Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

chương 29: lang tính đại phát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bé con, mở mắt ra nhìn ta nào!” Thân hình cao lớn chầm chậm đè lên cơ thể mềm mại yêu kiều bên dưới. Một tay dịu dàng vuốt ve trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần luôn khiến hắn ngày đêm mơ tưởng, tiếp tục lướt nhẹ qua đôi chân mày thanh tú, đôi mi cong dài, chiếc mũi xinh xắn tinh nghịch, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ thắm, tỉ mỉ dùng ngón tay vẽ một đường thẳng, đôi mắt biếc thăm thẳm tràn ngập ý cười thâm tình: “Còn không chịu mở mắt là ta hôn nàng đó!”

“Đừng!” Đôi mắt to tròn đen láy vừa mở ra liền được “phủ” thêm một lớp sương mỏng, van lơn nhìn gã đàn ông đang bị dục hỏa thiêu đốt, mi mắt rưng rưng hàm lệ, nhất quyết không để chúng chảy xuống, hi vọng chiêu “mưa trút hoa lê” đầy vẻ thương xót lúc này có thể khiến con sói đói đó bình tĩnh lại: “Đừng ép ta được không? Lang Thần?” Nũng nịu gọi hai tiếng “Lang Thần” xong, toàn bộ lông tơ lông măng của ta đều thi nhau dựng ngược lên, đến cả da đầu cũng tê tê khó tả!

“Gọi lại một lần nữa đi!” Bàn tay rờ trên vạt áo của ta nhẹ nhàng kéo xuống, giọng điệu mang theo vẻ nhàn nhạ mê hoặc thấm tận xương tủy.

“Lang Thần!” Cố nén nhịn cơn lợm giọng đang dợm lên cổ, ta giả bộ thẹn thùng gọi hắn thêm lần nữa.

Bàn tay to dần dà lột lốt tấm vải che thân cuối cùng trên người bé con, tiếp đó là giữ hai cánh tay trần trụi trắng nõn lên trên đầu, đôi mắt lam rừng rực lửa say đắm lướt trên chiếc cằm thon thon kiêu ngạo tới đôi môi đỏ xinh mê hoặc lòng người rồi men theo đường cong quyến rũ yêu kiều xuống chiếc rốn tinh xảo tuyệt đẹp, mái tóc đen dài óng mượt càng tôn lên vẻ đẹp của vòng eo mảnh khảnh: “Hậu viện hiện không có lấy một giai nhân, bổn vương đã đuổi hết đi rồi. Sau này, bổn vương chỉ yêu duy nhất một người. Nha Nha, bổn vương thật sự rất muốn có nàng, cho ta, được không?”

“Không được! Một chút cũng không được!” Ta vội lắc mạnh mái đầu nhỏ xinh – thứ duy nhất có thể động đậy lúc này, tức tối đầy vơi trừng hắn: “Lang Minh Thần! Ta ghét ngươi! Ta vô cùng vô cùng căm ghét ngươi!”

“Ghét? Ừm! Nào! Đợi nếm thử mùi vị của bổn vương xong, nàng sẽ thích mê cho mà coi!” Tóc mai được vén qua tai, đôi môi gợi cảm tha thiết mơn trớn trên đôi môi đỏ đắn, sau tiếng than đầy thỏa mãn liền hôn như điên như dại, giữ chặt mái đầu nhỏ xinh, khéo léo xoay vần từ trái qua phải, hôn mút luân phiên: “Ngoan, mở miệng ra nào!”

“…….” Hừ! Đừng có mơ!

“Nha Nha, đừng giày vò ta nữa được không? Mỗi lần nhìn thấy nàng và gã đàn ông đó thân mật bên nhau, tim ta liền quặn đau; nhìn hắn ôm nàng vào lòng, hôn nàng say đắm, ta liền đố kỵ, đố kỵ tới phát điên…..Bé con, đừng ngó lơ ta nữa….Cho ta được không….Ta muốn nàng, muốn tới phát điên lên rồi…….Làm Vương phi của bổn vương được không…..”

Ta mím chặt môi, hằn học nhìn hắn, răng cắn chặt lưỡi, cho dù cảm giác đau thốn cứ liên tục truyền tới, ta nhất quyết không chịu hé răng nói nửa lời.

