"Cậu đang nói đùa đi." Từ Ngư không cách nào tiếp nhận cách nói của Phó Uyên, nhưng vẻ mặt Phó Uyên không có một tia nói giỡn, cậu cũng không phải người biết đùa giỡn.
Từ Ngư hô hấp dồn dập, Phó Uyên không trả lời, Từ Ngư nghĩ không ra: "Cậu có biết là nguyên nhân gì không?"
Phó Uyên nói: "Tôi chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng, mệnh cách của anh bị thay đổi.
"
"Điều này làm sao có thể, tôi từ trước cho tới bây giờ chưa từng đắc tội với ai." Từ Ngư bất đắc dĩ nói, phương diện xử thế người khác anh nói không khéo léo, nhưng ít nhất có thể làm được không đắc tội người khác, ai lại hận anh như vậy?
Phó Uyên đứng dậy đi qua, cậu đặt một tay lên vai Từ Ngư: "Trước đừng hoảng hốt, còn có thời gian, tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Từ Ngư dần dần tỉnh táo lại, anh hướng Phó Uyên không có khí lực cười nói: "Cám ơn.
"
Phó Uyên "Ừ" một tiếng nói: "Bên ngoài đã muộn rồi, tôi đưa anh trở về.
"
"Được, cái kia còn có vấn đề." Từ Ngư nhìn Phó Uyên.
"Tôi sẽ chết như thế nào?" Từ Ngư đã bảo trì ngữ khí bình thường, nhưng vẫn tiết lộ một tia sợ hãi.
Phó Uyên nhìn bộ dáng cố gắng bình tĩnh của anh nói: "Không biết, khả năng rất nhiều.
"
Từ Ngư gật đầu cùng Phó Uyên đi ra ngoài, Phó Uyên từ trong gara lái ra một chiếc xe, Từ Ngư đã không còn tâm tình đi tự hỏi những vấn đề khác.
Dọc theo đường đi Từ Ngư đều nhìn ngoài cửa sổ trầm mặc, có lẽ là buổi chiều ngủ đến quá nặng, anh thanh tỉnh rất nhiều.
Anh nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua sau khi mua được hung trạch, tỷ như vì sao chỉ cần một mình ở hung trạch sẽ xảy ra chuyện, lại ví dụ như dự cảm đột nhiên rất chuẩn của anh, những thứ này cũng không phải bát tự khinh hoặc là như thế nào, mà là bởi vì anh đã nửa chân bước vào một thế giới khác.
Sau khi đến đích, lúc Từ Ngư xuống xe Phó Uyên cũng xuống, Từ Ngư rốt cục phục hồi tinh thần: "Còn có chuyện gì không?"
Phó Uyên đi về phía anh, dừng lại một chút, giang cánh tay ôm lấy Từ Ngư: "Tin tôi đi.
"
Trong nháy mắt này Từ Ngư có loại xúc động muốn khóc, anh biết Phó Uyên là người tốt, bằng không cũng sẽ không phản ứng những chuyện này trên người anh.
Từ Ngư nặng nề "Ừ" một tiếng ôm lấy Phó Uyên, anh tự nhận mình là người vô cùng kiên cường, nhưng mà giờ khắc này, anh có chút lưu luyến phó Uyên ôm ấp.
Nhìn Phó Uyên lái xe rời đi, Từ Ngư hít sâu một hơi đi về phía nhà.
Thay vì sợ những điều không rõ, không bằng sống tốt mỗi ngày hiện tại, nếu không sự tình còn chưa xuất hiện, mình đã bị dọa chết trước.
......
Thị trấn Hoa Khai giống như tên của nó, là một nơi có rất nhiều hoa cũng rất thích hợp để trồng hoa, không khí ở đây ẩm ướt rất cao, cường độ tia cực tím vừa phải, mưa dồi dào, bốn mùa như mùa xuân.
Khổng Xuân đã tốt nghiệp một năm, anh thông qua nghiên cứu đối với Hoa Khai trấn vẫn luôn có ý tưởng, hơn nữa bởi vì các loại chính sách hỗ trợ cùng với gia đình ủng hộ nhiều, hiện giờ ý tưởng này rốt cục đã thành hiện thực.
Cơ sở trồng hoa ở thị trấn Hoa Khai chính thức hạ cánh, Khổng Xuân tốt nghiệp làm vườn có nền tảng rất vững chắc cho việc sử dụng công nghệ mới để trồng trọt và nuôi dưỡng các giống mới, cộng với việc cải thiện mức sống, thị phần của thị trường hoa đã được mở rộng nhiều lần, là một ngành công nghiệp rất hứa hẹn.
Khổng Xuân không phải là người thị trấn Hoa Khai, anh trực tiếp thuê nhà cũ đối diện cơ sở hoa tươi, đồng thời cùng người dân địa phương ở bên cạnh xây dựng một xưởng nhỏ đóng gói hoa tươi.
Hôm nay là ngày anh chính thức chuyển vào nhà cũ, căn cứ hoa tươi là Khổng Xuân cùng chính quyền địa phương và cư dân hợp tác, anh phụ trách cung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, chủ nhân của ngôi nhà cũ còn có chính quyền thị trấn địa phương còn đặc biệt phái người đến đón gió cho anh, tuy rằng là nhà cũ, nhưng nên có đều có, Khổng Xuân rất thích nhà có chút cảm giác thời đại.
Chờ sau khi ăn cơm xong những người khác rời đi, Khổng Xuân duỗi thắt lưng, anh rất thích thị trấn Hoa Khai, không biết vì sao anh đối với nơi này có loại cảm giác thuộc về, rõ ràng khổng gia tổ tiên bọn họ cùng nơi này không có bất kỳ liên hệ nào.
Nhà cũ anh thuê là tứ hợp viện, cửa chính đối diện là sảnh đường cùng phòng ngủ chính, dựa vào phía đông là phòng bếp cùng toilet, dựa vào phía tây thì phòng ngủ thứ hai còn có khố phòng, vào cửa còn có một cái bình đá điêu khắc trúc lan mai cúc.
Khổng Xuân đem tất cả phòng phòng đi vòng một vòng, cũng tốt lắm, bất quá một mình ở, quả thật có chút lớn.
Anh xách vali đi thu dọn đồ đạc, vừa vào phòng ngủ chính liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Khổng Xuân có chút kỳ quái, bởi vì cửa chính cách phòng ngủ chính xa, cho nên lắp chuông cửa điện, vì sao không bấm chuông cửa?
Anh buông rương đi ra ngoài mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, bên ngoài trống rỗng, một trận gió lướt qua trên mặt anh, Khổng Xuân thở dài, phỏng đoán có phải là tiểu hài tử trong trấn hồ nháo hay không.
Anh đóng cửa lại, không biết vì cái gì, buổi chiều thời tiết đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên trời bắt đầu mưa, Khổng Xuân vừa tắm rửa xong đóng cửa sổ lại.
Anh rõ ràng nhớ rõ dự báo thời tiết nói mấy ngày nay Hoa Khai Trấn đều là trời nắng.
Anh bật điều hòa, trấn mưa thật đúng là có chút lạnh, nhà cũ duy nhất không tốt chính là đi vệ sinh phải từ trong phòng đi ra ngoài.
Khổng Xuân cầm ô đi vào toilet, đèn trong toilet chợt lóe lên, giống như tiếp xúc kém.
Anh bắt đầu buông tay, La Hách không biết từ đâu tới một luồng gió lạnh, phảng phất chui vào trong y phục của anh, anh "tê" một tiếng, gió này trực tiếp nổi lên một tầng nổi da gà.
Đi vệ sinh xong anh tìm được cửa sổ nhỏ trong toilet đóng lại, lúc rời đi không biết có phải trời mưa to hay không, trên gương phòng tắm bịt kín một tầng sương mù.
Chờ anh đóng cửa lại, tầng hơi nước kia giống như bị người ta dùng tay lau đi, từ trong gương mơ hồ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ.
Khổng Xuân trở lại phòng liền chui vào chăn, mở điện thoại di động đầu tiên là gửi tin nhắn cho bố mẹ, sau đó lại ở trong nhóm căn cứ của bọn họ nói một ngày mưa chú ý liền lướt video lên.
Có một đoạn video là của nhà anh, Bàng gia đại tiểu thư Bàng Thiến chân trước hối hôn, vị hôn phu chân sau liền vào tù, bên trong không có đề cập đến nguyên nhân gì, khu bình luận đều suy đoán chuyện đại tiểu thư chơi chán, chướng mắt tiểu tử nghèo, điều này làm cho không ít người thổn thức không thôi.
Khổng Xuân "chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sao có thể hối hận được.
"
Anh nói xong câu đó, phòng khách bỗng nhiên "ba" một tiếng, Khổng Xuân hoảng sợ, lập tức từ trên giường đứng lên.
Phòng ngủ chính và phòng khách được kết nối, Khổng Xuân mở đèn phòng khách, phát hiện là một chậu lan rơi xuống từ bệ cửa sổ.
Chậu hoa đã vỡ vụn, Khổng Xuân nhíu nhíu mày, tìm găng tay đeo vào, sau đó cẩn thận kiểm tra rễ hoa, sau khi phát hiện không bị tổn hại liền đem cây lan này dời vào chậu hoa mới.
Anh rất thích hoa, bằng không cũng không có khả năng trợ giúp xây dựng cơ sở hoa tươi, anh xem ra, hoa là một loại loài tốt đẹp lại yên tĩnh, chúng được nhân loại ban cho đủ loại ý nghĩa, bản thân chính nó là một loại thơ lập thể.
Đặt hoa lan đã được trồng lại ở đúng nơi, Khổng Xuân hài lòng tháo găng tay về phòng ngủ.
—-----------------------------------------
[Tác giả có câu]:
Tòa nhà hung trạch thứ năm mở ra, phương diện tường thuật và góc nhìn so với giai đoạn trước sẽ khác nhau..