Một ngày học tập chẳng mấy suôn sẻ cứ theo thời gian mà kết thúc. Nó lủi thủi đạp xe về, thì đã thấy hắn đã về nhà từ bao giờ, đang an nhàn xem tivi.
Nó mệt mỏi ôm cặp đi vào phòng, nhưng hình như nó thấy gì đó sai sai rồi thì phải. Quay phắt lại nhìn người nào đó vẫn đang chăm chú xem tivi, nó giật mình nhận ra cậu chủ nhà mình hôm nay quái lạ vô cùng. Nếu như mọi hôm, thì hắn chả nhốt mình trong phòng hay sao? Hôm nay lại còn có thời gian xem tivi cơ đấy, ấy thế lại là đang xem kênh giành cho phụ nữ nữa... A... A... không lẽ, cậu chủ bị cong sao?
Nó tự cảm thấy nổi da gà với cái suy nghĩ vừa mới thoáng qua của mình, miệng đột ngột co quắp lại đáng sợ, ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng hắn, ho khan vài tiếng rồi nói.
- Cậu chủ, cậu có sở thích thật đặc biệt a. - Nói xong, nó dùng tốc độ bàn thờ chạy một mạch vào phòng.
Hắn nghe nó nói thì chẳng hiểu nó đang là muốn nói điều gì, cho đến khi cô MC xinh đẹp trên tivi lớn tiếng nói.
- Thu Hà xin kính chào quý vị, những bà mẹ bỉm sửa, những bà vợ nội trợ, hay các quý cô. Kênh phụ nữ hôm nay sẽ giới thiệu và cách giải quyết nhanh gọn lẹ nếu chị em chúng ta không may đến ngày đèn đỏ không đúng thời điểm...
Hắn trợn tròn mắt nghe cô MC đó nói rõ mồn một từng lời, miệng co quắp lại dữ dội, đàn quạ đen bay qua đầu chỉ nghe tiếng kêu thê lương. Giờ thì hắn cũng biết câu nói vừa rồi của nó là ám chỉ điều gì, nghĩ lại cũng thật sự là quá mất mặt đi. Không phải là ngồi đợi nó, nhưng khi thấy nó về thì lại lúng túng không biết làm gì ngồi vớ đại cái modem bấm đại, thì hắn cũng đâu phải xấu hổ thế này. Từ nhỏ hắn đã chẳng thích thú với những thứ trên tivi, cùng lắm là đọc vài cuốn sách để giết thời gian nên giờ cũng không thể trách hắn. Chung quy là tại nó, nếu nó không về muộn như vậy, hắn cũng đâu có đứng ngồi không yên mà chờ đợi chứ. Nha đầu đó, tại sao lại làm hắn phiền đến như vậy?
Nghĩ một chặp, mọi chuyện lại càng thêm rối. Hắn đâm ra khó chịu đứng phắt dậy mà đi thẳng lên phòng.
Ba mươi phút sau, vừa tới giờ ăn tối nên hắn xuống thì thấy nó đang loay hoay dọn thức ăn lên bàn. Thấy hắn nó vui vẻ lên tiếng.
- Á... Cô chủ...
Nghe nó gọi, hắn đen mặt trừng mắt nhìn nó. Nó biết mình lỡ mồn nên nhanh nhẩu vội sửa lại ngay.
- Ờ... ờ... Cậu chủ, cậu xuống đúng lúc thật. Tôi khỏi mãi mất công lên gọi. - Không không nó lại gọi hắn là cô chủ kia chứ. Chắc trong tâm thức từ giây phút nó nhận ra giới tính thật của hắn, nó đã xem hắn là chị em một nhà. Xem ra nó cũng là một người thông suốt đấy chứ...