“Đừng nhìn ta như vậy! Dù nàng có hận ta thấu xương, ta cũng nhất quyết không buông tay!” Lang Minh Thần lúc này đã triệt để biến thành dã thú máu nóng sục sôi, tóc tai rũ rượi cũng không màng, hắn đè mạnh xuống, hôn hít mút mát, nhào nặn vân vê, liếm láp từng nơi nhô lên hõm xuống trên người ta; dưới môi dưới tay là cảm giác trơn láng mịn màng như kích thích mọi dây thần kinh của hắn. Hắn không thể kiềm chế được nữa! Dục vọng muốn có cô gái bên dưới cơ hồ đang thiêu rụi hắn, hắn muốn cùng nàng hòa làm một, cùng cô gái khiến hắn phát điên vừa yêu vừa hận này hòa làm một, hắn muốn làm người đàn ông của nàng……(Đáng thương!!!)

Cảm giác tanh nồng dần dần lan ra trong miệng, ta để mặc cho tơ máu nương theo khóe môi chảy xuống. Hừ! Lang Minh Thần! Vương Nha Nha ta quyết không để ngươi toại nguyện!

“Bé con, muốn ta thì cứ kêu lên, hãy để ta nghe thấy tiếng rên rỉ nỉ non đầy mê hoặc của nàng!” Kiềm chặt lấy cơ thể trắng nõn ở bên dưới, phần nam tính cứng ngắc kiêu ngạo từ từ ma sát bên cửa thâm cốc chật chội, Lang Minh Thần vừa ngang ngược vừa dịu dàng ra lệnh: “……Ta sắp vào rồi…..Nhìn ta đi……Cảm nhận ta đi….Nhìn vào mắt ta đi……” (Xịttttt!!! => AH! Mẹ ơi!! Máuuuuuu!!!!)

“Ư…..” Từng cơn đau ập tới, tuy cơ thể không thể động đậy nhưng ta vẫn cứ kiên trì phản kháng vô thanh!

“Bé con ngang ngạnh! Nàng đang làm gì vậy? Mau há miệng ra!!!” Nhìn thấy máu đỏ tươi bên khóe miệng ta, Lang Minh Thần lập tức dừng hết mọi động tác kích thích, bàn tay to khỏe cố gắng bạy hai hàm răng của ta đang cắn chặt vào nhau!

“Hức….” Ta nhịn không nổi liền nấc lên một tiếng, mắt vẫn hằn học trừng hắn, hai hàm răng càng cắn chặt vào nhau.

“Lang Minh Thần! Ngươi đang làm gì vậy??? Mau buông nàng ra!!!” Cửa bất ngờ bị đạp bung, nhanh như cắt, một bóng áo trắng phi ngay về phía giường; nhìn thấy cảnh người con gái yêu thương của mình bị gã đàn ông khác nằm đè lên trên, cuồng phong bão táp ngay lập tức liền nổi lên trong đôi mắt xanh ngọc bích. Một chưởng hất tung con sói háo sắc trên người ta, tiếp đó vội lên trước nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi lạnh buốt trên trán ta, nhìn thấy ta từ đầu tới cuối không có lấy một manh vải che thân, đôi mắt bích ngọc âm lãnh đầu tiên là nheo lại sau đó dùng chăn quấn chặt lấy người ta, cuối cùng là ôm ta vào lòng thận trọng dè dặt dỗ dành: “Nha Nha! Không sao nữa rồi! Sư phụ tới đây rồi! Đừng cắn nữa! Là do sư phụ không tốt! Sư phụ đến muộn! Còn đau không??? Để sư phụ xem vết thương của con nào!”

“Hu! Đauuuu!!!” Huyệt vừa được giải, ta liền nhào vào lòng hắn, bờ vai run rẩy vì sợ, cố gắng kiềm chế bản thân để không khóc thành tiếng……..

“Đừng sợ! Để sư phụ xem nào!!!” Nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, lại nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan! Đưa lưỡi ra cho sư phụ xem nào!”

Từ từ há miệng đưa chiếc lưỡi hồng ra, đôi mắt to tròn rưng rưng ngấn nước: “Đau lắm…..”

“Không sao nữa rồi! Ngày mai nhờ cha con xức chút thuốc là sẽ không sao nữa đâu!!”

Đau lòng hôn lên đôi mắt ngấn lệ, nhìn thấy bé con vốn luôn vui tươi nghịch ngợm dễ thương hoạt bát bị tổn hại tới nhường này, Cổ Nguyệt Lan thầm hận trong lòng tại sao lại đến muộn như vậy!

