vào vấn đề. “Ngài Hunt tuy chưa kết hôn với cô, nhưng đứa bé này là của cả hai người, không phải chỉ thuộc về mình cô. Ngài Hunt sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, ông ấy giống cô, đều có quyền lợi và nghĩa vụ với con.”
“Tôi không cần anh ấy từ bỏ…” Cô khóc cãi lại.
Luật sư giơ cao tay, cắt ngang lời cô. “Nhưng, cô muốn đưa đứa bé đi, tôi có thể gọi người làm chứng, tôi tin điểm này quan tòa có thể phán phần bất lợi cho cô.”
Cổ họng cô như bị mắc, không thể nói nên lời. Đây là sai lầm của cô, cô không thể giải thích, nhưng cô chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này.
“Ngài Hunt rất tức giận, tính dùng mọi khả năng để lấy quyền giám hộ và nuôi con, tôi tin cô biết, chống lại ông ấy với cô mà nói, không có phần tanhg. Kinh tế và năng lực của ông ấy đều hơn cô rất nhiều.”
Luật sư không nói cô cũng biết, điều kiện của hai người chênh lệch quá mức, nếu không vì sao cô phải hoảng loạn như thế này?
Cách lan can, cô mở to mắt, nước mắt lưng tròng, tha thiết cầu xin. “Xin ông, nói lại cho anh ấy, tôi chỉ sợ anh ấy mang đứa bé đi, xin anh ấy trả lại nó cho tôi, tôi sẽ không trốn, thật đấy, xin ông…”
Bộ dạng đau thương đến chết kia, làm vị luật sư máu lạnh mủi lòng. Anh anhg giọng, trấn định lại, biểu tình càng lạnh lùng hơn.
“Xin lỗi, vì trước kia đã một lần như vậy, ngài Hunt sẽ không đáp ứng yêu cầu này đâu. Vì tốt cho đứa bé, tôi đề nghị hai người không cần làm to chuyện, ông ấy hi vọng cô có thể chủ động từ bỏ quyền giám hộ.”
“Không!” Cô trừng mắt, huyết sắc trên mặt mất hết. “Tôi không từ bỏ! Tôi không cần……” Cô khóc lóc ấn chuông, ấn không ngừng.
“Cô Dương, có lẽ cô nên xem lại điều kiện ngài Hunt nói lúc trước.” Luật sư lấy ra một chồng giấy tờ vừa soạn thảo trên máy bay.
“Tôi không cần!” Cô không chịu từ bỏ, vẫn ấn chuông cửa, nước mắt rơi như mưa.
“Cô Dương, bỏ đi, chuyện này với cô không có lợi lộc gì đâu.” Luật sư thật lòng khuyên. “Đương nhiên, với đứa bé cũng không ảnh hưởng lắm.”
Bỗng dưng, trong phòng có tiếng động, Horsens sắc mặt xanh đen bước ra.
Hai mắt Tố Hinh đẫm lệ, môi run run, nhào về phía cánh cửa, nắm lấy song sắt, đau khổ van xin. “Horsens, làm ơn để em nhìn Tường Tường. Làm ơn, đừng đem nó đi! Chỉ cần đừng đưa nó đi, anh muốn xử lý em thế nào cũng được.”
Người đàn ông cô yêu, mặt lạnh như băng, cô khóc lóc cầu xin, anh vẫn bất động. Anh đi đến bên cửa, từ văn kiện của luật sư, rút ra một tờ chi phiếu, ném vào mặt cô.
“Đây là một trăm ngàn đô.” Đôi mắt lam lạnh lẽo như băng. “Em buông tha cho con, ký tên vào đây, tiền sẽ là của em, từ nay về sau, đừng đến quấy rầy chúng tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt nó!” Anh lấy tiền đuổi cô.
Không ngờ anh lại dùng tiền đuổi cô.
Tố Hinh không dám tin, nhìn tấm ngân phiếu kia, chỉ cảm thấy lồng ngực giống như bị anh đâm một đao, máu tươi chảy ra.
“Em không cần tiền.” Cô nhìn người đàn ông trước mắt, lòng thật đau. “Em chỉ muốn con.”
“Lòng tham của em đúng là không đáy.” Anh khinh bỉ mắng cô, trong mắt hiện rõ sự chán ghét. “Tôi sẽ đưa em thêm tiền, nhưng nếu em lại làm to chuyện, đẩy nó vào ống kính của lũ phóng viên kia, như vậy đi, tôi sẽ cho em biết thế nào là hối hận!” Nói xong, anh xoay gót vào nhà.
“Horsens! Anh hãy tin em!” Giọng nói thống khổ làm anh dừng bước.
“Tin?” Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, xoay người nhìn lên lan can, nhìn nước mắt của cô, mắt lam tựa như băng tuyết. “Tôi đã tin, thật sự đã từng tin, nhưng chính em đã phá hủy tất cả.” Như bị tát một cái, tim cô đập mạnh mà loạn nhịp, không thể nói gì, chỉ biết khóc, nhìn anh vô tình xoay người vào nhà.
“Cô Dương, tôi thấy cô nên chấp nhận đề nghị của ngài Hunt đi, tin tôi, trận đấu này, cô không có cơ hội tanhg đâu.”
Giọng nói của luật sư vang lên ở một bên.
“Không.” Hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn cánh cửa đã đóng, đau khổ thì thào. “Tôi không cần…… Tôi không cần……”
“Vậy hãy về đi, chuẩn bị lên tòa.” Luật sư bỏ lại câu này, cũng xoay người vào nhà.
Sắc trời đã tối.
Ánh mặt trời sau vài giờ, đã biến mất sau chân núi.
Ngoài cửa sổ, ngay cả nửa điểm ánh chiều tà cũng không thấy.
Đứa bé khóc đến mệt, cuộn mình ngủ trên ghế phòng khách, Horsens dặn luật sư thuê bảo mẫu đến chăm sóc Tường Tường. Khả năng của luật sư này thật vô hạn, vừa gọi bảo mẫu, bảo vệ, người giúp việc, không sót một ai.
Bỗng Horsens đi vào phòng, bảo mẫu lập tức định mở đèn, anh phất tay ý bảo không cần, không muốn đánh thức con, khỏi phải chịu một trận khóc lớn.
Con của anh, tính tình quật cường, khóc đến trưa, ngay cả cổ họng cũng khàn đi.
Ngồi trên ghế, ánh đèn yếu ớt chiếu đến khuôn mặt vẫn còn nước mắt. Bé trai rất giống anh, nhưng cũng có nét của cô, anh có thể thấy trên người nó, lỗ tai của cô, mái tóc của cô…
Thằng nhóc này đúng là con anh.
Của anh.
Hai tay Horsens đặt lên mặt, mệt mỏi chà nhẹ.
Đáng chết! Người phụ nữ kia sao dám làm vậy với anh. Nếu lúc trước đã bỏ đi, vì sao còn sinh con anh ra? Có phải khi phát hiện thì không kịp phá thai? Hay là ngay từ đầu, cô đã định dùng nó để uy hiếp anh?
Cô nói cô chỉ cần đứa nhỏ, anh không tin! Anh đoán, cô chỉ muốn nhiều tiền hơn nữa!
Tức giận dâng lên trong đầu, Horsens thở sâu, đứng dậy ra khỏi phòng khách, nhẹ đóng cửa lại, về phòng mình.
Đêm đã khuya, luật sư và nhóm trợ lý ăn qua bữa tối, giờ đang thảo luận ở phòng khách, chuẩn bị ra tòa, anh không có tâm tình để tham gia.
Tố Hinh không chịu đi, vẫn đứng ngoài cửa lớn.
Anh không thể không để ý, cuộc thảo luận này cũng chỉ là nhắc anh, sự tồn tại của cô. Tất cả mọi người đều biết, cô còn ở bên ngoài, chỉ cần đến cửa sổ, sẽ thấy bóng dáng cô đang co rúm lại vì lạnh.
Quay về phòng ngủ, anh đến gần cửa sổ vén rèm, vô tình thoáng nhìn cô đang cô đơn lặng đứng dưới ánh đèn, thân hình gầy yếu.
Người phụ nữ chết tiệt kia, nghĩ làm vậy, để chứng minh anh tàn nhẫn, tranh thủ sự đồng tình?
Vì giận dữ, anh kéo rèm cửa dùng quá nhiều sức, cơ hồ muốn giật cả rèm xuống.
Nhưng dù đã kéo rèm, cố ý mở ti vi, để thanh âm tràn ngập phòng, nhưng anh vẫn không thể đuổi hình ảnh run rẩy của cô ra khỏi đầu.
Theo ngày, đứng đến đêm, lại theo đêm, đứng đến ngày. Khiến anh ngày đêm không ngủ được, giống như là bị giam lỏng ở biệt thự cạnh suối nước nóng này.
Ngày đêm đi qua lại trong phòng rống giận, căm ghét, chửi mắng cô, đến phòng khách thì giả vờ lạnh nhạt, không quan tâm cô bên ngoài cửa sổ. Từng ngày trôi qua, trong phòng không khí càng lúc càng ngưng đọng.
Tường Tường cả ngày quấy khóc, người giúp việc mặt mày ủ ê, luật sư thì gọi điện báo nguy. Hôm qua cảnh sát họ Tiêu đã đến khuyên, nhưng cô vẫn cố chấp không chịu đi.
Anh tưởng rằng, họ Tiêu kia sẽ đến làm phiền, nhưng người đàn ông này ngay cả cửa cũng không bước vào, mà mặt Tố Hinh vẫn tái nhợt như trước, rất giống u hồn, mặt dày mày dạn đứng ngoài cửa.
Anh còn nghĩ cô sẽ đi tìm phóng viên, làm mọi việc rối tung lên. Nhưng cô không làm vậy, phóng viên vẫn không xuất hiện.
Ngoài cửa lớn, trước sau chỉ có một mình cô, cô đơn, co ro, lặng lẽ đứng.
Ngày thứ ba, trời có sấm sét.
Anh ngồi trong phòng khách, xem luật sư soạn thảo tài liệu, nghe đối phương thuyết minh, cách ứng phó với tất cả tình huống. Anh phải chuyên tâm, nhưng lại phát hiện, mây đen tập trung ở bên núi, không khỏi càng thêm bực bội.
Giọt mưa thứ nhất rơi xuống, mọi người trong phòng nghe thấy tiếng mưa rơi đều nóng ruột, không khí căng thẳng, bao phủ cả tòa biệt thự.
Anh nắm chặt tài liệu, không ngẩng đầu lên, yêu cầu luật sư phải tiếp tục giải thích điều luật phức tạp.
Mưa như trút nước, từng giọt từng giọt, ào ào, đem tất cả mọi thứ đổ xuống. Không khí lạnh, lướt qua thân thể, còn đánh vào lòng mỗi người.
Một giờ, lại một giờ trôi qua.
Giữa trưa, buổi chiều, hoàng hôn, trời lại đen.
Cô vẫn đứng im giữa trời mưa.
Horsens ăn cơm trong phòng, bàn luận, coi như không quan tâm, lại không dấu được vẻ thấp thỏm, chân mơ hồ thấy đau, mỗi khi trời mưa, vết thương cũ lại đau đớn, bình thường không nhìn ra tàn tật, giờ phút này đều không dấu được nữa.
Anh ghét trời mưa.
Hết lần này đến lần khác, trận mưa to này, cả ngày cũng không dừng.
Lại một lần nữa, anh buộc phải về phòng, tuy rằng chân đau khó nhịn, nhưng vẫn thong thả đi từng bước, mấy ngày nay, sàn nhà vì bước đi của anh đã thành một vết lõm.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Vô cùng căm thù, anh dùng lực đánh lên tường, một lần lại một lần, dùng quyền thay thế oán hận trong lòng.
Người phụ nữ luôn miệng nói dối kia rất đáng chết!
Anh hận mình vẫn quan tâm cô như cũ. Hận cô vẫn ảnh hưởng đến anh như cũ.
Vì sao cô còn chưa đi, vì sao lại muốn tra tấn anh như vậy! Vì sao anh còn muốn quan tâm, để ý đến người phụ nữ đáng sợ kia? Vì sao còn khát vọng đến đau lòng như vậy, anh muốn cô?
Nhắm mắt lại, sắc mặt Horsens trắng bệch, không thể không đau lòng.
Có lẽ, cô đã đi rồi, mưa cả một ngày, cô cũng không ngủ mấy ngày. Anh biết, là vì anh vẫn trộm nhìn.
Người phụ nữ đáng giận kia, làm anh không thể ngủ được.
Cô không mở dù, trong nhà cũng không có ai dám đưa ô cho cô, cô vẫn đứng dưới mưa. Nhưng, căn nhà này vì thẩm mỹ, cửa sổ chết tiệt rất lớn, cho dù anh không muốn nhìn, thì vẫn nhìn thấy.
Chắc cô đã đi rồi.
Horsens thở hổn hển, nắm chặt bàn tay rách da chảy máu, không ngừng tự nói với mình. Mấy ngày đêm nay cô cũng chưa ngủ, mưa không ngừng rơi, trời đã tối rồi, cô không thể vẫn ở đó, họ Tiêu sẽ đưa cô về, anh biết người đàn ông đó quan tâm cô.
Nhưng, nếu cô vẫn còn ở lại?