Hắn không thềm chấp nó, một mạch lại bàn ngồi. Nhìn thức ăn trên bàn, hắn thầm thở dài ngán ngẫm. Nó nghĩ hắn là người cuồng trứng à, từ khi nó bước vào bếp thì lúc nào thức ăn trên bàn chỉ toàn là trứng, không chiên thì luộc, không luộc thì chính là xào, không xào thì chỉ có thể là nấu canh. Nhìn những món trên bàn xem, trứng gà chiên, trứng vịt luộc, trứng ngỗng xào, còn cảnh thì cái gì cam cam, xanh xanh cứ nổi bồng bềnh như bèo. Nghe này... đại thiếu gia như hắn từ bao giờ đã sa cơ thành ra thế này vậy?
Hắn nhìn những món trên bàn mà chống cằm suy nghĩ.
- Cô ta lại sáng tạo ra món gì nữa vậy?
Nghĩ đến đây, hắn lại đâm ra tò mò về cuộc sống trước kia của nó. Đưa mắt lên nhìn người nào đó đang vui vẻ châu chuốt món ăn của mình, hắn hỏi.
- Này, lúc trước cô bảo cô sống một mình. Vậy làm thế nào với cái tay nghề nấu ăn giết người không cần dao, súng này, mà cô có thể sống sót đến ngày hôm nay vậy?
Khóe miệng nó khẽ giật giật, hắn nói cái gì mà giết người không cần đến dao, súng chứ. Ý là chê nó nấu ăn dơ sao? Hừ một cái, nó quắt mắt nhìn hắn nói.
- Ý gì đó?
Thấy nó có vẻ không vui, hắn cũng không muốn nói thật nữa, bằng ngồi thẳng dậy đọng đũa trả lời.
- Có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Nó khẽ gật đầu, xem ra hắn cũng biết điều đấy chứ. Không nói nữa, nó cũng ngồi xuống bàn rồi bắt đầu ăn. Nhưng được một lúc lâu, nó như chợt nhớ ra điều gì ngước lên nhìn hắn nói.
- Cậu chủ, cậu xem có hiểu gì không? Nếu có gì chưa hiểu, cứ nói tôi, tôi sẽ dậy cậu. Chị em cả mà...
Hắn nghe xong mà xanh mắt, lại có ý gì đây. Gì mà không hiểu rồi tôi dậy cậu còn cả chị em gì đó nữa... Định hỏi lại nó, nhưng hắn chợt nhớ ra chuyện lúc chiều, chẳng nhẻ nó... nghi hắn ấy ấy sao?
- Này, tôi không như cô nghĩ đâu? Bớt nghĩ lung tung đi.
Nó cúi đầu cười trộm. Thật thà lại lên tiếng...
- Không sao đâu mà, tôi là một cô gái rất hiện đại. Mấy chuyện nhìn thẳng mà thật ra cong đó tối rất thông cảm.
Hắn tức muốn chết, càng nhìn nó cười lại càng muốn chứng minh cho nó xem, điều nó nghĩ là sai rồi. Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, hắn quát.
- Đã nói là không phải rồi mà.
Nó giật mình ngước lên, thấy hắn giận đến đỏ mặt thì ấp a ấp úng nói.
- Vậy... cậu... xem cái đó làm gì?
Bị nó chọc đến đen mặt, hắn không thềm suy nghĩ tùy tiện phun ra một câu khiến nó chấn động vô cùng.
- Xem để giúp cô có được không?
Nó nghe xong mà hóa đá, cái thể loại biến thái gì đây. Nó hờ hờ cười, miệng khẽ mở.
- Cái gì mà giúp tôi, đừng có mà đùa như vậy nha cậu.
- Vậy thì cũng đừng có mà đùa như vậy với tôi. Mà này, thôi nói luôn, lần sau đi học là phải về thẳng nhà nghe rõ chưa. Không thì ở ngoài luôn đi. - Hắn nói xong, không chờ nó kịp trả lời đã đứng dậy quay người bỏ đi.
Nó Nhìn theo bóng nó, miệng không khép nổi lại. Hắn nói cái gì mà đi học phải về nhà ngay chứ, đúng thật là càng ngày càng điên với cậu chủ mà...
=> Hết chương