“Xin lỗi….Bé con…. Ta không biết….. Xin lỗi……” Hối hận, lo lắng nhói lên trong tim, Lang Minh Thần hấp tấp mặc vội quần áo rồi chạy tới bên giường, nhìn thấy máu tươi ứa trên đầu lưỡi hồng hào nhỏ nhắn của ta, đôi mắt xanh lam càng thêm áy náy, tự trách.

“Ngươi không xứng chạm vào nàng! Ngươi hại nàng vẫn chưa đủ sao??? Cút đi cho ta!!!” Hồ ly thối tha, ngươi tức giận là lẽ thường tình, song, có cần phải quấn cả đầu ta vào trong chăn không? Ta chật vật thò đầu ra, đôi mắt to tròn đen láy nhìn màn đọ mắt tóe lửa của Hồ Ly và Sắc Lang.

Hai gã đều cao to đẹp trai ngang nhau, một gã: tuấn tú bất phàm, một gã: tà mĩ mê hoặc, cả hai đều đang đứng trước mặt ta, bị bốn luồng ánh mắt sáng quắc như muốn giết người phóng về phía mình, ta thầm nghĩ: “Trước lúc Hồ – Sói choảng nhau, ta có nên giả vờ ngất đi không nhỉ……Kệ xác hai tên khùng đó đánh nhau “một mất một còn”…..”

“Vương Nha Nha! Sư phụ biết con không hề ngất! Đừng có giả bộ đáng thương với sư phụ!!” Giọng nói trầm khàn của con Hồ ly đáng ghét nào đó vang lên bên tai: “Lát nữa sư phụ sẽ tính sổ với con!”

Hết cách nên đành mở mắt ra, liếc xéo con Hồ ly đó một cái! Hừ! Đúng là Hồ ly thối tha!

“Cổ Nguyệt Lan! Ngươi đừng vội đắc ý!!” Đôi mắt xanh lam âm hiểm nheo lại, ánh mắt dừng trên người ta đầy vẻ kiên định, sau đó ngang ngược tuyên cáo: “Đời này, nàng đừng hòng thoát khỏi ta! Nàng là của ta!”

“Cổ mỗ xin được nói lại một lần nữa cho vương gia hay: Nha Nha là người con gái của Cổ mỗ!!!”

“Người con gái của ngươi??? Hôm nay nếu không phải là bị ngươi chen vào, nàng đã trở thành người con gái của ta!! Hơn nữa, ngày nào nàng còn chưa xuất giá thì ngày đó nàng vẫn còn có quyền lựa chọn!!!”

“Lang Minh Thần! Đừng ép ta ra tay!!”

“Ra tay thì đã sao? Ta không tin ngươi có thể làm gì được ta?!”

Lời còn chưa dứt, hai gã đã điên cuồng lao vào nhau ngay trước cửa phòng!! Trong chớp nhoáng, hai bóng người: một đen một trắng “bay lên hạ xuống” như chim chiền chiện trước mắt ta!!!

“Này……Hai người nếu muốn đánh nhau….bên ngoài đất rộng……ra ngoài đánh được không…..phòng của ta nhỏ…..chịu không nổi hai vị tuyệt thế cao thủ các người quyết đấu đâu…..” Vì lưỡi hãy còn đau âm ỉ nên sau khi nhọc nhằn thốt lên câu đó xong, ta liền ngồi thở hổn hển. Hai tên đó nếu cứ đấu nhau kiểu này, khuê phòng của ta liệu sẽ biến thành thứ gì????

Hai gã bất phân thắng bại đều quay ra lườm ta một cái, nhưng cả hai đều dừng lại thật!!

“Bé con! Ngậm miệng lại cho ta! Ngoan ngoãn nằm yên trên giường chờ! Đợi ta xử lý xong hắn sẽ quay lại tiếp tục với nàng!”

“Hừ! Lang Minh Thần! Có bản lĩnh thì đánh thắng Cổ mỗ xong rồi hãy nói!! Đồ nhi yêu dấu, nếu không muốn sư phụ phân tâm thì mau chóng mặc quần áo vào!!!”

“Ha ha! Hai vị, không tiễn, không tiễn nha!!”

Đợi hai con Hồ – Sói đi khuất ta liền lấy quần áo quấn chặt lên mình, nơi này không nên ở lâu, xem ra đêm nay ta phải đi tranh chỗ ngủ trong phòng mẹ mỹ nhân rồi!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio