Edit: Nam Cung
Sau khi màn đêm buông xuống, ăn xong bữa tối ta vội vàng ôm tiểu bạch thái trở về phòng, khóa chặt tất cả các cửa trong phòng cẩn thận, từ lần bị sắc lang dọa sợ ta không dám đơn độc một mình ở những chỗ vắng vẻ, cứ tối đến là đóng cửa lên giường đi ngủ, tuyệt đối không để hồ ly sư phụ hay bất cứ cái gì có cơ hội bò lên giường ta.
Ban ngày đối mặt với ánh mắt bất mãn lên án của bọn hồ ly, ta nhất quyết tỏ thái độ làm lơ với các loại sức quyến rũ dụ dỗ của bọn hắn, cho dù bọn hắn dùng thân thể xinh đẹp lượn đi lượn lại trước mặt, không ngừng cười dâm tiện, ngực phanh lồ lộ, nhưng ta vẫn như cũ hết ăn lại ngủ. Cũng may mỗ ngưu thật thà vẫn theo khuôn phép cũ, ngoan ngoãn làm tốt bổn phận nấu nướng của mình, tuyệt nhiên không giở thủ đoạn vùi hoa dập liễu gì đó với ta, thế nên ta bình thường càng chịu khó tươi cười ngọt ngào với hắn. Về phần hai tên hồ lang tức giận đến độ dùng ánh mắt đỏ ngầu vì dục hỏa bất mãn phóng đao vèo vèo về phía mình, ta cũng chỉ làm ra vẻ vô tội chớp chớp hai mắt, chu chu cái môi xinh xinh, hai tay chống hông dương dương tự đắc, haha nhìn hai tên đó dục hỏa dâng đầy trong mắt mà không thể phát tác, thật là sảng khoái a.
“Sư phụ, Vương gia, thật ngại quá, Nha Nha mệt rồi, hai người cứ từ từ ăn nhé, ta về phòng ngủ trước đây.” Ta nhanh chóng ăn nốt miếng rau cuối cùng rồi ôm lấy tiểu bạch thái đang giằng xé không chịu buông miếng thịt kho tàu, vừa cười vừa nhanh chân chuồn đi.
“Hứ, Vương Nha Nha, vi sư ngược lại muốn xem nàng trốn tránh được bao lâu nữa đây?” Đôi mắt lục bích nén đầy dục hỏa giận dữ, nhìn thân thể nhỏ xinh không dám ngoảnh đầu lấy một cái vội vội vàng vàng chạy về phòng tị nạn, nụ cười trên khóe môi càng thêm lạnh lùng gian tà: “ Đồ nhi đáng ghét, dám để vi sư một mình trông phòng.” Nhớ đến đêm qua không có thân thể ấm áp mềm mại để mình tùy ý chà đạp, lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên trong lòng, muốn kìm nén cũng không nén được.
“Tiểu yêu tinh đáng ghét, ăn xong cái đã muốn chạy đi ngay sao?” Khuôn mặt hắc ám nhìn chằm chằm vào mỗi động tác vô cùng thần tốc của thiên hạ, mỗ lang vừa chấm mút được tình ái ngọt ngào lại bắt đầu bị dục hỏa thiêu đốt, xem ra mình vẫn còn quá nhân đạo với nàng rồi, ngày khác phải cật lực ăn nàng đến một khớp xương cũng không còn mới được.
“Lang Minh Thần, người còn chưa đi hả?” Hồ ly áo trắng không có chỗ phát tác dục hỏa liền gườm gườm đầy địch ý nhìn về phía tên sói áo đen: “Suốt ngày lởn vởn trong biệt viện nhà ta làm cái gì?”
“Nguyệt công tử không phải muốn xua đuổi bản vương sau đó độc chiếm vật nhỏ đấy chứ?” Đôi mắt lam yêu mỹ hơi híp lại: “Muốn ta trơ mắt nhìn ngươi cùng tên Bắc Ngao Liệt kia ngày đêm ve vãn vật nhỏ chắc? Hứ, ta không ngốc như vậy đâu, hơn nữa cái biệt viện này to như vậy, phòng khách rõ nhiều, bản vương đã chọn xong phòng ưng ý rồi đó.”
“Mặc ~ kệ ~ ngươi!!!!!!!!!!!!!” Hồ ly nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng lườm nguýt sói áo đen đẹp trai, hồ ly áo trắng ưu nhã lại phải trông phòng một mình hơi nheo mắt lại đầy gian trá, khóe môi cong lên một nụ cười âm hiểm: “Ngươi thích ở lại thì cứ lại đi, Cổ Nguyệt Lan ta không tiếp đãi nữa, mặc xác ngươi!” Nói xong, ống tay áo trắng như tuyết vung lên một cái, thản nhiên rời đi.
“Hứ!!! Cổ Nguyệt Lan, đừng tưởng bản vương không biết ngươi đến chỗ nào?” Đôi mắt lam nhìn chằm chằm về phía hồ ly rời đi, đo chằng phải hướng đến phòng tiểu yêu tinh hay sao? Hắn vội vàng đứng lên rồi phóng mình tiến về hướng đó, muốn độc chiếm hương thơm mê người sao, hắn sao có thể để tên đó đạt được mục đích….dù thế nào hắn cũng muốn đoạt được một chén canh…
“Tiểu bạch thái, nhớ phải canh chừng cẩn thận cho tỷ tỷ, nhất định không được ngủ say như chết.” Bước vào căn phòng tối om, ta dùng ngón tay búng mũi quả cầu trắng nho nhỏ này: “Nếu để hai tên sói hồ kia tiến vào nửa bước ta sẽ bảo A Ngưu ca hấp chín ngươi đó.”
“Ngáo ngáo ~~~ ngáo ngáo~~~” Đầu lưỡi nho nhỏ của quả cầu trắng khẽ liếm ngón tay nhỏ bé của ta, đôi mắt tròn xoe như hai hạt trân châu ánh lên đầy vẻ kiên định lấy lòng ta.
“Được, nhớ kĩ, có bất cứ động tĩnh nào dù là nhỏ nhất phải đánh thức ta dậy nghe chưa?” Ta không an tâm đặt nó lên một cái kệ, châm một cây nến rồi lại cẩn thận dặn dò lần nữa: “Ngươi nằm im trên đây cho ta, không được để kẻ khác bò lên giường của ta.”
“Ngao ngao ~~~ ngao ngao~~~” Nó dùng cái đuôi nhỏ cuộn tròn quanh người, tiểu hồ ly dũng cảm gan dạ ngao lên vài tiếng rồi ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ.
“Tiểu bạch thái của ta thật ngoan! Đúng là tiểu đệ tốt của ta!”. Ta vô cùng vui mừng nhìn nó khích lệ, vỗ nhẹ lên cái đầu nho nhỏ sau đó vừa chậm rãi cởi đai lưng, y phục sau vừa bước về phía cái giường ấm áp.
“Á~~~ ai đó, là ai nằm trên giường của ta?” Hồ ly sư phụ? Không thể nào!! Sắc lang vương gia? Khả năng này cũng không lớn, lại nhớ tối nay không thấy bóng dáng mỗ ngưu đâu, ta run run vươn tay giật lấy chăn, nhìn thấy ngưu lang lõa thể gợi cảm nằm trên giường khiến ta nổi trận lôi đình, lập tức dùng chăn che kín thân thể đẹp đến chói mắt kia lại, sau khi không thấy da thịt trắng nõn lộ ra ngoài mới hầm hầm tra hỏi: “A Ngưu ca, sao huynh lại nằm trên giường ta?”
“Tiể thư Nha Nha, nàng đừng nóng giận mà~~~” Hắn mảnh mai yếu ớt vươn bàn tay đẹp ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta: “Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ta đến đây không phải để làm ấm giường cho nàng hay sao? Tiểu thư yên tâm, chờ chăn nệm ấp rồi ta sẽ rời đi.”
“Ấm ~~ giường~~” Ta hung hăng chờ mỗ ngưu hé lộ ra dung nhan tuấn tú sau đó đập bốp một chưởng lên đầu hắn: “Sắc ngưu dám tự làm theo ý mình, ngươi cho rằng có thể dùng nhan sắc dụ dỗ ta hay sao?” Khuôn mặt tuấn tú hiền lành thế nàu sao lại có một tâm hồn ác ma chứ, một đại nam nhân mà cứ giả vờ nhu nhược, trong mắt ta bắn ra đầy tia sắc lạnh: “Ấm giường mà cũng cần cởi hết quần áo ra hả?”
“Nàng tức giận ư?” hắn dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn ta, ai oán chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Ta ~~ Ta chỉ không muốn nàng nằm trong cái chăn lạnh lẽo này thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai hay sao? Nhìn nàng cô đơn thui thủi ngủ một mình, ta sợ nàng sẽ bị cảm lạnh. Hơn nữa, ta từ lâu đã là người của nàng, chỉ cần nàng muốn ta lúc nào cũng sẵn sàng hầu hạ nàng!!” Nói xong hắn buông lỏng chăn xuống để thân thể cường tráng gợi cảm phát sáng lung linh dưới ánh nến: “Đến đây, tiểu thư Nha Nha, chiếm đoạt ta đi, ta sẽ không phản kháng đâu mà~~~”
Cái tên ngưu lang này, vóc người đúng là siêu cấp đẹp, so với hồ ly sư phụ cũng không kém cạnh gì, hơn nữa trong mắt lại ẩn ẩn vẻ nhu nhược khiến ta muốn hung bạo ngược hắn một trận. Lúc kinh hoàng ý thức lại mình đang có những tư tưởng không bình thường, ta lập lức chỉnh đốn bản thân chỉ vào hắn quát: “ Tăng A Ngưu, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, lập tức cút này ra ngoài cho ta!”
“Tiểu thư Nha Nha, đừng đuổi ta đi mà!” Trong chốc lát thân thể cao lớn đứng dậy đi về phía ta, ôm chặt ta vào trong lồng ngực nóng rực, mắt mang đầy thâm tình say đắm: “Để ta ở lại cùng nàng được không?”
“Tăng A Ngưu, lời ta nói ngươi dám không nghe hả?” Cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy phát ra từ thân thể nam nhân, còn dùng hạ thân dâng trào cọ cọ vào người ta, cái loại cảm giác phấn khích này khiến thân thể ta run rẩy, càng không ngừng tự cảnh cáo chính mình, Vương Nah Nha, nhất định không được khuất ohujc, không thể để tên sắc ngưu này thành công nằm trên ta, nếu không hậu họa khôn lường a!!
“Ưm, tiểu nha đầu, nàng thơm quá!” Bàn tay to dán lên thân thể mềm mại, khóe miệng khẽ cong lên đầy đắc ý khi nhìn thấy thân thể nhỏ bé run rẩy, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nến càng toát lên vẻ tà mị, hắn nhẹ nhàng giật chiếc áo trên người thiên hạ ra, cúi đầu mê hoặc áp lên đôi má trắng bóc, đôi mắt đen như mực phảng phất ánh tím ma mị như hoa anh túc: “Chỉ cần nàng mở miệng, ta lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường mặc nàng chà đạp, thế nào, có muốn nếm thử tư vị ngược tiểu thiếp hay không? Hử~~~”
“A~~~ Tăng A Ngưu, ngươi đừng cắn nữa được không?” Hắn nhẹ nhàng cắn cắn liên tục khiến ta không tực chủ cọ sát thắt lưng hắn.
“Có phải rất thoải mái không, ưm~~~” Hắn kéo lộ chiếc áo ra hẳn, thân thể nóng rực lập tức dán chặt lên thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, cảm giác sắp sửa được tấn công cuồng dã khiến hô hấp hắn càng dồn dập gấp gáp. Ép buộc thân thể nhỏ xinh ôm chặt trong lòng, lúc này hắn thầm nghĩ làm sao dụ dỗ nàng cuồng loạn cùng mình….
“Tăng A Ngưu, ta nói lại lần nữa, buông ta ra!!!” Bên tai là hô hấp nóng bỏng của hắn, từng thanh âm dần dần chiếm cứ lý trí của ta khiến ta mơ màng, ý loạn tình mê, thế nhưng ta vô cùng có cốt khí, tuyệt đối không để hắn thực hiện âm mưu, lập tức vung tay đánh hắn!”
“Tiểu thư Nha Nha, nàng đánh ta?” Đôi mắt phiếm hồng nhìn nữa nhân ngoan tâm trước mặt: “Sao nàng lại nhẫn tâm đánh ta? Hic hic, vì sao chứ? Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Đánh ngươi thì sao? Nhớ kĩ không được ta cho phép thì không được mon men đến phòng ta nữa.” Vừa ổn định hô hấp vừa ném y phục trên giường về phía hắn: “Nhanh mặc y phục vào cho ta, ngươi lõa thể như thế còn ra thể thống gì nữa? Còn nữa, nam tử hắn đại trượng phu đổ máu cũng không rơi lệ, mau thu hết nước mắt lại cho ta.”
“Nàng thật sự muốn ta đi?” Hắn thương tâm run rẩy chỉnh trang y phục của mình, kết đai lưng hờ hững quanh eo, sao mà buộc mãi không xong vậy tên kia?
“Ngươi lại đây cho ta.” Ta nhanh chóng buộc chặt đai lưng lại cho hắn sau đó đẩy hắn ra ngoài cửa, trong mắt vô cùng lãnh khốc: “Nhớ kĩ, sau này ta không gọi, ngươi không được bước vào phòng ta nữa.” Nói xong rầm một tiếng đóng cửa lại, mặc kệ tên A Ngưu đang giả vờ đáng thương kia đứng bên ngoài.
“Hứ, tiểu nha đầu nhẫn tâm, ta tự đưa đến tận giường nàng cũng không muốn?” Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, Bắc Ngao Liệt nheo lại đôi mắt tà mị, làn môi mím chặt: “Ta cũng không tin nàng ý chí sắt đá như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ phải tự nguyện nằm dưới thân ta.”
“Hừ, thật không ngờ đường đường là thái tử Bắc Quốc uy phong lẫm liệt lại rơi vào cảnh làm công cụ ấm giường cho người khác.” Đôi mắt lục bích của hồ ly áo trắng lộ rõ ý thù địch, may mà đồ nhi nhà mình ý chí kiên định nếu không hắn đã sớm phá cửa xông vào đánh một trận sống mái với tên sắc ngưu dám bày mưu tính kế nhúng chàm Nha Nha nhà hắn. “Nhưng mà thật đáng tiếc nha, ngươi có cởi hết quần áo chủ động hiến thân Nha Nha cũng không muốn thượng ngươi, thế nào, loại mùi vị bị người ta cự tuyệt có dễ chịu không?” ( từ nay rất hay rất hình tượng nên mình hông mún thay bằng từ khác, chắc ai cũng hiểu mà hắc hắc )
“Bắc Ngao Liệt, không ngờ ngươi đê tiện như vậy, ngươi cho là như vậy tiểu yêu tinh sẽ mặc ngươi muốn làm gì thì làm hay sao? Hứ, đừng mơ mộng nữa, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, vật nhỏ chỉ vì muốn cứu ngươi mà thôi, bản vương khuyên ngươi nên sớm chết tâm, trở về Bắc quốc làm thái tử, đến lúc đó giang sơn mỹ nhân đều nằm trong tay không phải quá tốt hay sao?”
“Cổ Nguyệt Lan, ngươi ra vẻ quân tử cái gì chứ, đừng tưởng mình là sư phụ thì hay lắm đó, mỗi lần ngươi muốn nàng không phải cưỡng ép thì dọa nạt.” Sau đó hắn cười nhạt rồi quay sang tên sói áp đen cũng đố kị ra mặt kia: “Còn ngươi nữa, Lang Minh Thần, đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi đối với tiểu nha đầu làm ra chuyện không bằng cầm thú, nói tiểu nhân ta vẫn chưa bằng ngươi đâu.”
“Đủ rồi, muốn đánh đấm hay cãi nhau thì mau đi ra chỗ khác cho ta, đừng có ầm ĩ trước cửa phòng ta.” Nghe tiếng cãi nhau ồn ào ngoài cửa, ta từ bên trong nói vọng ra: “Cho dù đánh đến mức một sống một còn, đứt tay cụt chân cũng đừng để ta thấy phiền phức.”
“Vương Nha Nha!!” Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, trong đôi mắt bích lục bừng bừng cơn lốc lửa nóng tức giận.
“Tiểu yêu tinh!!” Cùng với tiếng nghiến răng nghiến lợi là tà khí ngùn ngụt trong mắt lam.
“Tiểu thư Nha Nha!!” Vừa cầu xin với giọng nói buồn thương thê lương vừa rơm rớm lệ nóng lưng tròng.
“Cút hết cho ta~~~~” Sau một tiếng gầm thét như sư tử hống, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng…(Hóa ra là cháu của Kim Mao sư vương, hạnh ngộ~~~ hạnh ngộ~~~)