Một ngày nào đó, hai năm sau, quay phim cho đến khi trờ sáng, Horsens trở về nhà.
Anh rón rén đi vào phòng ngủ, Thấy người phụ nữ yêu dầu cuộn mình trên giường lớn. Tuy chẳng đặng, nhưng anh vẫn không thích để cô lại một mình, vườn không nhà trống.
Anh nhanh chóng nhảy vào tắm, lau khô người, cẩn thận từng tí bò lên giường ôm cô vào trong ngực. Anh nhớ cô, nỗi nhớ chết tiệt, ôm cô vào ngực, anh mới dần thả lỏng.
Sau khi kết hôn, đã qua hai năm, nhưng anh thỉnh thoảng vẫn kinh hoảng sợ thức dậy sẽ không thấy cô. Cho nên khi ngủ anh luôn muốn ôm cô.
Cơn buồn ngủ kéo đến, anh mới ngi được mùi hương khiến người ta an lòng trên người cô, nhắm mắt lại, nhưng mới chợp mắt được mấy phút, bỗng nhiên cảm giác có người mở cửa ra.
Anh bật đèn ở đầu giường, nhập nhèm mở mắt, nhìn hướng phát ra tiếng động , trực tiếp đối mắt với con. Tường Tường không biết tiến vào từ lúc nào , rụt rè đứng bên giường.
An có chút kinh ngạc, việc không vui lúc trước, làm đứa con vẫn có ngăn cách với anh ngay cả anh cố lấy lòng nó mấy lần, nó vẫn không vui.
Mỗi khi Horesens ở nhà, nó đều cố ý không quan tâm anh. Nhưng giờ khắc này, Tường Tường vẫn đứng bên giường Nhưng đứng chỗ anh, chứ không phải bên cạnh Tố Hinh.
Anh ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi. " Làm sao vậy?"
Tường Tường nhìn anh méo miệng, lặng lẽ nói. "Tôi.......Tôi gặp ác mộng."
lúc trước nó cũng gặp ác mộng, nhưng trực tiếp bò lên giường, làm tổ bên cạnh tố hinh, nhưng thái độ lần này của nó lại rát khác thường,. Nhìn bộ dáng mất tự nhiên của con, Horsens nghĩ đến một việc.
"Có phải con đái dầm không?" Đứa bé này không còn dùng tả lót nữa rồi. Tường Tường hnha mày bộ dạng muốn khóc.
Hiển nhiên, nó nghe được tiếng anh về nhà, mới chạy đến cầu cứu. Đứa bé này đúng la một dạng với anh, siêu cấp sĩ diện.
Trong lòng Horsens nổi dậy một chút nhu tình, anh xuống giường , ngồ nhổm xuống cạnh con. ." Không sao trước đây cha cũng từng đái dầm?"
"Thật sao? Tường Tường rất kinh ngạc"
"Thật" anh xoa xoa cái đầu nhỏ , mỉm cười an ủi. "Đến đây đi chúng ta đi thay quần rồi đổi ga trải giường sạch được không"
Horsens vươn tay đến chỗ nó. Tường Tường nhìn bàn tay to kia, chần chừ một lúc lâu, mới đưa bàn tay nhỏ xíu cho anh.
Horsens khom người, nắm tay ó quay về phòng, thay quần áo cho no, thủ tiêu chiếc quần và ga trải giường dính nước tiểu kia.
Ngay lúc anh định đưa con lên giường, Tường Tường lại nắm tay anh ngẩng đầu nhìn anh , mắt lam chớp chớp, lặng lẽ mở miệng.
"Cha."
Nghe được tiếng gọi kia, Horsens sửng sốt suy nghĩ trong lòng cả xuc bắt đầu dâng trào.
"Con gọi ta là gì?" Giong anh không khỏi khàn khàn.
"Cha........a" Tường Tường rụt rè nói.
"Mẹ nói, ông là cha con, ông là diều hâu lớn mẹ kể cho con hồi nhỏ, có cánh thật to, có thể bay lượn. cho nên mẹ mới đặt tên cho con là Tường Tường.
Anh kinh sợ nhìn con, cổ họng thắt lại :
Tường Tường chần chừ nhìn anh , hỏi:
"Cha không phải sao?
"Đương nhiên phải" Horsens thở hắt một hơi , che giấu nội tâm kích động , anh ngồi xổm xuống nhìn nónói giọng khán khán.
"Ta đương nhiên là cha con."
Tường Tường nghe vậy, lặng lẽ mở miệng hỏi lại: " Cha, con sẽ ngoan, con có thể ngủ cùng mẹ và cha không?"
Nó gặp ác mộng, rất sợ hãi.
Nhận ra con miệng không hề nói sợ hãi, anh ôm Tường Tường vào lòng. "Đương nhiên có thể, không thành vấn đề/
Được đồng ý, Tường Tường thở phào,nó vươn tay nhỏ bé, vịn vai cha, "Trước kia, cha có mơ ác mộng không?"
"Có, thường thường." Horsens ôm con đứng dậy, trỏ về phòng ngủ.
"Ác mộng thật đáng sợ ........." Tường Tường ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói.
"Cha biết." Anh vỗ về cái lưng nhỏ, khán khán đáp, ôm nó lên giường để nó nằm giữa mình và Tố Hinh , sau nó kéo chăn cẩn thận đắp cho nó.
"Cha..." tường Tường ngáp dài, từ từ khép mắt lại.
"Ừ?"
"Cám ơn cha"
Cổ anh thắt chặt lại, bàn tay to tiếp tục vỗ về cái lưng nhỏ , khán khán đáp đừng khách sáo.
Tường Tường không mở miệng ra nữa , chỉ truyền đến tiếng thở đều đều.
Trong ánh đèn, anh âu yếm nhìn vợ và con, chỉ thấy hốc mắt ẩm ướt . Sau đó, bàn tay dịu dàng vuốt lên khuôn mặt anh .
Anh giương mắt, thấy Tố Hinh.
"Em yêu anh" co nhỏ giọng mở miệng, khàn khán nói lời yêu , không khí sáng sớm làm ấm lòng người.
Horsens nhẹ nắm tay cô, kéo đến bên môi thật lòng nói từng chữ.
"Dương Tố Hinh anh yêu em". Cô mỉm cười, cách đứa con , mười ngón tay giao nhau.
Tình yêu say đăm, tràn ngập trong không khí.
Horsens biết mình thật sự yêu cô, yêu đến mãi mãi.
Mãi mãi.