Anh nuốt nước miếng, môi nhếch lên, ngực run rẩy, rốt cục không thể chịu được suy nghĩ này tra tấn, anh căm hận đi đến cửa sổ, vén một góc rèm nhỏ ra.
Ngoài cửa lớn, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt, chiếu bóng cây lay động phiêu diêu theo gió.
Người phụ nữ kia không thấy đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh không hề nhẹ lòng, càng càm thấy không thoải mái, ngược lại còn không khỏi tức giận.
Nhìn đi, cô ta đi rồi!
Anh cầm chặt rèm cửa, cắn chặt răng, giận dữ nhìn con đường không một bóng người. Không hiểu vì sao lại thấy thất vọng, kinh ngạc, chẳng phải năm đó cô cũng thế này, dễ dàng bỏ anh đi?
Lúc này, cô muốn dùng khổ nhục kế dụ anh mắc câu, đáng tiếc trời lại mưa.
May mà mưa.
Nhìn chằm chằm đêm mưa không một bóng người, thật vọng điên cuồng thổi qua toàn thân, anh giận dữ cười vang, cười nhạo người phụ nữ mưu mẹo kia, cười nhạo vì tình yêu mù quáng của mình.
Buông rèm, Horsens giận dữ xoay người, ngay tại giây kia, liền thấy một mảnh áo thấm đẫm nước mưa.
Bỗng nhiên, người anh cứng đờ, vội quay đầu lại, mở to mắt xác nhận, đó là chiếc áo trắng, ướt sũng vì mưa, nhiễm bẩn vì bùn, trôi bập bềnh sau cánh cửa, gần sát khóm cây nhợt nhạt.
Sau đó, anh mới nhìn thấy Tố Hinh.
Cô không đi, mà ngất đi! Thân hình nhỏ nhắn bị cửa che mất, không ai chú ý đến, cũng không biết cô đã ngất bao lâu.
Sợ hãi chiếm lấy ngực, Horsens lao xuống lầu mở cửa. Trong nháy mắt kia, anh đã hoàn toàn quên yêu hận giữa hai người, trong lòng chỉ có lo lắng.
Luật sư và trợ lý tụ họp trong phòng khách, tất cả đều giật mình, trơ mắt nhìn anh mở cửa chạy ra ngoài, thậm chí còn quên cả đi giầy.
Ngoài nhà cuồng phong gào thét, không đến vài giây, toàn thân Horsens ướt đẫm. Anh đi qua sân nhà, chạy vội đến cổng lớn, nhanh mở cánh cửa đóng chặt.
Cô ngã cạnh con suối, không nhúc nhích không có phản ứng gì, không vì anh xuất hiện mà đứng dậy khóc lóc cầu xin.
Anh kéo cổng lớn ra, chạy đến ngồi xuống cạnh cô, suy nghĩ trong lòng vì như vậy mà dừng hết lại.
Quần áo, tóc của cô, tất cả đều ngâm trong nước, hai mắt nhắm nghiền, môi không còn chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt như người sắp chết, ngực không phập phồng, như là không hề hô hấp.
“Tố Hinh?” Anh khàn giọng kêu to.
Cô không có phản ứng.
Bàn tay run run hướng đến kiểm tra mạch đập ở cổ tay cô, da thịt ẩm ướt lạnh toát, không có độ ấm, một giây như thế, anh hoàn toàn không thấy mạch đập, vài giây sau, mới cảm nhận được nhịp đập yếu ớt.
Cho đến lúc đó, anh mới có thể thở được.
Cô còn sống.
Horsens vì thế mà run run, một tay ôm lấy cô, chạy nhanh vào nhà.
“Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ nhanh lên!” Cố chịu đau đớn ở gót chân, vội bế cô lên lầu, gầm thét giận dữ, bỏ lại câu mệnh lệnh này ở phía sau.
Đi vào phòng xong, anh bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, mở nước ấm ra, cởi quần áo toàn thân cô, còn có quần áo của chính mình, nhảy vào trong nước ấm, ôm cô thật chặt, cọ sát với thân thể lạnh như băng của cô.
Anh sợ hãi như thế, rất sợ, chỉ có thể cảm thấy nhịp tim yếu ớt của cô, sưởi ấm cho cô, không nghĩ nhiều nữa. Khí nóng bốc lên, tràn ngập phòng tắm, qua một hồi, thân thể lạnh như băng trong lòng, cuối cùng hơi ấm cũng quay trở lại.
Horsens ôm cô, không nói gì, lệ nóng bỏng, theo mắt chảy xuống.
Anh hận người phụ nữ này như thế, hận như thế…..